Thật ra Mạc Trọng Huy và Thẩm Thần Phong cũng không phải rất thân từ nhỏ Thẩm Thần Phong đã
du học ở nước ngoài, khi anh ta về nước thì Mạc Trọng Huy đã tới Giang Thành. Tiệc mừng thọ kết thúc, Mạc Trọng Huy và ông nội cùng trở về nhà cũ của nhà họ Mạc. Từ lúc lên xe, ông Mạc ghé tai Mạc Trọng Huy2luôn miệng cằn nhằn: “Cháu phải học hỏi Thần Phong kia kìa, ông Thẩm ra lệnh một tiếng, bảo nó làm gì là nó làm nấy. Cách đây không lâu, nghe nói nó vừa mắt một cô người mẫu, ông Thấm nổi giận, thế là nó lập tức chia tay cô gái kia ngay. Còn cháu hả, vì một đứa con gái mà bỏ nhà trốn đi, thoáng8cái đã bảy năm, làm gì có đứa cháu nào mà giận ông lâu đến như vậy chứ? Người ngoài có ai mà không thấm chê cười ông.”
Có lẽ vì uống nhiều rượu nên Mạc Trọng Huy cảm thấy đau đầu, hắn ngồi trên xe, tay đỡ trán. “Lần này trở về, cháu nên kiềm chế tính tình lại một chút, Giang Thành dù sao cũng chỉ là6một thành phố nhỏ, cháu quay về Bắc Kinh đi.” Từ đầu đến cuối, Mạc Trọng Huy vẫn không hé răng. Trở về biệt thự, ông Mạc thấy thần sắc của hắn không tốt lắm bèn bảo hắn đi nghỉ ngơi.
Để biểu lộ tâm ý của mình, ông Mạc nhẹ nhàng nói với Mạc Trọng Huy: “Ngày mai là ngày giỗ của Hà Tư Nghiên, cháu đi viếng3mộ nó đi. Ông xin lỗi về tất cả mọi việc mà ông đã làm đối với hai cháu. Sau này, về vấn đề tình cảm, ông sẽ không tiếp tục áp đặt ý kiến của mình đối với cháu nữa, cháu cũng đừng làm ông tức giận nữa.”
Mạc Trọng Huy thật sự không thể tin được ông Mạc lại nói những lời như vậy, hắn nghĩ do5ông uống nhiều rượu, lời lẽ càng nghe càng có cảm giác không chân thực.
Đường Tĩnh Vi đã dọn dẹp phòng cho hắn từ sớm, rất nhẹ nhàng khoan khoái, vẫn là cái cảm giác của nhiều năm trước đây.
Tắm rửa xong, dường như đầu óc cũng minh mẫn hơn nhiều, hắn cầm điện thoại di động gọi về biệt thự, chuông vừa reo hai tiếng, ngẫm lại đã muộn rồi, có lẽ An Noãn đã ngủ, thế là hắn đành hậm hực tắt máy.
Nằm trăn trở ở trên giường mãi không sao ngủ được, Mạc Trọng Huy chợt nghĩ, lúc này có lẽ An Noãn cũng đang mất ngủ, vì đã quen có mình bên cạnh, không biết cô ấy có cảm thấy thiếu an toàn hay không? Một ý nghĩ chợt nảy ra, ý nghĩ ấy càng lúc càng thôi thúc hắn một cách mãnh liệt, hắn muốn lập tức bay về, trở về bên cạnh cô, ôm cô.
Hắn vùng dậy khỏi giường, mặc quần áo, rời khỏi phòng. Đường Tĩnh Vi nghe có tiếng động, mơ mơ màng màng đi ra, nhìn thấy Mạc Trọng Huy đang mang giày trước cửa nhà.
“Con trai, muộn thể này con còn đi đâu? Cho dù muốn đi viếng Tư Nghiên cũng phải chờ trời sáng đã.”
“Mẹ, con đi đây. Bên Giang Thành có chút việc, con phải về xử lý gấp.” Đường Tỉnh Vi nổi giận, kêu to: “Muộn như thế này rồi mà con còn quay về Giang Thành?”
“Mẹ, nói nhỏ thôi, đừng làm ông thức dậy. Ngày mai mẹ giải thích với ông giúp con, thực sự con có việc rất cấp bách.”
*****
Mạc Trọng Huy về Giang Thành suốt đêm, về tới nhà lại phát hiện trong phòng không một bóng người, không ngờ An Noãn không ở nhà.
Sáng sớm, mấy cô giúp việc rời giường, nhìn thấy Mạc Trọng Huy ngồi trên sofa, vẻ mặt lạnh như băng, mọi người đều sợ hãi.
“Ngài... ngài Mạc, sao ngài lại về rồi? Chẳng phải đã nói ngày mai ngài mới về sao?” Mạc Trọng Huy không mảy may để ý tới vẻ sửng sốt của họ, chỉ cau mày hỏi: “An Noãn đâu?” “Ngày hôm qua, sau khi ngài đi, cô An cũng đi, sau đó cô ấy gọi điện về nói là ở lại chỗ người bạn, hình như là cái cô La Hiểu Yến gì đó. Chúng tôi vốn muốn nói với ngài, nhưng lại sợ ngài trách cứ...”
Giọng nói của người giúp việc càng lúc càng nhỏ, đôi mắt Mạc Trọng Huy hơi nheo lại, trên người phát ra khí thế nguy hiểm. Nhân cơ hội hiếm có, An Noãn lén lút rời nhà, chạy tới tìm La Hiểu Yến khiến La Hiểu Yến rất bất ngờ. La Hiểu Yến phải làm việc tới mấy giờ sáng, An Noãn đi thẳng tới nhà trọ của cô ta ở lại một đêm, dự định chờ cô ta tan ca sẽ nói chuyện. Cô nghĩ rằng bị Phan Bình hủy bỏ hôn ước, hẳn là trong lòng cô ta cảm thấy rất khổ sở. Trong thời gian vừa rồi, An Noãn muốn gọi điện thoại còn không được, đừng nói là có thể an ủi cô ta. Đối với người bạn duy nhất này, trong lòng cô cảm thấy rất áy náy. Mạc Trọng Huy đi rồi, một cách vô thức, An Noãn không muốn ở nhà, không muốn một mình nằm trên chiếc giường lớn lạnh lẽo, bốn phía trống không.
Ba giờ sáng La Hiểu Yến mới về tới nhà, cô ta đã uống tới say khướt, còn nôn đầy nhà.
An Noãn luôn tay luôn chân săn sóc cho cô ta, tới sáng còn chưa ngủ. Cô oán trách: “Rõ ràng em là người đang mang thai mà lại phải chăm sóc cho chị! Ngày nào chị cũng uống say như thế này sao? Không muốn sống nữa hả?”
La Hiểu Yến mơ mơ màng màng “xì” một tiếng, lè nhè nói: “Cô tưởng ai cũng tốt số như mình chắc?”
La Hiểu Yến ngủ một giấc tới sáng, vì đau đầu mà tỉnh dậy, An Noãn pha cho cô ta một cốc mật ong. “Chị Hiểu Yến, sau này đừng làm ở Thiên Đường nữa.” An Noãn thương xót nói.
La Hiểu Yến hừ lạnh một tiếng, tự giễu, nói: “Tôi không làm, ai cho tôi tiền? Cô nuôi tôi sao? An Noãn, dừng lại ngay đi! Tiên của Mạc Trọng Huy đã bao nuôi quá nhiều người rồi, cô cũng đừng lãng phí vì tôi nữa!”
An Noãn nhận ra cô gái này đột nhiên trở nên hơi xa cách, cô thật sự không thể tin được, đây chính là người đã trở thành chị em thân thiết với mình lúc ở trong tù sao?
“An Noãn, vì sao đột nhiên cô chạy tới đây, còn ngủ một giấc ở đây? Cô cãi nhau với ngài Mạc hả?”
An Noãn lắc đầu: “Không có, em chỉ muốn tới thăm chị”
“Vậy ngài Mạc có biết không? Bụng cô đã to thế này rồi, nếu chẳng may xảy ra chuyện gì, hẳn là ngài Mạc sẽ giết tôi mất!”
An Noãn bĩu môi, khẽ nói: “Chị Hiểu Yến, chị đừng lo lắng, Mạc Trọng Huy tới Bắc Kinh rồi, người giúp việc trong nhà có quan hệ rất tốt với em, họ sẽ giữ bí mật cho em.”
“Cô đúng là tốt phúc, còn có một đám người giúp việc theo cô, đi đâu cũng đều nở mày nở mặt.” “Chị Hiểu Yến, chị đừng nói kiểu như vậy nữa, em đi nấu cháo cho chị.”
“Khỏi đi, tôi không đói!” La Hiểu Yến uể oải ngồi dựa lưng vào tường: “À, An Noãn, tôi có chuyện muốn hỏi cô, có phải trong tiệm cà phê của cô có một cô gái lên là Lương Mộ Tinh không?”
An Noãn gật đầu. “Cô không biết sao? Cô ta là con gái của Lương Trạch Minh đấy, sao cô lại nhận cô ta?” “Xoảng” một tiếng, cái bát rơi trên mặt đất, vỡ tan thành nhiều mảnh nhỏ.
“Cô ta thật sự là con gái Lương Trạch Minh, có người nói Lương Trạch Minh còn có ý tác hợp con gái mình với ngài Mạc. Lương Mộ Tinh tới tiệm cà phê làm việc có lẽ là để tiếp cận Mạc Trọng Huy. Thật khó hiểu, cô không biết đã đành, sao ngài Mạc lại có thể không biết chứ? Làm sao ngài Mạc có thể để con gái của kẻ thù của cô ở bên cạnh cô như vậy? Nếu chẳng may cô ta làm điều gì đó tổn hại cho cô thì sao?” Trong khoảnh khắc, An Noãn cảm thấy cả thế giới hoàn toàn đen tối, dường như bên cạnh mình không có bất cứ người nào có thể tin tưởng được.
Cô còn nhớ ngày hôm đó Lương Mộ Tinh tới ứng tuyển, đôi mắt to tròn của cô ta đã khiến cô nghĩ cô ta rất trong sáng, rất đơn thuần.
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, La Hiếu Yến hơi lo sợ.
“An Noãn, cô đi mở cửa được không? Tôi thấy hơi cháng váng.” An Noãn cố nén hoảng sợ, lấy lại bình tĩnh chạy ra mở cửa. Cửa mở, thân hình cao to của Mạc Trọng Huy đứng trước cửa, sau lưng anh là trợ lý Trương, trợ lý Trương đang liên tục ra hiệu bằng nét mặt với cô.
Mạc Trọng Huy không nói một lời, bàn tay to lớn nắm lấy cổ tay An Noãn, kéo cô đi. “Mạc Trọng Huy, buông tay ra, để tôi tự đi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...