Cô ta không muốn vứt bỏ cuộc hôn nhân mà cô ta đã phải rất vất vả lắm mới có được này. Giang Thiến Nhu quyết định đi thăm Thương gia, từ hôm cãi nhau ầm ĩ với Nghê Tuệ, cô ta vẫn chưa trở lại xin lỗi.
Cô ta sửa soạn xong liền chạy ra cửa hàng trang sức mua một chiếc vòng vàng, chọn cho Nghệ Tuệ một vòng ngọc sang trọng. Thậm chí cô ta cũng không quên cô em2chồng Thường Tử Hinh, cô ta cắn răng mang tặng cho Thường Tử Hinh món bảo bối mà cô ta rất yêu thích - phiên bản giới hạn mà trước kia cô ta mua từ Hồng Kông về.
Tay xách nách mạng, cô ta tới Thường gia, trong nhà chỉ có một mình Nghệ Tuệ.
Nghệ Tuệ vừa nhìn thấy dáng vẻ của cô ta, không nhịn được trêu chọc: “Chà chà, lại lấy tiền của mẹ đẻ mua đồ tới rồi. Nhà mẹ8đẻ có tiền có khác!”.
Giang Thiến Nhu cố kìm nén sự chán ghét trong lòng, cười lấy lòng: “Mẹ, xen mẹ nói kìa! Cái gì mà nhà mẹ đẻ, nhà chồng chứ? Không phải đều cùng một nhà sao? Con đi Hồng Kông chơi với bạn, mua chiếc vòng ngọc này cho mẹ. Tử Hinh cũng có quà.”
Thấy vẻ mặt Nghệ Tuệ hơi giãn ra, Giang Thiến Nhu vội kéo bà ta ngồi xuống ghế: “Mẹ, con mua chiếc vòng này ở6một tiệm bán ngọc ở Hồng Kông, ông chủ nói vòng ngọc này rất hiệu nghiệm, đeo trên người có thể làm đẹp dung nhan đấy.” Giang Thiên Nhu vừa nói vừa lấy vòng ngọc ra, đeo cho Nghê Tuệ. Nghệ Tuệ hừ một tiếng: “Làm gì có chuyện đó? Chẳng phải con đã tặng một chiếc vòng ngọc cho mẹ rồi sao?” “Chiếc này còn quý hơn một chút, con nghĩ nó rất hợp với mẹ cho nên mới mua về.3Mẹ xem này, rất hợp với khí chất của mẹ, cảm giác như mẹ trẻ lại cả chục tuổi ấy!” Câu này khiến Nghê Tuệ rất dễ chịu, bà ta cẩn thận đeo vào, hỏi: “Thứ này chắc đắt tiền lắm.”
“Không đắt lắm, chỉ mười vạn thôi. Sau này nếu thấy cái nào tốt, con vẫn sẽ mua cho mẹ. Mẹ nuôi dưỡng Tử Phi, con rất cảm ơn mẹ.”
Nghe Tuệ phàn nàn: “Sau này đừng phí tiền mua lung tung như5vậy nữa, cứ dùng tiền của nhà mẹ đẻ con cũng không tốt đâu.”
“Không sao đâu mẹ, ông con mở tài khoản cho con, con tiêu thế nào tùy thích. Ông còn nói, chỉ cần con có thai một cái là ông sẽ giao lại công ty cho Tử Phi ngay.” Nghê Tuệ nghe vậy rất phấn khởi, nhíu mày hỏi: “Con nói thật chứ? Ông con thực sự định giao công ty cho Tử Phi, không giao cho anh con sao?” “Làm sao giao cho anh con được? Anh ấy chơi bời, trai gái, cờ bạc như vậy, mang tiếng xấu từ lâu rồi, ông kiên quyết không để tâm huyết cả đời của mình hủy trong tay anh con đâu!”
Nghê Tuệ mím môi, không nói gì thêm. Bà ta thầm nghĩ, mình phải làm màu một chút, nếu không con bé Giang Thiên Nhu này lại cho rằng nó đã gả cho Thường Tử Phi thì không coi người lớn ra gì hết.
Thấy đã “hạ gục” được Nghê Tuệ, Giang Thiên Nhu lại gọi điện thoại cho Thường Tử Hinh, bảo cô ta về ăn cơm.
Thường Tử Hinh nói mình bận việc, nhưng vừa nghe Giang Thiên Nhu mang quà tới cho mình thì lập tức phóng ngay về nhà ngay.
Khi thấy món quà Giang Thiến Nhu tặng là chiếc túi mà mình thích nhất, Thường Tử Hinh rất kích động: “Chị dâu, chị đối xử với em thật tốt! Chiếc túi này em rất thích, đã tìm mua ở mấy chỗ nhưng vẫn không mua được.”
“Đây là túi loại sản xuất với số lượng có hạn, đương nhiên không dễ dàng mua được rồi.” “Chị dâu, chị tốt với em quá, em yêu chị lắm!”
Rốt cuộc, Nghệ Tuệ và Thường Tử Hinh đều bị Giang Thiến Nhu mua chuộc, hai mẹ con nhà này đều cùng một giuộc, thấy ai cho mình nhiều lợi ích là họ đứng về phía người đó. Thế nhưng Thường Bách thì khác, khi Giang Thiến Nhu đưa quà cho Thường Bách, ông chỉ cúi đầu, lạnh lùng nói một câu: “Ba là người quê mùa thô kệch, đeo cái vòng vàng to đùng như vậy ra đường, người ta sẽ nghĩ là đeo đồ giả đấy!”
Trong bữa cơm, đột nhiên Thường Tử Hinh hỏi: “Chị dâu, anh em đâu rồi? Sao anh ấy không cùng về ăn cơm với chị?”
Giang Thiên Nhu nước mắt lưng tròng, làm ra vẻ muốn nói lại thôi.
“Chị dâu, sao vậy? Có phải là anh em bắt nạt chị không?” Giang Thiến Nhu lắc đầu: “Không phải, là do gần đây Thường Tử Phi rất bận, hình như có một số dự án đang đi vào giai đoạn kết thúc, giờ hôm nào anh ấy cũng ở tại phòng làm việc, hầu như không về nhà luôn”
“Cái gì? Còn có chuyện này nữa à!” Thường Tử Hinh kích động ném đũa xuống mâm cơm: “Anh em cũng quá đáng lắm, dù bận tới đâu, cơm cũng phải ăn, ngủ cũng phải ngủ chứ! Không được, mẹ, mẹ phải nói với anh con đi, có phải lại bị An Noãn lôi kéo rồi không!”.
Thường Bách tức giận ném đũa, quát lên: “Tử Hinh, con đừng có nói mò! Noãn Noãn không phải là người như vậy!”
Ngay cả Nghê Tuệ cũng “hừm” một tiếng, mắng Thường Tử Hinh: “Tử Hinh, con đừng có nói mò, oan uổng cho người tốt! An Noãn không phải là người như vậy!”
Hai tay Giang Thiến Như nắm chặt thành nắm đấm, cô ta hận hai ông bà nhà họ Thương này lúc nào cũng đứng về phía An Noãn. Đó cũng là do lần khủng hoảng vừa rồi An Noãn bỏ ra nhiều tiền như vậy, khiến một người thấy tiền sáng mắt, thấy lợi quên nghĩa như Nghê Tuệ hoàn toàn thay đổi thái độ đối với An Noãn.
“Đúng vậy, đừng trách An Noãn, chỉ trách con không có được sức quyến rũ của cô ấy. Tử Phi nói trong lòng anh ấy chỉ có một mình An Noãn, cho tới bây giờ anh ấy vẫn không thể quên được An Noãn.”
Câu nói của Giang Thiên Nhu khiến mọi người đều nhíu mày.
Tối hôm đó, Nghệ Tuệ ngồi trong phòng khách nói chuyện với Thường Bách.
“Thường Bách, hôm nay Thiên Nhu nói như vậy, có phải là nó và Tử Phi đã ở riêng rồi không? Vậy thì phải làm sao đây? Bọn nó kết hôn mới có mấy tháng thôi!”
Thường Bách hừ một tiếng khô khốc: “Cuộc hôn nhân này là do bà cố sức tác hợp, bây giờ hỏi tôi làm cái gì? Tự bà nghĩ cách đi!”
Nghệ Tuệ mím môi, mắng: “Lúc đó tôi làm như vậy, không phải vì Tử Phi sao? An Noãn được Mạc Trọng Huy xem trọng, chẳng lẽ ông muốn con trai mình đối địch với Mạc Trọng Huy? Nếu đúng như vậy, có chết cũng không biết là mình chết như thế nào đâu! Ông còn không biết thủ đoạn của tên họ Mạc kia hay sao?”
“Vậy mà bà còn đẩy An Noãn vào tay hắn!” Nghê Tuệ không cho là đúng, nói: “Tôi làm như vậy không phải vì tiền đồ của Tử Hinh à? Tuy bây giờ tôi cảm thấy rất có lỗi đối với An Noãn, nhưng tôi không hối hận chút nào về quyết định đó cả. Nếu như không giao An Noãn cho Mạc Trọng Huy, Tử Hinh sẽ không leo lên được vị trí hiện nay và có được sự yêu thích của Bí thư Lương đâu.”
Thường Bách khẽ thở dài, bất đắc dĩ nói: “Bà nghĩ về quan trường quá đơn giản rồi, một người phụ nữ leo cao qua nhanh cũng không có kết quả tốt đâu.” “Được rồi, được rồi, ngày hôm nay không nói tới chuyện của Tử Hinh, ông thấy tôi có nên đi khuyên nhủ Tử Phi không? Ở riêng như vậy dù sao cũng không tốt chút nào.”
Thường Bách ngẫm nghĩ một lát, nói có phần cảm tính: “Kết hôn cũng đã kết hôn rồi, bà đi khuyên nhủ nó đi, dù sao cũng không thể mới kết hôn hai tháng đã ly hôn, người ta sẽ chế giễu. Hơn nữa, Tử Phi và Noãn Noãn cũng không thể đến với nhau được nữa rồi.”
ở trong mắt Thường Bách, An Noãn vẫn rất tốt đẹp, nếu như Tử Phi lấy được An Noãn, đó là may mắn của con trai ông. Ông không ngờ lại có một ngày người nhà của mình lại làm cho một cô gái tốt đẹp như vậy chịu biết bao khuất nhục.
“Nghệ Tuệ, bà đi khuyên nhủ Tử Phi đi. Nếu như đến cuối cùng nó vẫn ly hôn với Giang Thiến Nhu thì bà là người chịu trách nhiệm rất lớn, bởi vì tất cả đều do một tay bà gây nên”.
Nghê Tuệ tức giận đến mức muốn đánh người, nhưng mỗi lời nói của Thương Bách đều là sự thật, chuyện này đều do một tay bà ta vun vén.
Nghê Tuệ liên tục tới tập đoàn Phi Vũ mấy lần nhưng không gặp được Thường Tử Phi, thư ký của anh nói dạo này anh bề bộn công việc, suốt ngày phải đáp máy bay tới mấy nơi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...