Phụ nữ mang thai thật là khó đoán, đêm qua không những Dịch Kính Nam mất tiền còn suýt chút nữa ra ngoài ngủ ở sofa.
- Vợ, anh phải đi làm.
- Ừm.
Hà Nhược Liên vừa ăn sáng, vừa lạnh nhạt đáp lời với hắn, trong lòng vẫn còn ghim chuyện hắn đã lớn tiếng với cô đêm qua.
- Anh phải đi làm á.
- Ừm, đi đi.
Hà Nhược Liên nâng giọng nói lớn, xoay sang khó hiểu.
- Không có tiền làm sao đi làm?
Ý của hắn chỉ mong cô được thoải mái, có thể lấy tiền tiêu sài và mua sắm bất cứ thứ gì cô muốn, chứ không phải lấy sạch tiền và để hắn phải xin lại.
Nhưng xem ra Nhược Liên không hiểu, thậm chí hắn bảo đi làm cô cũng chẳng đưa.
Hà Nhược Liên lườm hắn, sau đó đứng dậy nhẹ nhàng và cẩn thận bước đi vào phòng.
Hắn cũng bước theo sau, y như xin tiền của mẹ lúc còn trẻ nhỏ.
Mở chiếc ví của cô, lấy tấm thẻ đưa cho Dịch Kính Nam.
Hắn cau mày, tiếp tục nói:
- Chút ít tiền chứ em.
Hà Nhược Liên lườm thêm lần nữa, lấy tiền đưa cho hắn, nhưng hắn vẫn chau mày, cất tiếng:
- Ít vậy em.
Quá mức bực tức, cô trả lời:
- Anh bảo ít tiền mà.
Dịch Kính Nam nín họng, lặng lẽ cầm tiền và thẻ bỏ vào trong ví của mình, chấp nhận tất cả để đổi lấy bình yên.
- Anh đi làm nha, tạm biệt vợ!
Chụt.
Thủ tục mỗi buổi sáng thức dậy hay những lần xa nhau, Hà Nhược Liên cảm thấy dịu dần cơn giận, nhướn người hôn hắn đáp lại.
Chụt.
- Tối nay về sớm ăn tối với em.
- Tuân lệnh vợ, vậy em bảo mẹ nấu thêm phần cho anh nha.
Hôm nay Hà Nhược Liên bị làm sao thế, cứ cách nửa tiếng gọi Facetime cho hắn, liên tục hỏi hắn đang ở đâu và làm gì.
Buổi trưa nay, Dịch Kính Nam định sẽ ăn tạm thứ gì đó cho qua bữa, dành thời gian làm việc để buổi chiều về sớm đưa Hà Nhược Liên dạo phố cho tinh thần thoải mái, ở nhà suốt cũng không tốt.
Bác sĩ bảo rằng hạn chế hoạt động mạnh và đi đứng nhiều, thế nên hắn sẽ bê cô xuống xe và lái đi, như vậy quá an toàn.
Thế nhưng, cô nằng nặc bắt buộc hắn về ăn trưa.
Nếu không về, chắc chắn tối nay không được vào phòng huống chi đưa đi dạo phố.
Cô là nóc nhà, hắn không dám bật, cuối cùng cũng trở về ăn trưa.
- Chiều anh tranh thủ về sớm đưa em đi chơi.
- Vâng.
Hà Nhược Liên trêu đùa nhét miếng táo vào miệng của hắn, do biết hắn đặc biệt không thích ăn vặt, nhưng hôm nay thật lạ, khiến cô phải mở choàng mắt kinh ngạc, không những một miếng mà hắn ăn nhiều hơn cả cô.
*Ting toang.
- Để con ra mở cửa.
Thấy bà Hà đang bận bịu dọn dẹp trong bếp và hầm canh cho Hà Nhược Liên, hắn đứng dậy lớn tiếng cất lên, sau đó bước ra mở cửa giúp bà.
Cánh cửa được mở, khiến Dịch Kính Nam phải đứng hình nhìn đối phương, mất mấy giây sau mới phản ứng, lên tiếng:
- Mẹ đến làm gì?
- Mẹ đến thăm Nhược Liên.
Bà Dịch cúi mặt, dường như thực sự đã biết mình sai và dẹp bỏ cái tôi để cứu vớt, nắm níu lại mối quan hệ giữa mẹ ruột và con trai, mẹ chồng và con dâu, thậm chí bà và cháu nội.
- Ai vậy anh?
Hà Nhược Liên chậm rãi bước ra, nghiêng đầu nhìn ngó bên ngoài do thân hình to lớn của Dịch Kính Nam che khuất.
Thấy bà ta, đôi chân của cô lập tức dừng lại, cụp mắt lãng tránh, nhưng vẫn lễ phép chào hỏi:
- Mẹ!
- Hai đứa định không cho mẹ vào sao?
Cô và hắn bất giác nhìn nhau, sau đó, cô khẽ lên tiếng:
- Mẹ vào ạ.
Bà Dịch do dự chậm chạp bước vào, để quyết định đến đây bà ta đã đấu tranh tâm lý cả tuần, ông Dịch phải khuyên nhủ hết lời, phân tích phần thiệt và phần được cho bà.
- Con mang thai có nghén không Nhược Liên?
Cách xưng hô thay đổi, thay vì cô lúc này đã đổi thành con, trông thật thân mật.
- Dạ không ạ.
- Giống mẹ, lúc mang thai Kính Nam cũng không nghén.
Hà Nhược Liên và Dịch Kính Nam không hẹn nhưng lại lần nữa nhìn nhau, ngạc nhiên vô cùng.
Bỗng dưng, bà ta chủ động nắm lấy đôi bàn tay của cô, ánh mắt đỏ hoe khẩn khiết mong cầu, nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Nhược Liên, mẹ xin lỗi, mẹ hồ đồ và cổ hủ quá, mong con bỏ qua cho mẹ.
Căn bản chưa từng tưởng tượng đến hoàn cảnh này, nên trong nhất thời Hà Nhược Liên chưa thể phản ứng, ngây người đứng đó.
Bà ta lại nói:
- Mẹ biết con khó lòng tha thứ cho mẹ, về những chuyện mẹ làm và cách cư xử, lời nói không đúng đắn với con, nhưng hy vọng con cho mẹ một cơ hội để sửa sai.
Đôi mắt của Hà Nhược Liên đỏ hoe, tiếp tục nhìn lên Dịch Kính Nam.
Sâu thẩm trong lòng của cô có sự oán hận, những câu nói và thái độ sỉ nhục, khinh khi bà Hà luôn luôn đè nặng lên trên trái tim, nhưng vì hắn và gia đình, cô sẽ dẹp bỏ và trao cho bà ta một cơ hội.
- Dạ.
- Chị sui có ở nhà không con, mẹ cũng muốn xin lỗi chị ấy.
- Dạ có, mẹ của con đang ở bên trong.
Bà Hà lúc này đột nhiên bước ra, thấy bà Dịch cũng có phần bất ngờ.
Sau đó, cả bốn người điềm tĩnh ngồi xuống sofa, Hà Nhược Liên lễ phép lịch sự rót trà, nói:
- Mẹ uống trà ạ.
- Cảm ơn con!
Bà Dịch từ tốn nâng tách trà lên miệng uống lấy và sau đó nhẹ nhàng đặt xuống dưới bàn, nhìn bà Hà tiếp tục chủ động cất lời:
- Chị sui, tôi thật lòng xin lỗi chị!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...