Tình Đắng

Anh lạnh giọng chất vấn, “Lúc nhỏ ngủ chung một chiếc giường, hay lớn lên ngủ chung một chiếc giường?” ^^ An Noãn suy nghĩ rồi trả lời rất nghiêm túc, “Lúc2nhỏ và lúc lớn đều từng ngủ chung.”

Lâm Dịch Xuyên giơ tay bóp cổ cô, không có tí sức nào, anh hầm hừ với vẻ nguy hiểm, “Lặp lại câu nói ban8nãy của em một lần nữa xem!” “Anh tưởng em không dám nói chắc, Lâm Dịch Xuyên, anh thật giả dối, ban nãy ở nhà họ Thường, không phải là anh hào6phóng bảo em đi dạo với anh ấy sao?” “Đúng vậy, hối hận rồi đây, em nhìn người đàn ông khác thêm một cái thôi là lòng dạ anh chua lè rồi.3Mẹ kiếp lại còn không biết tự lượng sức mà muốn kết thành thông gia với anh, muốn đánh nhau thế chứ!” “Lâm Dịch Xuyên anh thật là buồn nôn!”.

“Làm sao mà5buồn nôn? Anh nói cho em biết, sau này đừng đến nhà họ Thường nữa. Em có biết hôm nay chú Thường của em nói gì với anh không, ông ấy nói là, vốn dĩ em với con trai ông ta đã ở bên nhau rồi, là con trai ông ta không biết trân trọng, đánh mất em.”

An Noãn hơi khựng lại, tức giận hầm hừ, Thể tại sao anh còn đồng ý ở lại ăn tối?”

“Anh muốn gặp con trai ông ta, xem xem người đàn ông thế nào mà cũng dám tranh phụ nữ với anh.”

An Noãn bĩu môi, đứng thẳng người dậy, hừ rằng, “Lão Lâm, anh càng ngày càng biến thái rồi đấy.”

Lần này Lâm Dịch Xuyên ném thẳng cô lên sofa, cúi người ngậm lấy đôi môi cô, nói với vẻ giận dỗi, “Nghẹn chết vì em chứ còn gì nữa, anh cảm thấy còn nhẫn nhịn thêm thì anh thực sự không phải đàn ông nữa, cho anh đi.” An Noãn đã mềm lòng rồi, cánh tay mỏng manh của cô đã choàng lên vai anh rồi, nhưng trùng hợp làm sao, đúng lúc này tiếng khóc của Tảo Tảo bỗng từ phòng ngủ vọng ra.

An Noãn nhíu mày, khẽ bảo, “Con trai anh khóc kia.”


Lâm Dịch Xuyên chửi thẩm một tiếng, sải bước chân nặng nề đi về phía phòng ngủ. Lúc này đây, cậu nhóc kia đang ngồi trên giường mà khóc hết sức lực.

Lâm Dịch Xuyên bực bội quát lên, “Khóc cái gì?”

Bị Lâm Dịch Xuyên thét vào mặt như vậy, Tảo Tảo càng khóc to hơn.

An Noãn bước tới thụi cho Lâm Dịch Xuyên một cái rồi mới chạy tới bể thằng bé lên, Tảo Tảo bây giờ càng lúc càng nặng, An Noãn bể bé càng lúc càng mệt.

“Nói cho mẹ nghe, sao thế con?”

“Con nằm mơ một giấc mơ rất đáng sợ, con mơ thấy quái vật, quái vật đó muốn ăn thịt mẹ, con không muốn mất mẹ.” An Noãn xoa đầu thằng bé đầy cưng chiều, lên tiếng an ủi, “Làm gì có quái vật nào đâu, mẹ vẫn ở đây đó thôi.”

Thằng bé dụi mắt, nhìn Lâm Dịch Xuyên với vẻ sợ hãi, run rẩy nói, “Con còn mơ thấy quái vật đó có gương mặt người, hơn nữa là mặt của lão Lâm.” Lâm Dịch Xuyên tức tới hộc máu, An Noãn lại cười sằng sặc, trêu chọc anh không hề kiêng nể gì, “Lão Lâm đúng là hơi giống quái vật đó, chúng ta tránh xa ra một chút, để ba con qua phòng khác ngủ được không nào?”

Tảo Tảo gật đầu như bổ củi, “Con không dám ngủ cùng lão Lâm đâu, lão Lâm qua phòng khác ngủ đi.”

Lâm Dịch Xuyên thật sự muốn bể lấy thằng bé này ra khỏi vòng tay An Noãn rồi đánh cho một trận nên thân. Nhưng An Noãn cứ như gà mẹ bảo vệ con, nhìn anh với vẻ thách thức.

“Hai người nhớ đấy nhé, sau này có việc gì đừng tìm tôi.” Lâm Dịch Xuyên chán nản ra khỏi phòng. Họ chơi ở Giang Thành ba ngày, Tảo Tảo rất thích thành phố này, nói rằng đồ ăn ở đây ngon, khu giải trí ít người, không cần phải xếp hàng dài.

Chơi được mấy ngày thôi mà thằng bé này không nỡ đi. Chỉ là bên nhà họ Thẩm đã gọi điện thoại tới rồi, Thẩm Diệc Minh gọi cho cô hai cuộc, bác cả gọi cho cô một cuộc, còn Thẩm Thần Phong ngày nào cũng gọi một cuộc. Tính toán lại, đã hơn một tuần không gặp ông cụ rồi, thực ra An Noãn cũng rất nhớ và lo lắng cho ông, bây giờ ông cụ cứ như trẻ con, đến cả việc ăn uống cũng phải xem tâm trạng thể nào, cần được dỗ dành. Trên máy bay về Bắc Kinh, Tảo Tảo đột nhiên nói với An Noãn rất thần bí, “Mẹ ơi, con không thích Tiểu Tiếu.”

An Noãn khựng lại, sau đó lập tức phản ứng lại, hỏi bé, “Tại sao vậy? Ba con còn định để bạn ấy làm vợ con đấy.”


“Con còn lâu mới cần bạn ấy làm vợ con.” Tảo Tảo bĩu môi dài cả thước, “Bạn ấy nói mẹ bạn ấy đẹp hơn mẹ, bạn ấy còn nói con không có ông ngoại, ông ngoại bạn ấy rất lắm tiền.”

Lâm Dịch Xuyên ở bên cạnh bĩu môi, “Nhìn là biết bị người lớn tiêm nhiễm vào đầu, trước mặt anh cũng dám nói lắm tiền.” An Noãn xì một tiếng, thui cho anh một cái, “Lâm Dịch Xuyên, anh lắm tiền lắm hả?”

Anh trả lời cứ như thật, “Không hẳn là giàu lắm, nhưng nếu ở Giang Thành, tài sản của anh coi như giàu nhất Giang Thành rồi.”

“Anh cứ chém gió đi, người Giang Thành giàu hơn anh nhiều lắm, Mạc Trọng Huy cũng xuất thân từ Giang Thành đấy.”

An Noãn nói xong lập tức hối hận, bản thân cô chưa kịp ý thức gì, cái tên đó tự nhiên buột ra khỏi miệng. Sau đó, cho đến khi xuống máy bay, sắc mặt Lâm Dịch Xuyên cứ đen sì sì, âm u giông bão. An Noãn cũng không dám dỗ dành anh.

Họ vừa xuống máy bay, Hứa Vĩ Thần đã đến đón, lái xe của nhà họ Thẩm cũng đã đến, An Noãn nhận ra người này là lái xe của Thẩm Diệc Minh. “Thưa cô, thủ trưởng đã đợi cô hai tiếng đồng hồ rồi.”

An Noãn liếc Lâm Dịch Xuyên, anh chàng này vẫn đang giận, mặt lạnh như tiền.

An Noãn đành phải thỏa hiệp trước, cô khoác tay anh mà bảo, “Bác hai đến đón em rồi, em vào bệnh viện cùng bác trước, thăm ông ngoại, qua mấy hôm nữa hai chúng ta cùng đi thăm ông.” Lâm Dịch Xuyên chua chát nói, “Em thích dẫn ai đi thăm ông thì cứ dẫn người đó đi.” “Anh chắc chứ? Vậy em dẫn Mạc Trọng Huy đi nhé?”

Sắc mặt vốn đã không ra gì của Lâm Dịch Xuyên lập tức u ám hơn gấp bội, anh khẽ gầm lên, “Có giỏi thì em lặp lại lần nữa xem.” An Noãn ôm anh làm nũng, “Em không có cái tài cán đó đâu, em là cô gái nhỏ mỏng manh yếu đuối.”


Lâm Dịch Xuyên trợn mắt, vỗ vỗ lên đầu cô, lạnh nhạt nói, “Mau đi đi, đừng để bác em đợi lâu.”

An Noãn kiễng chân, quàng tay lên vai anh, ôm cổ anh chủ động hôn môi anh.

Thẩm Diệc Minh ngồi trong xe nhìn thấy cảnh này mà bất đắc dĩ lắc đầu, con bé này cố ý làm cho ai xem đây?

An Noãn lên xe của Thẩm Diệc Minh, ông nắm chặt tay cô theo thói quen, cười cười oán trách, “Con bé này, ở bên ngoài chơi điên cuồng quá rồi, không nỡ về nhà nữa hả? Ông ngoại cũng không cần, các bác cũng không cần nữa.” An Noãn bĩu môi, khẽ nói, “Ông ngoại không cần cháu đấy chứ.”

“Câu này mà cháu cũng nói được, cháu không biết mấy hôm nay ông cụ đã gây đến mức nào rồi đâu. Hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào cánh cửa từ sáng đến tối, mọi người đều biết ông cụ đang đợi ai, nhưng con bé vô tâm nào đó vẫn không xuất hiện. Mấy ngày nay ông cụ bắt đầu cáu giận, đòi xuất viện. Đợi lát nữa gặp ông cụ, cháu phải dỗ dành nhé, đừng chọc cho ông cụ giận nữa. Ông cụ có tuổi rồi, không dễ dàng gì đâu.”

An Noãn không kìm được mà hỏi, “Năm đó ông ngoại cháu cũng phản đối ba cháu và mẹ cháu như vậy ạ?”

Thẩm Diệc Minh khẽ nhíu mày, thản nhiên nói, “Chúng ta đều muốn tốt cho mẹ cháu thôi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui