Ngày hôm qua 2 người chuẩn bị y phục xong nằm ngủ ngon lành đến tận chiều thức rồi đi ăn tối sau ăn tối lại cùng nhau trao đổi vài câu hỏi.
" Cô Trạch, cô thích màu gì? ".
" Màu nào vừa mắt thì thích "- Tôi thích em.
" Cô thích ăn món gì? ".
" Món gì vừa miệng thì thích "- Tôi thích em.
" Cô thích con vật gì? "
" Con nào dễ thương thì thích "- Tôi thích em.
" Cô nhạt quá ".
Trạch Tịnh Cơ vừa nhắm mắt vừa trả lời đến lúc này mở mắt liền xoay hướng Ngôn Thanh Lãng chậm chạp ừ một tiếng.
Cả không gian yên tĩnh có lưu lại 1 ít tiếng thở dài, Trạch Tịnh Cơ thấy được tâm sự trong lòng Ngôn Thanh Lãng hỏi hỏi, dù sao cô cũng muốn rốt cuộc nàng đã trải qua bao nhiêu mối tình rồi.
Nàng đem ngón tay lên điếm, nhiều như vậy cô thất vọng trầm trề thì ra nếu có Trạch Tịnh Cơ hay không thì Ngôn Thanh Lãng cũng sẽ không thể nào cho cô vào danh sách người tình đó cho đến khi nàng mở miệng tia hy vọng kéo Trạch Tịnh Cơ lên, không quá nhiều, thật sự dù mối tình chắc chắn hay không chắc chắn cũng chỉ có 2 thôi.
Vậy thì sao? Vẫn là không để mình vào danh sách người yêu.
Trạch Tịnh Cơ lại hỏi thêm hiện tại đã có yêu phải ai chưa Ngôn Thanh Lãng trả lời đang vướng vào tình đơn phương với người thứ 2, Trạch Tịnh Cơ cảm thấy như axit ăn mòn vào tận tâm can lòng ngực không tự chủ nhói lên 1 cái, đóng mi phá bỏ màng ảnh mờ mờ trong mắt chuyển người nhẹ nhàng không phát ra tiếng động nào đến tận sáng.
Ngôn Thanh Lãng ôm Trạch Tịnh Cơ đầu tựa vào chiếc cổ thon dài mắt lim dim, 2 người mặc giống từ áo đến giầy người đi đường nhìn vào tưởng họ là cặp tình nhân cũng không lố quá người ta không chụp lại đăng bậy bạ nữa cái nổi cũng sẽ chìm thôi.
Tâm Trạch Tịnh Cơ như chỉ có tiếng suối chảy, tại sao Ngôn Thanh Lãng yêu đơn phương một người rồi lại vô tình thân mật làm cô đau khổ vậy.
Tóc của cô được vén vào mũ bảo hiểm lộ cả cần cổ ra còn nànglại xõa tóc dài dựa vào làm cô có chút nhột nhưng vẫn phải im lặng, thì ra khi yêu 1 người đầu óc lại không minh mẫn tự đâm đầu vào đau khổ, không muốn thoát ra một mực vẫn muốn tiếp xúc với Ngôn Thanh Lãng dù cho có hay không bị tổn thương, dù sao cô là tự nguyện mang tâm đơn phương yêu thích nàng, nếu nàng một đời không biết thì cô về sau có thể từ bỏ mà không phát ra tiếng động hay tổn thất cho cả 2.
Đến khu trung tâm vui chơi, không chơi riêng biệt Ngôn Thanh Lãng dắt tay Trạch Tịnh Cơ cùng nhau trải qua từng trò, tuy mặc cả áo ấm nhưng trời rất lạnh có điều trò gì cũng thử qua rất vui nhộn.
Vẫn là Ngôn Thanh Lãng chủ động nắm tay Trạch Tịnh Cơ, từ đầu tay trong tay dạo trên con đường tại công viên, Ngôn Thanh Lãng mang ra chiếc máy ảnh nhờ người đi đường chụp lại những khoảng khắc của cả hai, tuy vẻ mặt của Trạch Tịnh Cơ không 1 chuyển biến nhưng dù sao có mặt hai người tại một bức ảnh cũng là một kỷ niệm rồi.
Ngôn Thanh Lãng biết Trạch Tịnh Cơ sớm đã hết tâm tư với mình nên cả chơi cũng cảm thấy nhàm chán thật ra tâm của Ngôn Thanh Lãng cực chua xót, ngay từ khi bắt đầu nếu 2 người có thể cùng động tâm trong 1 lúc thì ấm áp không còn gì bằng nhưng không lưu lại gì cả, cô chỉ nhất thời rung động thôi.
Ngồi trong rạp chiếu phim, cảnh phim buồn trước mắt hiện rõ ra, nếu như tình yêu nhân loại có thể cho người trong cuộc biết trước kịch bản phân phối như thế nào, khi nào hạnh phúc khi nào đau thương để chuẩn bị tinh thần thì tâm trạng sẽ bớt hao tổn hơn.
Kiềm không nổi nước mắt cho mối tình lặng lẽ phiền muộn của mình Ngôn Thanh Lãng đành để 1 giọt nước mắt lăn xuống má, cố tình ho để đưa tay quẹt ngang che không để Trạch Tịnh Cơ phát hiện.
Trạch Tịnh Cơ trong lòng sớm vỡ tan nhưng không cách nào thể hiện cảm xúc của mình chỉ đành im lặng tự mình gánh ủ rũ.
Mỗi người 1 tâm tư đặt mắt vào cảnh tượng nữ chính cắn răng nước mắt ròng rãi níu tay nam chính thật đau thương, miệng không ngừng ngắt quảng bởi tiếng khóc cầu xin người đừng đi không thể nào bỏ lại ta, nam chính lại bất đắc dĩ gạt tay một bên nhắm chặt mắt hướng thẳng phía trước bước đi, mối tình có hồi kết đau buồn không trả sự hạnh phúc làm hao tổn không ít nước mắt của bao nhiêu người xem.
Tình của Đông Pha Hinh và Hình Triệu* không phải của Ngôn Thanh Lãng và Trạch Tịnh Cơ tuy là có điểm giống nhưng đều không phải sẽ có hồi kết như nhau, yêu 1 người không nhất thiết phải có được người, chỉ cần người đó thật sự cảm nhận được hạnh phúc thì đối với ta đó là 1 chuyện tuyệt với nhất trên thế gian, chỉ vì rung động quá trễ mà Hình Triệu đã hối hận bỏ qua mối tình sâu đậm của mình, Đông Pha Hinh một lòng chỉ muốn Hình Triệu hạnh phúc âm thầm theo dõi từng bước của Hình Triệu đến cuối cùng 2 người dẫn đến 1 cái kết bi thương Hình Triệu vô tình tổn thương Đông Phia Hinh, Đông Pha Hinh nhận ra mình thật ngu ngốc khi yêu một người đến cả tâm ý cũng bị Hình Triệu nhẫn tâm dễ dàng vứt bỏ.
*Đông Pha Hinh và Hình Triệu: Nhân vật chính trong bộ phim tình cảm nam nữ mà t tự mình chế biến =)))
Gạt chuyện tình cảm qua một bên, hai người cùng đến tiệm súp gần đây, tuy ngoài miệng vẫn tươi cười khen súp đặc biệt vừa miệng nhưng trong lòng Ngôn Thanh Lãng không ngừng đổ máu, giáng sinh này thật đau buồn, thầm mắng mình không biết nghĩ gì rũ Trạch Tịnh Cơ xem phim tình cảm mà còn là SE.
Vào khu trẻ mồ côi, Ngôn Thanh Lãng dồn sự vui vẻ còn lại với đám trẻ con.
Trạch Tịnh Cơ cảm thấy mình may mắn hơn bọn trẻ rất nhiều, tuy đều sinh ra không có cha mẹ nhưng cô lại có người nhận nuôi vì đa số ở đây toàn là trẻ em khuyết tật bị ba mẹ không chấp nhận vứt bỏ.
Cô nhìn khuôn mặt cười không có cảnh giác gì của Ngôn Thanh Lãng 2 tay 2 chân múa qua múa lại chơi vòng tròn với đám trẻ.
Nói ra Trạch Tịnh Cơ cũng may mắn hơn Ngôn Thanh Lãng, Trạch Tịnh Cơ có mẹ nuôi thương yêu đã vậy còn có cái người nào đó tạo thành gia đình hoàn chỉnh còn Ngôn Thanh Lãng chẳng có ai cả!
Chơi đến mệt lả Ngôn Thanh Lãng ngồi xuống băng đá cạnh Trạch Tịnh Cơ thở hì hục, cô đưa chai nước đã mở sẵn nắp cho nàng, nàng nhìn một chút nói cảm ơn xong một hơi uống hết hơn phân nửa chai nước.
" Em muốn gặp 2 người tôi nói không? ".
Quệt nước từ khoé miệng ra, Ngôn Thanh Lãng gật đầu liên tục.
Trước khi lên đường Ngôn Thanh Lãng và Trạch Tịnh Cơ ghé vào tiệm bánh ngọt mua ít bánh, nếu hỏi Ngôn Thanh Lãng dùng thẻ gì để quẹt thì chính là JPMorgan Palladium bảo sao nhiều năm rồi đóng tiền học phí hay sinh hoạt đều còn, Ngôn Thanh Lãng phải để ý cẩn thận mới trộm được mã đấy còn vì sao Ngôn Chắn không khóa tài khoản thì nàng không mấy để ý.
Dừng xe trước căn biệt thự trắng Ngôn Thanh Lãng há hốc mồm, giáo viên Ngoại ngữ có tài sản thật khổng lồ.
Dùng dấu vân tay mở cổng Trạch Tịnh Cơ đi trước, Ngôn Thanh Lãng xách đồ chậm theo sau, bước vào căn biệt thự nội thất rất vừa mắt không cầu kỳ còn có vài bức tranh cổ mộng được treo, quản gia cùng vài người ra đón tiếp.
" Cặp tình nhân vô duyên làm người ta ghen tức đâu rồi a? ".
Từ cầu thang bước xuống 2 người phụ nữ trung niên nhưng trên mặt chỉ có ít nết nhăn nhỏ ở phía mắt, giống nhau chi tiết đến vậy còn cùng câu tay đi xuống chẳng lẽ người mẹ Trạch Tịnh Cơ dẫn về là! ?
" Bóng đèn của chúng ta về rồi!! ".
Trạch Tử Tử nói xong mọi người liền ùa theo cười lớn, Ngôn Thanh Lãng kiềm không nổi cũng bụm miệng quan sát sắc mặt của cô đã tệ xuống cười cười.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...