Tình Đắng Khắc Vào Tim


Ở góc khuất bệnh viện, bà Dịch, Hà Nhược Liên và thêm một cô gái nữa đang đứng đối diện với nhau.

Khuôn mặt của cô lúc này ướt đẫm nước mắt, vừa đau lòng và lo lắng cho tình hình hiện tại của Dịch Kính Nam, vừa nghe những lời sỉ nhục chì chiết cay nghiệt và hành động cự tuyệt của bà ta.
- Bác gái, con cầu xin bác.

Con và anh Kính Nam thật lòng thương nhau, mong bác có thể chấp nhận.
Cầu xin hết lời, cuối cùng Hà Nhược Liên khụy chân quỳ xuống trước bà ta, nhưng đổi lại là cái nhếch môi lạnh lùng không chút lay động trong lòng, lên tiếng:
- Gia đình chúng tôi đã chọn Mộc Vân là con dâu từ lâu, vậy nên mong cô tự trọng mà tránh xa Kính Nam, hành động này của cô thực sự vô ích.
Diệp Mộc Vân nhếch môi cười nhẹ hài lòng với câu nói của bà Dịch, ánh mắt khinh khi người con gái có thân phận thấp hèn ra mặt.

Cô ta chính là tiểu thư Diệp Gia, con gái duy nhất của ông bà Diệp và là người thừa kế tập đoàn sau này.
- Cô muốn bao nhiêu tiền cứ việc lên tiếng.
Giọt lệ cứ thế trào tuôn rơi mãi, ánh mắt của Nhược Liên lúc này đã thắm đẫm buồn đau, dường như biết rằng chẳng còn cơ hội nào dành cho mình.
Vốn dĩ cô từng mặc cảm về xuất thân của mình, nhưng hắn bảo rằng có thể giải quyết ổn thỏa và hứa hẹn sẽ cùng cô vượt qua tất cả.
Chẳng phải Dịch Kính Nam không nghiêm túc trong mối quan hệ yêu đương, nhưng do một phần nào đó hắn hiểu tính tình của mẹ hắn.


Thế nên mới quyết định chờ đợi Hà Nhược Liên tốt nghiệp đại học, sau đó mới dẫn về Dịch Gia ra mắt ba mẹ.
- Con sẽ chia tay với Kính Nam, nhưng bác có thể cho con vào trong gặp anh ấy một lần được không?
- Cô biết điều như vậy là tốt, tôi chẳng muốn nói nhiều và hy vọng cô nói được thực hiện tốt, mong rằng sau này chúng ta không gặp lại nhau.
Sau đó, Bà Dịch cùng với Diệp Mộc Vân dứt khoát quay lưng bước đi, bác bỏ lời đề nghị cuối cùng của Nhược Liên.

Đang quỳ, bỗng dưng cơ thể đổ sập ngồi bệt xuống nền.

Tủi thân và đau khổ, gục mặt òa khóc nức nở một mình.
Khi nãy, nhìn thấy tin tức trên mạng xã hội và liên lạc với Dịch Kính Nam không được, cô đã tức tốc chạy vào bệnh viện.

Bởi do lúc đó quá rối bời trong lòng, cô chẳng thể suy nghĩ được nhiều, nên mới làm bại lộ mối quan hệ yêu đương của cả hai.
Bỗng nhiên lúc này có một nam nhân khụy gối ngồi xuống trước Hà Nhược Liên, đưa khăn giấy cho cô.

Cô ngạc nhiên đến ngưng cơn nức nở, lập tức ngẩng lên nhìn người đối diện, nhưng nước mắt vẫn cứ rơi xuống hai dòng.
- Cậu ấy đã qua giai đoạn nguy kịch, sẽ nhanh chóng hồi phục tỉnh lại.
Nam nhân đó chính là Chung Đức Vĩnh, bạn thân của Dịch Kính Nam từ thời học cấp một cho đến hiện tại.
Nếu tính tình của hắn có phần ngông cuồng và kiêu ngạo thì anh có vẻ trầm tính và nho nhã.
Giữa cô và Chung Đức Vĩnh cũng không quá xa lạ, thậm chí quen biết nhau từ lâu, do bà Hà làm giúp việc ở Chung Gia gần sáu năm, nên cô thường xuyên đến đó đón mẹ về nhà sau hết giờ làm.

Sau này, cô và Dịch Kính Nam quen nhau, người bạn thân này dĩ nhiên cũng biết.
- Cảm ơn anh, Chung thiếu gia.
- Tôi đưa em về.
Hà Nhược Liên đau khổ lắc đầu, ánh mắt mơ màng nhìn về phía trước, nhưng cảnh vật cô thấy đều rất mờ mịt do trong mắt hoàn toàn ứ đọng hơi sương.
- Ở lại đây cũng không giải quyết được điều gì, bác sĩ vẫn chưa cho vào thăm.


Với lại...
Những lời nói cay độc của bà Dịch khi nãy Chung Đức Vĩnh nghe hết tất cả.

Cho dù bây giờ bác sĩ cho vào, chưa chắc bà ta đồng ý để cô vào phòng thăm Dịch Kính Nam khi hắn đang trong trạng thái hôn mê.
Giọt nước mắt đọng trên hàng mi nhẹ nhàng lăn xuống, khi nhớ đến tình trạng hiện tại của người cô yêu.

Buổi chiều hôm nay, cả hai còn gặp nhau khi hắn đến trường đón Hà Nhược Liên tan học, không ngờ chỉ trong vài giờ đồng hồ ngắn ngủi, đã biến một người đang khỏe mạnh hiện tại nằm bất động trên giường bệnh.

Cũng may ông trời chưa thực sự tàn nhẫn, không cướp đi mạng sống của hắn.
Nhưng sau này...phải làm sao?
...ΩΩΩΩΩΩ...
Một tháng hôn mê sau tai nạn kinh hoàng và khủng khiếp, thì cuối cùng Dịch Kính Nam cũng đã tỉnh lại.

Như những gì bác sĩ chẩn đoán trước đó để Dịch Gia chuẩn bị tinh thần, do hai chân tổn thương trầm trọng nên hiện tại hắn không thể đi đứng bình thường và rất có thể cả đời phải ngồi xe lăn.
Mọi thứ như sụp đổ ngay trước mắt, hắn hoàn toàn không thể chấp nhận được tình trạng của bản thân.

Vốn dĩ đang là một người khỏe mạnh, phong độ và lịch lãm ở độ tuổi 25, đột nhiên sau biến cố trở nên tàn phế, vô dụng, phần đời còn lại phải nhờ đến chiếc xe lăn để di chuyển.
- Ba mẹ ra ngoài đi.
Dịch Kính Nam nhắm mắt, thái độ lạnh nhạt xua đuổi ông bà.


Bà Dịch đau lòng không thôi, nước mắt lầy lựa trên khuôn mặt, tiến đến khuyên nhủ con trai duy nhất của mình.
- Kính Nam, tình trạng không xấu đến mức giống như con nghĩ đâu.

Ba con đã liên hệ và bàn bạc với bác sĩ nước ngoài, sau khi sức khỏe ổn định sang đó điều trị, sẽ nhanh chóng hồi phục thôi con.
- Mẹ con nói đúng đó Kính Nam.
Ông Dịch cũng động viên, an ủi.

Một tháng qua ông vừa lo công việc ở tập đoàn, vừa liên hệ và trao đổi với bác sĩ giỏi nhất để chữa trị cho hắn.
- Ra ngoài, ra ngoài hết đi!
Dịch Kính Nam phản ứng gay gắt, gầm lên rất lớn khiến cho ông bà Dịch sững sờ đến mức câm nín.

Chỉ là trong nhất thời, hắn chưa có thể bình tĩnh và chấp nhận sau biến cố của cuộc đời.
Ở thời điểm hiện tại, Dịch Kính Nam chẳng còn gì ngoài sự tuyệt vọng và khổ sở..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận