Tình Cũ


"Thanh niên đã từng đi du lịch?" Bác sĩ lật hồ sơ bệnh án, hỏi: "Quan Dự?"
Quan Dự bị một đoàn cô dì chú bác xếp hàng chờ gọi tên nhìn mà cả người mất hết tự nhiên, vội dịch băng ghế tới sát bàn của bác sĩ, đáp lời: "Vâng vâng, là con."
"Ừm, để bác xem nào, " Bác sĩ khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, tóc ngắn da ngăm, đeo kính dày khục, giọng nói ồm ồm và sang sảng, là bác sĩ trưởng khoa da liễu, trình độ cao siêu tiếng tăm lừng lẫy, phí đăng ký khám gấp ba lần những người khác.

Quan Dự vội đặt hai tay lên bàn.

Lòng bàn tay và mu bàn tay đã nổi đầy mẩn ngứa, lan rộng ra khắp một nửa cánh tay.

Phía sau có một bé gái chừng bốn năm tuổi vừa lúc nhìn thấy, 'a' một tiếng rồi trốn sau lưng mẹ.

Bác sĩ nhìn một lát, nói: "Ừm, bị dị ứng rồi, về nhà lấy tí thuốc thoa vào là được.

Bây giờ có đang ngứa lắm không?"
"Vẫn chấp nhận được ạ, " Thực ra là ngứa kinh khủng, thế nhưng chẳng rõ vì sao ở trước mặt bao người, Quan Dự tự dưng lại muốn tỏ ra mạnh mẽ: "Cũng không ngứa lắm."
Hắn dứt lời liền muốn cho mình một cái bạt tai.

Mấy năm qua hắn làm việc với cường độ cao, xã giao nhiều, đã nảy sinh hội chứng khủng hoảng tuổi trung niên từ rất sớm, bình thường cứ động một tí là sẽ đi kiểm tra sức khỏe, bị cảm lạnh thôi cũng hận không thể tự miêu tả mình thành bệnh tình nguy kịch cần lấy số ưu tiên, sao hôm nay lại chuyển sang cãi bướng rồi?
Bác sĩ liếc hắn một cái, nói: "Bác sẽ tiêm cho con hai mũi, lát nữa con xuống nộp tiền lấy thuốc, lấy thuốc xong thì trước hết đến phòng tiêm để tiêm cho đủ mũi, sau đó quay về chỗ của bác, bác sẽ chỉ cho con cách thoa như thế nào." Trong lúc nói chuyện, bà đã bắt đầu gõ bàn phím lạch cà lạch cạch, đang gõ dở đơn thuốc, bác sĩ lại sực nhớ ra và hỏi: "Con đến đây một mình?"
Cứ coi như là thế đi, Quan Dự nghĩ một lát, Trần Lâu đang ở bên ngoài bấm đồng hồ kia kìa, mỗi giờ một trăm tệ.

"Một mình ạ." Quan Dự nói.

"Vậy chốc nữa đừng đi bộ về trường, bắt taxi đi nhé, nếu không thì ngủ quên giữa đường đấy." Đơn thuốc được đánh máy ra, bác sĩ xé cho hắn, thúc giục: "Đi nhanh về nhanh."
- -
Quan Dự cầm đơn thuốc nhanh chóng đi xuống lầu nộp phí, trước ô cửa quầy thu phí toàn là người với người, hắn xếp hàng mất hai mươi phút, quay lại lấy thuốc, lại thêm hai mươi phút nữa, chờ đến lúc chịu tiêm xong hai mũi ở phòng tiêm, một tiếng đã trôi qua, dựa theo cách tính của Trần Lâu, vừa đúng một trăm tệ.

Lầu trệt không có bóng dáng của Trần Lâu, Quan Dự lia mắt ngó xung quanh, lần đầu tiên có một chút cảm giác quay về thăm chốn cũ.

Ở kiếp trước, Trần Lâu sau khi đăng ký khám cho hắn thì vẫn luôn kè kè bên cạnh hắn, khi ấy bọn họ chỉ là bạn bè mới quen, nhưng tám chuyện trên trời dưới bể lại ăn ý lạ thường, chẳng hề kiêng kỵ gì hết.

Bây giờ ngẫm lại, bản thân hắn cũng nghĩ không ra lúc ấy hai người rốt cuộc đã tán gẫu những gì, trên thực tế không chỉ có mỗi ngày hôm ấy, mà trong suốt một khoảng thời gian rất dài sau đó, những cuộc trò chuyện giữa hắn và Trần Lâu đều ở trong một bầu không khí vui tươi và thoải mái một cách kỳ dị, mặc dù thú vui và sở thích của bọn họ hoàn toàn không ăn nhập với nhau.

Quan Dự biết làm như vậy là không nên, nhưng vẫn cứ không khỏi đem Trần Lâu ra so sánh với Lộ Hạc Ninh rất nhiều lần, riêng về khoản tán gẫu này mà nói, Lộ Hạc Ninh là ví dụ điển hình của kiểu người ăn nói lưu loát, luôn có dẫn chứng xác thực từ sách báo và tài liệu*, mà Trần Lâu thì lại đúng chuẩn kiểu người hay bi bô lảm nhảm, muốn nói về cái gì thì nói về cái đó.

Ngoài ra, thú vui và sở thích của bọn họ cũng khác nhau hoàn toàn, Lộ Hạc Ninh yêu thích các loại nhạc cụ, vẽ tranh cũng có chút thiên phú, biết tạo hình bông hoa bảy sắc cầu vồng đẹp xuất sắc cho những tách latte, biết pha chế những ly cocktail đủ sắc màu sặc sỡ, xem tivi chỉ xem phim Anh phim Mỹ, hơn nữa những thứ này về cơ bản là hoàn toàn ăn khớp với sở thích của Quan Dự.


*nguyên văn: 引经据典 (dẫn kinh cứ điển), thực ra nghĩa gốc là dẫn chứng từ kinh sử, kinh điển, mình đổi một chút cho phù hợp hiện đại.

Mà Trần Lâu thì sao, Quan Dự ngẫm nghĩ, sở thích của Trần Lâu ước chừng ngoài ăn ra cũng chỉ có ăn, gọi món hết cả menu mà chẳng buồn nhìn giá, khi đói thì một bát mì ramen cậu cũng có thể ăn đến cao trào.

Tivi? Hắn đã tự mình bồi Trần Lâu cày phim "tay không xé quỷ" suốt hai tháng liền.

À đúng rồi, còn có cả phim hành động tình cảm nơi đảo quốc.

*tay không xé quỷ: một thể loại phim kháng chiến chống Nhật của TQ; phim hành động tình cảm nơi đảo quốc: đảo quốc ở đây chỉ Nhật Bản.

Sự kiện ngoài ý muốn lần này khiến Quan Dự cảm thấy hơi mờ mịt.

Bình tĩnh mà xem xét, nếu để cho hắn biết được có cơ hội lần này, hắn cũng thật sự không biết mình nên lựa chọn tiếp tục cuộc sống trước đây, hay là lựa chọn lần trùng sinh này.

Cuộc sống trước đây của bọn họ quả thực rất tồi tệ, thường xuyên là một bên trừng mắt lạnh nhạt chán chẳng buồn nói, một bên thì thà ăn mì sợi nấu nước suông cũng không bước chân vào bếp, cháo trong nồi đã mốc meo hết cả cũng quá lười để đi chà.

Nói theo cách lãng mạn một chút, đây gọi là duyên phận không tới, hắn tìm bóng dáng của Lộ Hạc Ninh ở trên người của Trần Lâu, thế rồi lại trước sau khó lòng nếm trải được loại tình yêu mãnh liệt trào dâng của mối tình đầu năm ấy, mà tình yêu tha thiết của Trần Lâu dành cho hắn cũng hữu hạn giống như vậy, không chịu nổi một chút tác nhân bào mòn.

Nền móng của hai người không đủ vững chắc, gió thổi một cái mưa lay một phen, rất dễ nảy sinh vấn đề.

Về điểm này, bọn họ cùng với hầu hết các cặp vợ chồng "thất niên chi dương" cũng chẳng có gì khác biệt.

Nương tựa vào nhau quá lâu, giao hòa lẫn nhau quá sâu, chia tay nhất định phải tróc da xẻo thịt*.

Cho nên trước khi có được đủ giá trị hoàn trả, bọn họ chỉ có thể mỗi người ôm nỗi tâm tư không thể nói ra miệng của riêng mình, làm bộ ra vẻ mọi thứ vẫn ổn.

Tuy vậy lại khó tránh khỏi sẽ cảm thấy không cam lòng.

Tiệc tùng trụy lạc ăn chơi, muôn loài hoa thơm cỏ ngọt, nơi đâu cũng là cám dỗ.

Quan Dự nhớ đến cuộc trò chuyện giữa hắn và bố mẹ trước khi xuất quỹ, lúc bảo rằng sau này không muốn kết hôn, mẹ hắn đã nói rất nhiều những lời "nhất châm kiến huyết".

Bà nói, ngay cả khi không có hôn nhân, con cũng sẽ yêu đương hẹn hò.

Thế nhưng yêu đương hẹn hò lâu ngày, ai mà sẽ không phiền sẽ không chán? Kết hôn rồi, chờ đến lúc chán ghét lẫn nhau thì còn có con cái, hai vợ chồng mỗi người nhẫn nhịn một tí, tâm tư thoáng chốc nguôi ngoai, rồi cứ đùm bọc lẫn nhau mà sống tiếp như vậy.


Ngay cả khi không có con cái, một hôm nào đó nhỡ gặp phải chuyện gì, bố mẹ và họ hàng hai bên đều sẽ hòa giải khuyên bảo, dù sao cũng đỡ hơn là hai người lẻ loi sống với nhau qua ngày.

Bà Quan nói năng uyển chuyển, vào tai Quan Dự lại chỉ như nước đổ lá khoai, hắn nêu ví dụ phản bác lại bà: "Nếu vậy hồi đó mẹ bỏ trốn theo bố con, đến năm thứ bảy vẫn chưa có con, chẳng phải là vẫn êm đẹp đó sao?"
Bà Quan khịt mũi khinh khỉnh một lúc lâu, hỏi ngược lại: "Hồi đó mẹ có phải là mỗi ngày chỉ trông sao cho bố con tốt nhất vừa nhắm mắt là ngủ say như chết luôn đi, để mẹ dễ bề ra cửa tung tẩy vui chơi hay không, con làm sao mà biết được cơ chứ?"
Bà Quan thời còn trẻ xinh đẹp lại duyên dáng, vào những năm thập niên 80, khi ai ai cũng theo xu hướng để mặt mộc, bà đã biết nhờ người mua son môi màu hoa hồng từ Hồng Kông về.

Nếu như nói đã phiền chán bố hắn rồi, thì rất có thể đúng là như thế.

Tuy vậy khi đó Quan Dự lại có niềm tin ở Trần Lâu một cách khó hiểu, cảm thấy cái kiểu cuộc sống ngày ngày chỉ ngóng trông cho bạn già của mình ngủ thẳng cẳng, nhất định là không tới lượt mình.

Thế nhưng trên thực tế phong thuỷ luân lưu chuyển*, bọn họ chưa đến bảy năm đã bị giày xéo thành một đôi vợ chồng lục đục bất hoà.

*phong thủy luân lưu chuyển: tựa như sông có khúc, người có lúc; cuộc đời không gì là bất biến, là không thay đổi.

- -
Trần Lâu đi dạo một vòng quanh cổng bệnh viện, trở về lại đợi thêm một lúc lâu, Quan Dự mới tập tễnh bước ra.

Không thể không nói rằng, ngoại hình của Quan Dự đã cộng thêm cho hắn không ít điểm, lúc này hắn cũng đã quay trở về dáng vẻ thời năm tư đại học, cặp chân mày nhíu lại cũng tỏa ra hơi thở thanh xuân nồng đậm, chỉ là giữa hai hàng chân mày toát lên một chút ngổ ngáo.

Trần Lâu còn nhớ lúc sau có một nhà quán quân bơi lội bỗng dưng nổi lên như cồn, đẹp trai chân dài tính nết tốt, thân hình mảnh khảnh với những múi cơ săn chắc đã mê hoặc không biết bao nhiêu người.

Lúc cậu cũng si mê theo phong trào đu thần tượng spam "ông xã", bạn bè xung quanh còn có người tưởng rằng ảnh trên weibo của cậu là Quan Dự.

Khi ấy cậu khịt mũi khinh thường, cho rằng mấy người kia là mắt bị gà mổ, Quan Dự kém xa nam thần của cậu mười tám con phố Trường An, so thế nào mà so được?
Bây giờ nhìn lại, lại không thể không thừa nhận quả thực là rất giống.

Hơn nữa, ngũ quan của Quan Dự còn sắc nét hơn người bình thường một chút, thêm cả đường cong cơ bắp nuột nà có được nhờ quanh năm bơi lội, Trần Lâu ngẫm nghĩ, cũng có thể lý giải được tại sao hồi đó lúc hai người ở trong thời kỳ tình yêu cuồng nhiệt, cậu lại si mê hắn đến như vậy -- phần lớn nguyên do chắc là nằm ở thân thể rồi, dù sao trong khoảng thời gian đó bọn họ đúng là ngày nào cũng quấn riết lấy nhau, xoạc nhau bất kể ngày đêm không chút tiết chế.

Trong lúc Trần Lâu ngầm than thở, Quan Dự đã xách túi tập tà tập tễnh mà lết tới nơi.

Kiếp trước hắn chỉ lấy bốn hộp thuốc thôi, mà đã ngơ ngơ ngáo ngáo không phân biệt được rồi, lần này bác sĩ còn ác hơn, kê cho hắn hẳn sáu hộp thuốc cả dạng thoa lẫn dạng lau.

Trần Lâu hỏi: "Biết thoa chưa?"
"Không biết."
"Thế thì cũng cóc phải việc của tôi, " Trần Lâu chặc lưỡi một tiếng, dùng sức ấn hai cái vào nút nguồn của điện thoại di đồng.


Màn hình của chiếc điện thoại cùi bắp rốt cuộc cũng bắt đầu từ từ sáng lên.

"Hai giờ......!hai mươi phút, " Trần Lâu quay đầu sang liếc hắn một cái, nghĩ một lát: "Hết ba trăm."
"OK, " Quan Dự đếm ba tờ tiền từ trong ví ra, đưa cho Trần Lâu, thấy mặt cậu lập tức tươi cười hớn hở, có chút bất đắc dĩ mà nói: "Lúc nãy bác sĩ giải thích cho tôi một lần, còn đánh dấu ở trên hộp, nhưng mà chữ viết của bác sĩ rất ẩu, em chỉ cho tôi một chút có được không?"
Trần Lâu nhướng mày, nhìn hắn một cái không nói chuyện, cẩn thận gấp tiền nhét vào trong ví, lại cất ví tiền vào túi trong của áo khoác phao, kéo khóa kéo lên.

Toàn bộ quá trình dè dặt thận trọng cảnh giác hết cỡ, Quan Dự đứng bên cạnh nhìn mà cạn lời, một lúc lâu sau mới không nhịn được nói: "Sao kiếp trước chẳng nhìn ra em là người mê tiền như vậy nhỉ?"
"Kiếp trước tôi cũng có nhìn ra anh là một thằng đểu đâu, " Trần Lâu cũng không buồn ngẩng đầu lên mà lưu loát bật lại, sau khi giũ giũ quần áo để xác nhận ví tiền đã an toàn, nghiêng đầu sang nhìn hắn: "Ai mà chẳng có những lúc nhìn sai, như nhau cả thôi.

Lọ thuốc màu nâu kia, cái mà ở trên viết 'thuốc tẩy rửa' ấy, hòa với nước theo tỷ lệ 1:4, mỗi ngày lau hai đến ba lần.

Tuýp nhỏ màu xanh, tên thuốc bắt đầu bằng chữ 'khúc'*, mỗi ngày thoa một lần, thoa cái này xong thì tiếp tục thoa cái tuýp có tên dài nhất.

Loại trước có kích thích tố, khi nào triệu chứng thuyên giảm thì ngưng sử dụng ngay, loại sau không có kích thích tố, có thể thoa nhiều.

Hộp màu hồng chứa thuốc tây, mỗi ngày hai cữ, mỗi cữ ba viên; hộp lớn nhất là thuốc cổ truyền Trung y được cấp phép, mỗi ngày một túi pha vào nước uống."
*tôi tra được có thể là triamcinolone acetonide, một loại thuốc bôi ngoài da chữa dị ứng, phiên âm tiếng Trung là "khúc an nại mỹ" (曲安奈美)
Cậu nói xong một hơi, thấy đôi mắt của Quan Dự càng mở càng to, mất kiên nhẫn nói: "Nhớ kỹ chưa, nhanh lên, coi như tôi làm công bù cho phần tiền thừa cho anh.

Còn lải nhải nữa qua ba tiếng là thêm tiền đó!"
"...!Em nói lại tôi nghe một lần nữa đi, " Quan Dự khựng lại một chút, lấy di động ra nói: "Tôi ghi âm lại."
Trần Lâu: "..."
Ha, tên nhóc này cũng ma lanh ra phết.

Hai người lại lục lọi túi thuốc thêm một lần nữa, Quan Dự ghi âm xong thở phào nhẹ nhõm, trên trán toát hết cả mồ hôi.

Trần Lâu bỗng nhiên có chút tò mò: "Trí nhớ của anh kém như vậy, còn có thể qua được khóa luận tốt nghiệp và bảo vệ đề tài của khoa mấy người sao?" Công việc sau tốt nghiệp của Quan Dự không liên quan gì đến chuyên ngành, hắn đã bỏ bê tiếng Pháp nhiều năm, bây giờ phỏng chừng chỉ còn biết mỗi một từ "bông dua".*
*chính xác là bonjour/xin chào trong tiếng Pháp, nhưng mà ở đây dùng từ đồng âm trong tiếng Trung là "笨猪" (bèn zhū), nghĩa là "lợn ngu" =))
Quan Dự lại thản nhiên nói: "Tôi nhớ được hết."
"......!Nhớ được hết?" Trần Lâu thoáng kinh ngạc, bản thân cậu hoàn toàn là dốt đặc cán mai, cái gì cũng đều phải bắt đầu lại từ đầu, làm thế quái nào mà Quan Dự thì vẫn là học sinh xuất sắc trá hình?
Quan Dự gật đầu: "Ừm, nhớ được mà, cảm giác..." Hắn suy ngẫm một chút, nói: "Giống như mới ốm nặng dậy, đầu hơi quay quay, nhưng mà mấy thứ như kiểu sách vở tài liệu và đề thi thì đều nhớ được hết."
Trần Lâu hơi choáng váng, lại có chút ghen tị, nghĩ một hồi lại cảm thấy thật khó tin, bản thân cậu bây giờ còn đang phải chật vật làm quen với tất cả mọi thứ một lần nữa, cớ sao khổ chủ lại xúi quẩy như vầy, mà kẻ xấu xa thì lại nhởn nhơ đến thế cơ chứ.

"Em không nhớ được sao?" Quan Dự nghĩ một lát rồi hỏi: "Tại sao tôi không đưa em về chỗ ở em cũng có thể tự mình trở về, không gặp phải những sự kiện thần bí giống như tôi?" Loại cảm giác như bị quỷ xây tường vây quanh này rất khó chịu, hiện tại hắn mới nhớ đến, không biết Trần Lâu giải quyết như thế nào.

Nhờ có hắn nhắc nhở, Trần Lâu có một suy đoán mơ hồ ở trong lòng, chỉ là cũng không biết có đúng hay không.

"......!Có lẽ là anh nghĩ nhiều rồi đấy, dù sao anh cũng chưa nhờ người khác thử xem sao mà."
"Cũng đúng." Quan Dự thoáng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ mình đúng là đồ thần kinh, làm gì có nhà ai gặp quỷ giữa ban ngày, sớm biết vậy nhờ bạn học đến giúp đỡ cho rồi.

Trần Lâu thấy hắn như vậy, mỉm cười, vỗ vỗ quần áo, đi vài bước về phía cổng, lại bỗng nhiên dừng bước, xoay người lại nói: "Quan Dự, hai đứa mình vốn là đã chia tay, phải chứ."

"......!Phải, " Quan Dự hỏi: "Sao vậy?"
"Thực ra con người tôi ấy mà, không thích nhất là việc liên hệ với người yêu cũ kiểu này, trong mắt của cá nhân tôi, những việc làm như vậy khá là vô đạo đức và chẳng tốt đẹp gì, " Trần Lâu nghiến răng, có chút khó xử mà nói: "Hôm nay anh nhờ tôi tới, nếu không phải vì nể mặt Gia Gia, tôi sẽ không tới."
Quan Dự thoáng ngẩn ra, đích thực là hắn nhờ vả Trần Lâu trước, số điện thoại di động cũng là xin từ chỗ của Ngô Gia Gia, thế nhưng hắn thấy rõ ràng lúc mình nói "em đến đây, tôi trả phí cho em mỗi giờ một trăm tệ", Trần Lâu rất kích động cơ mà?
Trần Lâu nhìn hắn với vẻ mặt nghiêm túc.

Quan Dự nhìn cậu một hồi lâu, bày tỏ thái độ: "Yên tâm, tôi sẽ cố hết sức không liên hệ em."
"Vậy thì tốt vậy thì tốt, vậy thì tôi yên tâm rồi, " Trần Lâu vỗ tay, cuối cùng nói giọng đầy suy tư và quan ngại: "Nhưng mà biết đâu được, ai cũng nói kế hoạch không đuổi kịp biến hóa, trong lòng anh nghĩ gì tôi cũng đâu biết, có đúng không? Nếu như đến lúc đó anh nuốt lời rồi lại cứ quấy rầy tôi mãi, anh nói xem đến lúc đó thì nên làm thế nào?"
Quan Dự hoàn toàn không biết ý đồ của cậu, cau mày nhìn cậu.

"......!Em rốt cuộc muốn nói cái gì vậy, " Quan Dự nói: "Cùng lắm thì em nói làm như thế nào thì làm như thế đó."
"OK!"
Trần Lâu vỗ tay cái 'bốp', lấy di động ra, nói: "Để cho chắc ăn, tôi ghi âm lại cái đã."
==================================================================
Chú thích:
1.

Giao hòa: đây là một từ có trong từ điển tiếng Việt, chỉ sự "có quan hệ hoà hợp, êm đẹp với nhau", hoặc ăn ở chung với nhau, nên vợ nên chồng, từ gốc ở chỗ này "交融" (giao dung), cũng có nghĩa tương tự.

2.

Tróc da xẻo thịt (gốc: thương cân động cốt): bị thương ở cân (gân) và cốt (xương), ý chỉ bị thương rất nặng.

3.

Tiệc tùng trụy lạc ăn chơi, muôn loài hoa thơm cỏ ngọt: nguyên văn 灯红酒绿,环肥燕瘦 (đăng hồng tửu lục, hoàn phì yên sấu), vế đầu nghĩa gốc là "đèn đỏ rượu xanh" = chỉ việc ăn chơi trác táng, chè chén, hoang dâm; vế sau vốn miêu tả vóc dáng người phụ nữ dù thấp hay cao, béo hay gầy đều có nét đẹp, vẻ quyến rũ riêng; nghĩa mở rộng còn dùng để ca ngợi nét đẹp đặc trưng của các tác phẩm nghệ thuật khác nhau.

4.

Nhất châm kiến huyết: một châm là thấy máu, chỉ sự quả quyết, tự tin dứt khoát, đi thẳng vào vấn đề, chọc đúng vào chỗ trọng yếu.

5.

Phố Trường An: được ví như con đường dài nhất, rộng nhất thế giới, là một trong những con đường quan trọng nhất của Trung Quốc, được mệnh danh " Con phố đầu tiên ở Trung Quốc."
6.

Quỷ xây tường (鬼打墙): cụm từ này bắt nguồn từ chuyện người ta đi lạc trong rừng, rõ ràng là đi thẳng nhưng đi một hồi lại quay trở về chỗ ban đầu, tựa như bị ma dắt, bị quỷ xây một bức tường bao quanh không ra được.

Editor: Chương này edit rất lâu, vì vừa edit vừa xót quá.

Con người của Trần Lâu rất là chân thật luôn, không phải kiểu được buff cho xinh đẹp nhã nhặn tài giỏi thông minh xuất chúng như các nhân vật thường thấy trong truyện, cơ mà riêng tôi lại thấy rất đáng yêu ;_;
Thương Trần Lâu lắm luôn, chả ai muốn bị so sánh như thế cả:< Mong chờ đến đoạn ngược công quá ;_;.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui