Tình Đắng

Mạc Trọng Huy ấn tay vào giữa đôi mày, trêu chọc: “Cô đúng là không bạc đãi bản thân, đói còn biết

xuống tìm đồ ăn.” An Noãn nghe ra giọng điệu châm biếm của hắn, nhưng cô2chỉ mỉm cười. Cô nhanh chóng ăn xong bát mì, ngay cả nước mà cô cũng không chừa lại.

Ăn uống no nê xong, cô định lên lầu, thấy Mạc Trọng Huy còn đứng đó, cô nói: “Tôi8đi ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi.”

An Noãn đi từng bước một lên lầu, Mạc Trọng Huy cũng theo sau. Cô xoay tay nắm cửa phòng định bước vào, chợt thấy Mạc Trọng Huy đứng ở6phía sau cô.

An Noãn xoay người lại, cười rạng rỡ:

“Ngủ ngon!” “Rầm” một tiếng, cửa đóng lại, để Mạc Trọng Huy ở bên ngoài.

Trong khoảng thời gian này, hai người hầu như không trò chuyện với nhau,3hễ An Noãn xuất hiện ở chỗ nào, Mạc Trọng Huy đều lảng tránh. Về sau An Noãn cũng cố gắng tránh xuất hiện trước mặt hắn, tránh cho hai người đều thấy khó chịu, dường như5có thể xông vào đánh nhau bất cứ lúc nào. Có lẽ vì ăn quá nhiều, An Noãn vừa lên giường nằm, dạ dày cô lại cuộn lên dữ dội. Cô chạy tới phòng tắm, lại nôn mửa một trận, hầu như nôn cả mật xanh, mật vàng.

Sau đó An Noãn hầu như không ngủ, cô nôn mửa liên tục.


Chết tiệt, không phải lại bị viêm dạ dày cấp tính rồi chứ? An Noãn dứt khoát không ngủ nữa, cho tới lúc trời sáng, không còn cảm giác muốn nôn ọe, cô mới buồn ngủ.

Hiện tại An Noãn vẫn ăn cơm đúng giờ ngày ba bữa, có đôi khi cô còn bảo người giúp việc xới cơm thêm. Nhưng hôm nay người giúp việc đã làm xong bữa sáng từ sớm, đến bữa vẫn không thấy An Noãn xuống.

Nhưng ngược lại, ngài Mạc vốn không ăn sáng vào giờ này lại đi xuống. “Ngài Mạc, có lẽ cô An vẫn chưa ngủ dậy, tôi có nên đi gọi cô ấy không?” “Không cần, để cô ấy ngủ một chút.”

Đêm qua thức dậy đi tới đi lui, hôm nay dậy muộn cũng là bình thường. Cô ấy không giống như hắn, cả đêm mất ngủ, sáng sớm hắn đã dậy rồi.

Người giúp việc bê bữa sáng tới cho hắn, nhưng Mạc Trọng Huy buông một câu: “Nấu cho tôi bát mì trứng gà.”

Người giúp việc hơi khựng lại, có cảm giác mặt trời mọc đằng tây, vội nói: “Vâng, ngài chờ một lát, sẽ nhanh chóng có ngay.” Mạc Trọng Huy ăn mấy miếng, cảm thấy không có gì ngon, sao đêm hôm qua cô lại ăn ngon lành như vậy?

Mạc Trọng Huy đẩy bát mì sang một bên, lại bảo: “Pha giúp tôi một tách cà phê.”

Dạo này Mạc Trọng Huy lại trở lại thói quen uống cà phê, cái máy pha cà phê bị Trương Húc giấu đi lại được đặt trở về chỗ cũ.

An Noãn ngủ một giấc tới trưa, thức dậy liền vội vàng rời giường đánh răng, rửa mặt, thời điểm cô và Mạc Trọng Huy ăn cơm trưa đều lệch nhau, nếu muốn một chút, cô và hắn sẽ phải ăn cùng lúc.

Rửa mặt xong, cô vội vàng đi xuống cầu thang. Đi tới nhà ăn, cô thấy Mạc Trọng Huy đã ngồi xuống cạnh bàn ăn, Trương Húc ở bên cạnh.

An Noãn hơi khựng lại, nghĩ mình nên lui đi, chờ hai người ăn xong rồi xuống sau. Nhưng người giúp việc nhìn thấy cô, vội kêu: “Cô An, dọn cơm rồi, cô mau tới ngồi ăn đi!” An Noãn cười cười: “Tôi không đói, để hai người ăn trước đi, khi nào tôi đói sẽ xuống ăn sau.”

An Noãn xoay người định đi, bằng giọng nói trầm thấp, Mạc Trọng Huy ra lệnh: “Ngồi xuống đi!” An Noãn dừng chân, nhưng chỉ trong một giây, cô thầm nghĩ tại sao mình phải nghe lời hắn. Trong nhà này, tất cả mọi người đều nghe lời hắn, vậy còn chưa đủ sao?

“Tôi không đói, bây giờ không muốn ăn.”


“Tôi bảo cô ngồi xuống!”

Trong không khí lập tức tản ra sự nguy hiểm, tất cả người giúp việc đều dừng lại. Trương Húc vội hòa giải: “Cô An, ngồi xuống ăn đi, ngài Mạc xuống sớm là muốn cùng ăn cơm với cô, tất cả đều là những món cô thích nhất.”

“Tôi không đói thì ăn cái gì? Phiền phức quá!”

An Noãn nhướng mắt, đi thẳng lên lầu. Mạc Trọng Huy nổi cơn thịnh nộ, lao tới túm lấy An Noãn kéo xuống thang lầu, đặt ngồi lên ghế. An Noãn vẫn không nhượng bộ, đứng dậy nhìn hắn rít lên: “Mạc Trọng Huy, anh điên đấy à? Tôi không đói, ăn không vào, anh ép tôi làm cái gì?” “Ăn không vào cũng phải ngồi xuống cho tôi, chờ chúng tôi ăn xong.” “Anh điên rồi, vì sao tôi phải nhìn các người ăn? Không phải anh chán ghét tôi sao? Nhìn thấy tôi anh nuốt trôi được hả?”

Người giúp việc vội vỗ về An Noãn: “Cô An, cô cứ ngồi xuống đi, ngài Mạc cũng là quan tâm cô thôi. Mấy hôm nay không phải cô đều nói rất đói sao? Đừng tự làm khổ mình nữa, cô ngồi xuống ăn một chút đi!”

“Các người ai cũng đều nói giúp anh ta, anh ta có giết người thì cũng là do các người dung túng mà ra! Không vui, nói một câu muốn cho ai chết là người đó phải chết, người khác có nỗ lực phấn đấu cỡ nào cũng không qua được một câu nói của anh ta. Mạc Trọng Huy, tôi nói cho anh biết, một ngày nào đó, anh sẽ bị quả báo!”

Câu nói của An Noãn phá hỏng bữa cơm, rốt cuộc không ai ăn cả, Mạc Trọng Huy tức giận lái xe đi. An Noãn trở về phòng, lại hối hận rồi, gây gổ với hắn làm gì chứ, cô đói đến mức bụng sôi lên ùng ục rồi. Sau đó, thấy Mạc Trọng Huy lái xe đi, cô liền xuống lầu. Người giúp việc vừa muốn thu dọn bàn ăn, An Noãn liền cười hì hì ngồi xuống

“Tôi đói rồi, bọn họ không ăn, tôi ăn một mình.”. Trương Húc ngồi gần đó tức giận đến mức muốn mắng chửi người. Những người giúp việc cũng không có cách nào. Cô gái này cố ý gây rối đạp đổ không nói, lại còn không cam lòng để mình chịu khổ.

Làm Mạc Trọng Huy tức giận bỏ đi, An Noãn ăn rất ngon miệng, ăn xong một bát cơm, cô còn ăn thêm bát nữa.


Trợ lí Trương vừa tức giận lại vừa buồn cười, trên thế giới này, cũng chỉ có An Noãn có thể khắc chế được ngài Mạc. Quan trọng nhất là ngài Mạc vẫn không nỡ trả đũa.

Cơm nước xong, An Noãn ngồi ở phòng khách xem ti vi, Trương Húc không kìm lòng được, nói với cô: “Cô An, cô đừng thấy ngài Mạc cưng chiều cô rồi kiêu ngạo, cô phải biết rằng nên một vừa hai phải.”

“Cưng chiều?” Câu nói của cậu ta khiến An Noãn nở nụ cười chua chát: “Trợ lí Trương, tôi không muốn chửi đâu, anh đừng ép tôi!”

Trương Húc tức tối ngậm miệng, mặc dù bất bình lên tiếng thay cho ông chủ của mình nhưng cũng đừng để

mình bị mất mặt. “Trợ lí Trương, Mạc Trọng Huy không làm gì bác sĩ Thẩm đấy chứ?”

Mặt Trương Húc co rúm lại, vội nói: “Cô An, câu này cô hỏi tôi là được, đừng đi hỏi ngài Mạc. Bằng không, bác sĩ Thấm vốn không có chuyện gì, cô đi hỏi như vậy thành ra lại có chuyện đấy.”

An Noãn “xì” một tiếng, tức giận nói: “Tôi chỉ thuận miệng hỏi anh một câu, anh chỉnh cho tôi một tràng vô dụng như vậy, thật không hổ là trợ lý theo bên người Mạc Trọng Huy.” An Noãn ngồi trên sofa ăn một chút đồ tráng miệng, kết quả là cô nôn hết cả bữa trưa ra. Trương Húc và người giúp việc thấy vậy đều lo lắng. “Cô An, có cần gọi bác sĩ tới khám cho cô không?”

An Noãn xua tay: “Không cần, từ đêm hôm qua dạ dày tôi đã khó chịu rồi, có thể là bị viêm dạ dày.” Người giúp việc vội mang tới cho An Noãn một cốc nước nóng: “Cô An, uống chút nước nóng đi, nghỉ ngơi một chút.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui