Tình Đắng

Lâm Dịch Xuyên tắc vô cùng, “Em đừng dã man như thể có được không?”

“Em dã man đấy, thì sao nào, ai bảo anh chê em, hôm nay anh không ăn hết phần bánh thừa của em thì chúng2ta không xong đâu.” An Noăn nhào thẳng tới, đút cho anh ăn từng miếng một, ăn đến sau cùng anh chàng này lại có vẻ hưởng thụ. Ăn xong miếng cuối cùng, anh lật ngược người đè cô8lên giường, mạnh bạo chặn miệng cô. Sau nụ hôn, cô hỏi với vẻ chọc ghẹo, “Bây giờ thì khống chế em nữa rồi hả?” Anh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, ôm chặt cô vào lòng, dịu dàng6bảo, “Yêu thế nào cũng thấy không đủ, làm sao mà ghét mà chế được.” Ngày hôm sau, gia đình ba người đi thăm mộ, trước mộ ba mẹ cô rất sạch sẽ, còn có hai bó hoa bách3hợp chưa tàn.

“Có người đến thăm ba mẹ em à?” Lâm Dịch Xuyên hỏi.

An Noãn cũng cảm thấy kì lạ, điềm tĩnh nói, “Có thể là thư ký lúc trước của ba em.”

An Noãn cũng muốn xác nhận lại,5định đưa Lâm Dịch Xuyên và Tảo Tảo về nhà họ Thường một chuyển. Bây giờ cô đã tìm được hạnh phúc của mình, cũng nên để họ biết.

Trên đường từ khu mộ trở về, hai người mua một ít quà cáp. Ngồi trên taxi, An Noãn bảo anh, “Chú Thường là thư ký trước kia của ba em, trước kia ngoài ba em ra, chú đối xử với em tốt nhất.”

Đến nhà họ Thường, đi tới bên ngoài đã nghe thấy tiếng trẻ con cười vui từ trong nhà vọng ra.

An Noãn bước vào, nhìn thấy Thường Bách đang cùng một bé gái chơi xích đu.


“Chú Thường.” Giọng nói trong trẻo của cô cất lên.

Thường Bách lập tức quay đầu lại, hết sức vui mừng, “Noãn Noãn, là cháu thật hả?”

Ông chạy tới ôm An Noãn, “Con bé này, đúng là cháu thật rồi, cuối cùng cháu cũng chịu về.”

Lần trước An Noãn về, Nghê Tuệ không nói với ông.

Thường Bách vui mừng đến mức rơi nước mắt.

Nghê Tuệ cũng nghe thấy động tĩnh, từ trong nhà chạy ra, “Noãn Noãn, cháu đến đấy à? Con bé này, không báo trước một tiếng, dì Nghê chẳng mua thức ăn gì cả.” “Dì Nghê, lát nữa chúng cháu lại đi. À phải rồi, giới thiệu với hai người, đây là bạn trai cháu Lâm Dịch Xuyên, đây là con của chúng cháu, Tảo Tảo.” Hai người đều có vẻ kinh ngạc, nhưng ngay sau đó bình tĩnh nói, “Mau vào nhà ngồi đi.”

Thường Tiếu chỉ tầm tuổi Tảo Tảo, hai đứa trẻ vừa gặp đã cùng nhau chơi rất vui vẻ.

Nghê Tuệ vội vàng rót trà cho Lâm Dịch Xuyên, cười cười nói, “Hai người ngồi bên cạnh trông thực sự rất đẹp đối, không ngờ con cái đã lớn chừng này rồi, con bé này lần trước về còn bảo mình vẫn độc thân, làm dì lo chết đi được.” “Anh Lâm làm nghề gì vậy?” Nghệ Tuệ bắt đầu nghe ngóng. An Noãn bình tĩnh đáp lời, “Anh ấy làm về kiến trúc ạ.”

“Bây giờ ngành kiến trúc được ưa chuộng lắm, trông cũng giống người thành công, mắt chọn người của Noãn Noãn nhà ta đúng là tốt mà.”

Về sau Nghệ Tuệ cứ kiên trì giữ họ lại ăn cơm, bảo Thường Tử Phi và Giang Thiên Nhu quay lại, tiện thể mang thêm đồ ăn về.

An Noãn thực ra không muốn gặp mặt họ lắm, nhưng không còn cách nào khác.

Để Lâm Dịch Xuyên chơi cùng hai đứa trẻ, An Noãn kéo Thường Bách sang một bên, nghiêm túc hỏi ông, “Chú Thường, có phải chú thường xuyên đi thăm ba cháu không ạ? Cháu thấy trước mộ ba mẹ cháu có hoa bách hợp còn chưa tàn. Cảm ơn chú vẫn nhớ đến ông ấy, giúp cháu chăm sóc họ.”

Biểu cảm của Thường Bách rất nghiêm túc, sau đó ông bình thản đáp, “Đúng là chú thường xuyên đi thăm Bí thư An, nhưng hoa bách hợp không phải do chú tặng, thời gian này trong nhà nhiều việc, cũng kha khá thời gian rồi chưa uống rượu cùng ông ấy.”


An Noãn nhíu mày.

“Noãn Noãn, bây giờ chú Thường nói chuyện này không biết có thích hợp không, nhưng Mạc Trọng Huy vẫn luôn sắp xếp người chăm lo mộ ba mẹ cháu, rất nhiều lần chú tới đó đều gặp người ấy, gần như ngày nào cũng thay một bó hoa bách hợp tươi mới trước mộ ba mẹ cháu. Ban đầu chú cũng không biết ai có lòng đến vậy, còn tưởng là Tử Phi nhà chú, sau này gặp phải người đó mới biết là người của Mạc Trọng Huy.”

Trái tim Ân Noãn bỗng thắt lại.

“Noãn Noãn, nếu như cháu đã có bạn trai, cháu cái cũng lớn từng này rồi, những chuyện khác không cần nghĩ đến nữa. Mạc Trọng Huy có lẽ cũng vì áy náy, muốn bù đắp tội lỗi, dù sao cũng do cậu ta hại chết Bí thư An. Noãn Noãn, cái gì đã qua cứ để nó qua đi, chú rất vui khi thấy cháu sống tốt như thế, trái tim lo lắng của chú có thể yên lòng được rồi.”

Họ ở lại nhà họ Thường ăn cơm xong, An Noãn ở trong bếp rửa bát giúp dì Nghê, Lâm Dịch Xuyên thì ở phòng khách uống trà cùng Thường Bách, Thường Bách kể với Lâm Dịch Xuyên rất nhiều chuyện về An Noãn ngày nhỏ, anh nghe rất chăm chú và hăng say.

Trong phòng bếp, Nghê Tuệ rửa bát xong, An Noãn lau sạch.

“Noãn, nhìn thấy cháu và Tiểu Lâm sống tốt như thế, di thực sự mừng cho cháu, cuối cùng cháu cũng thoát ra khỏi ám ảnh của quá khứ rồi.”

An Noãn cười cười, “Đúng vậy a, bốn năm nay may mà có anh ấy ở bên cạnh chăm sóc cho cháu, nếu không bây giờ không biết cháu đã biến thành cái dạng gì rồi.” “Đứa bé này không phải con của cháu đúng không? Trông không giống lắm.” Nghệ Tuệ hỏi dò. An Noãn chỉ đơn giản là “dạ” một tiếng, không muốn giải thích nhiều về chuyện này.

“Dạo này Tử Phi nhà dì với Thiên Nhu rất căng thẳng, dì chỉ lo chúng nó sẽ ly hôn.”


An Noãn kinh ngạc nhìn bà, “Sao lại thế được? Con cái đã lớn chừng này rồi mà.”

“Thì thể.” Nghệ Tuệ thở dài, “Nhà chúng ta muốn bảo Thiên Nhu sinh đứa thứ hai, dù sao thì đứa đầu là con gái, dì với chú Thường của cháu đều muốn một đứa cháu trai. Ban đầu Thiên Nhu không đồng ý lắm, không chịu sinh. Sau đó từ từ bị chú dì thuyết phục, con bé đột nhiên nói, nếu sinh đứa thứ hai thì bất kể nam nữ đều phải theo họ của nó. Thế này là thế nào chứ, hiển nhiên là coi thường nhà họ Thường, cảm thấy nhà họ Giang của nó có địa vị hơn. Chúng ta không đồng ý, nó không chịu sinh. Mấy hôm nay cứ giận dỗi, không về nhà ăn cơm, đến cả con gái cũng không chăm nữa.”

An Noãn âm thầm thở dài.

“Noãn Noãn, cuối cùng dì cũng hiểu rồi, con gái của gia đình có tiền không thể lấy về được, cháu không biết chứ Tử Phi cứ như ở rể nhà họ vậy, tuy rằng tiếp quản công ty nhà bên đấy, cũng làm việc rất tốt ở công ty, nhưng Giang Thiên Nhu cứ bắt nạt nó suốt, một khi cãi nhau là mắng Tử Phi nhà chúng ta ăn bám, cháu nói thử xem có bao nhiêu thằng đàn ông chịu được nỗi nhục này. Dì thực sự lo lắng, cứ như thế này mãi, sớm muộn gì cũng phải ly hôn.”

“Không đâu, Giang Thiên Nhu yếu Tử Phi như vậy mà.”

Nghệ Tuệ lắc đầu, “Kết hôn lâu rồi thì làm gì còn cái gì mà yêu với không yêu, hai người bên nhau là bầu bạn mà qua ngày, nếu như không phải còn có đứa con gái, hai đứa này đã cãi nhau đến chia tay từ lâu rồi. Bây giờ dì hối hận muốn chết, nếu như lúc trước không kiên trì tác hợp cho chúng nó, Tử Phi cũng không bị nhà họ Giang chèn ép, di tin rằng với sự nỗ lực và năng lực của Tử Phi, nhất định có thể gây dựng được vùng trời riêng của nó. Bây giờ tiếp quản nhà họ Giang, có thể bớt đi năm mười năm phấn đấu, nhưng tất cả mọi người đều nói nó ăn bám, dựa dẫm vào phụ nữ để phất lên”

An Noãn lạnh nhạt an ủi, “Dì Nghê, đấy là tâm lý không có được nên chê bai của người ta, chắc chắn họ đang ghen tức với Tử Phi mới nói như vậy.”

Nghệ Tuệ thở dài, “Không, không trách người khác được, ai mà chẳng vậy, nếu đổi lại là dì, đứng ở lập trường của người ngoài, dì cũng sẽ cho là như vậy.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui