“Gần đây tôi không có hứng ăn, anh cầm đi đi, tôi ngửi thấy thì buồn nôn.”
Mạc Trọng Huy nghe thấy vậy bỗng giật mình, vội hỏi, “Chắc không phải em có thai rồi chứ?” An Noãn lạnh lùng nhìn hắn, không thiện ý nói, “Không thể nào, tôi uống thuốc rồi.” Mạc Trọng Huy bị một cục tức nghẹn ngay trong lòng, thiết nghĩ bản thân thật nực cười, An Noãn mà8chịu sinh con cho hắn sao, đúng là nằm mơ giữa ban ngày.
“Em ăn bánh mousse không?”
“Không ăn.”
“Bánh matcha?”
“Không ăn.”
“Thế có ăn egg tart không? Trước đây em thích ăn cái này nhất mà.”
Lúc này An Noãn đã hoàn toàn mất hết kiên nhẫn, cổ đứng dậy, quát vào mặt hắn, “Những cái anh nói đều là những món trước đây tôi thích ăn nhưng giờ tôi không thích một cái nào hết, khẩu vị của con người rồi sẽ thay đổi, giống như tình yêu6ấy, không phải tình yêu nào cũng có thể bền vững đến suốt đời.”
An Noãn hét xong chạy về giường, chui luôn vào chăn.
Mạc Trọng Huy vẫn không rời khỏi, giờ hắn cũng ngồi ngẩn người cạnh ban công giống cô, nhìn ra ánh trăng sáng tỏ bên ngoài. Không phải tình yêu nào cũng có thể bền vững đến suốt đời, hắn đã thấu hiểu được điều này lâu rồi, tình yêu mà An Noãn dành cho hắn đã bị những tổn thương kia mài3mòn sạch, ngay cả bản thân hắn cũng không thể nhớ ra nổi năm ấy cô yêu hắn như thế nào, quên mất dáng vẻ cô bám lấy hắn khi ấy, quên mất dáng vẻ khi cô dùng cái danh con gái của Thị trường để chèn ép hắn.
Hắn đã làm quá nhiều chuyện sai lầm, giờ cũng hối hận rất nhiều.
Nửa đêm, An Noãn bị tỉnh ngủ bởi cơn đói, bụng đói kêu òng ọc. Cô vốn định xuống nhà làm chút gì đó để5ăn, nhưng vừa ngồi dậy đã bất ngờ trông thấy một bóng dáng cao lớn đang đi từ ban công về phía mình, hai hàng lông mày của cô bất giác cau lại.
Mạc Trọng Huy ngồi xuống giường cô, dịu dàng hỏi: “Có phải em đói rồi không? Anh làm chút gì cho em ăn nhé?”
Cô cũng muốn xem xem Tổng giám đốc Mạc có thể làm nên cơm cháo gì nên cố tình nói, “Tôi muốn ăn mì, thêm hai quả trứng chần.” “Được, em chờ anh một lát, anh đi nấu cho em luôn.” Mạc Trọng Huy xuống nhà khoảng nửa tiếng mới bưng bát mì lên, hai quả trứng chần cũng được bỏ vào bát mi.
“Đây là lần đầu tiên anh vào bếp, em nếm thử đi, nếu không ăn được thì anh sẽ ra ngoài mua luôn.”
Lúc hắn đưa đũa cho cô, cô còn thấy hai cái bọng nước trên tay hắn.
An Noãn nếm thử rồi đẩy sang một bên, chê bai: “Khó nuốt quá, tôi chưa từng ăn cái gì khó nuốt đến thế này.”
Sắc mặt Mạc Trọng Huy có chút khó coi, nhưng vẫn nghiêm túc nói, “Vậy để anh ra ngoài mua cho em, em muốn ăn mì của nhà nào?”
“Tôi muốn ăn mì thịt bò của quán Tiểu Mã bên phố Tây.” Từ đây tới phố Tây rất xa, lái xe cả đi lẫn về cũng phải mất ít nhất một tiếng đồng hồ, nhưng cô không ngờ Mạc Trọng Huy lại đồng ý ngay tức thì, “Được, anh đi mua, để anh lấy cho em miếng bánh lót dạ đã nhé.” Mạc Trọng Huy đi xuống rồi nhanh chóng mang một miếng bánh lên.
“Em ăn trước đi, anh lái xe nhanh thôi, sẽ về ngay.”
Mạc Trọng Huy đúng là lái xe nhanh thật, nhưng vì là nửa đêm nên quán ăn kia đã đóng cửa, hắn cũng chẳng khách khí mà gọi ông chủ dậy, quăng một xấp tiền ra bảo ông chủ lập tức đi nấu mì.
Ông chủ vốn rất tức giận, nhưng lại bị dọa sợ bởi khí thế của hắn, đành phải ngoan ngoãn đi nấu.
Cả đi cả về mất một tiếng đồng hồ, tới lúc hắn về đến nơi thì An Noãn đã ngủ mất rồi.
Hắn do dự không biết có nên gọi cô dậy không, liếc mắt qua chiếc bánh vẫn còn y nguyên, hắn khẽ vỗ lên mặt cô gọi cô tỉnh lại.
An Noãn rất gắt ngủ, cô quát, “Mạc Trọng Huy, anh đừng có động vào tôi, tôi muốn ngủ.” “Ngoan, dậy ăn xong mì rồi ngủ tiếp, nếu không dạ dày sẽ lại tái phát đấy.” Sau khi An Noãn bị hắn làm tỉnh ngủ, muốn trả thù hắn, cô cầm đũa gắp hai miếng, không khách khí nói: “Mì trương hết cả rồi còn ăn thế nào được nữa? Gắp lên thôi cũng nát, anh ăn cho tôi xem nào.”
Mạc Trọng Huy nghe thấy vậy cau mày. “Không ăn nữa, cầm đi đi.” Cô nhét lại mì vào tay hắn, không cẩn thận làm cả cái cặp lồng giữ nhiệt đổ hết lên người Mạc Trọng Huy. Hắn rít lên một tiếng, hai hàng lông mày lại càng nhíu chặt hơn.
“Mạc Trọng Huy, có phải anh thấy tôi phiền phức lắm đúng không? Nếu thấy tôi phiền thì anh thả tôi đi đi. Trái tim tôi không ở chỗ anh, ở lại bên anh cũng chỉ có xác thịt này thôi.”
Mạc Trọng Huy lặng lẽ thu dọn đống hỗn độn dưới đất, quay người ra khỏi phòng cô. An Noãn vẫn đang làm ầm ĩ lên, cô muốn xem xem điểm giới hạn cuối cùng của Mạc Trọng Huy nằm ở đâu. Nhưng dù cô có trêu ngươi hắn thế nào, Mạc Trọng Huy vẫn không nói nặng với cô một lời. Cô thấy hơi bất lực, lại càng thấy bất đắc dĩ hơn. Sáng hôm sau, hiếm lắm mới có hôm An Noãn dậy sớm xuống nhà. Lúc này, Mạc Trọng Huy đang uống cà phê trong phòng ăn. Thấy cô đi xuống, hắn hơi ngẩn ra, đặt tách cà phê xuống đi về phía cô, giọng nói dịu dàng vô cùng, “Sao em dậy sớm thế? Có phải đói bụng rồi không?” An Noãn hờ hững đẩy hắn ra, đi thẳng ra cửa thay giày. Mạc Trọng Huy chạy theo hỏi: “Đi đâu thế?”
An Noãn thay giày xong lạnh lùng đáp trả lại hắn một câu: “Tôi muốn đi đầu không cần phải báo cáo lại với anh đâu nhỉ? Chẳng lẽ giờ ngay đến chút tự do cuối cùng của tôi cũng không còn nữa rồi?” Mạc Trọng Huy giải thích: “Anh không có ý này, em muốn đi đâu anh đưa em đi, ở đây bắt xe không tiện.”
An Noãn nghĩ thấy cũng đúng liền đưa tay ra, “Đưa chìa khóa cho tôi, tôi tự lái xe đi.” “Trước đây em vốn lái xe cũng không vững, mấy năm không đụng vào xe rồi, sao anh dám để em lái được?” An Noãn cười lạnh: “Anh sợ tôi đâm hỏng cái xe đắt tiền của anh chứ gì?” “Em biết rõ anh không có ý này mà!” Mạc Trọng Huy hơi cuống, bất đắc dĩ nói: “Thế này đi, em muốn đi đâu anh bảo tài xế đưa em đi.” Cuối cùng hai người mỗi người nhường một bước, Mạc Trọng Huy bảo tài xế đưa An Noãn tới trung tâm thương mại.
An Noãn chờ nửa tiếng đồng hồ, La Hiểu Yến mới rề ra đi tới, là Phan Bình lái chiếc xe Benz của ông ta đưa cô tới.
“Noãn Noãn, chị xin lỗi nhé, để em phải đợi lâu rồi, vừa rồi chị đột nhiên có việc nên mới tới muộn.”
An Noãn nghiêng đầu đi, không nhìn vào vết hôn trên cổ La Hiểu Yến, cô càng lúc càng cảm thấy cô và La Hiểu Yến không phải là một loại người, càng lúc càng khó chấp nhận nổi cuộc sống của La Hiểu Yến.
“Noãn Noãn, mình ngồi xuống uống tạm cái gì trước đã nhé, hôm qua chị vừa lĩnh lương xong, thu nhập cũng khá phết đấy.”
La Hiểu Yến đắc ý khoác lấy tay cô đi vào một tiệm cà phê.
Hai người gọi hai tách capuchino rồi ngồi xuống đối diện nhau. An Noãn bỗng nhận ra người phụ nữ ngồi trước mặt mình đây chợt trở nên thật xa lạ, trước đây lúc còn trong ngục, hai người họ không gì là không kể với nhau cả. Ngẫm lại vẫn là khoảng thời gian đó đơn thuần, còn cái xã hội rối ren này lúc nào cũng khiến con người ta thay đổi cả.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...