Tình Cũ Như Mộng

Doãn Gia Hoa ngồi đợi trong phòng, cảm xúc trong lòng hỗn loạn, vừa lo lắng vừa sốt ruột. Anh tìm lâu như vậy vẫn không điều tra ra được tin tức của cô, thật không ngờ cô lại chạy về bên Mạnh Đông Phi.

Anh tự hỏi chính mình, lần này có phải là tự chính anh đã đẩy cô về bên Mạnh Đông Phi không? Anh không thể tự cho mình một đáp án.

Anh chờ đợi trong nôn nóng, đợi đến mức cổ họng vừa khô lại vừa rát. Anh rót một ly rượu, sau khi uống lót bụng thì cuối cùng ở cửa sột soạt tiếng động.

Người đến là một mỹ nhân xa lạ.

Doãn Gia Hoa giật mình, hỏi cô: “Cô là ai?”

Mỹ nhân lắc lắc chìa khóa phòng trong tay, thanh thúy trả lời: “Tôi là vợ Mạnh Đông Phi! Không phải… “ngài” gọi tôi đến đây sao?”

Sau một hồi kinh ngạc, Doãn Gia Hoa chợt cảm thấy thất vọng.

“Tại sao lại là cô? Thế Quan Hiểu đâu?”

Người phụ nữ kia bĩu môi: “Cô ta hả? cô ta mà cũng được tính là vợ sao, chỉ là hữu danh vô thực mà thôi! Bạn bè bên cạnh chồng tôi đều biết, tôi mới là vợ thật sự của anh ấy.”

Doãn Gia Hoa cố dặn lòng bình tĩnh. Anh ngồi xuống ghế, lấy lại vẻ tự nhiên, bộ dạng nhàn nhã tựa như sự việc không liên quan đến mình, anh nói: “Cô ngồi xuống đi, tôi hỏi cô, cô tên gì, làm nghề gì, sao lại quen biết với Mạnh Đông Phi?”

Mỹ nhân ngồi xuống ghế đối diện, vẻ mặt nghi hoặc: “Mấy vấn đề này…và chuyện hôm nay “ngài” gọi tôi đến có liên quan đến nhau sao?”

Cô cho rằng anh muốn nói chuyện bằng thân thể cơ.

“Tôi hơi tò mò mấy vấn đề này, nếu như cô có thể thỏa mãn lòng hiếu kỳ của tôi, tôi có thể không thu mua công ty Mạnh Đông Phi nữa.”

Câu trả lời này tựa như liên quan đến lợi ích của mỹ nhân, cô liền ngoan ngoãn trả lời: “Tôi tên là Hoàng Nhu, trước đây là…vũ nữ…tôi quen chồng tôi…ở quán bar.”


Trái tim anh khẽ động, dường như hiểu ra: “Cô nói cô quen chồng trong quán bar vậy, công việc của cô trong quán bar là múa cột à?”

Hoàng Nhu nhếch môi, khẽ nhắm mắt gật đầu.

“Cô không biết Mạnh Đông Phi đã có vợ rồi ư? Tại sao lại còn muốn làm tình nhân của hắn ta?” Doãn Gia Hoa đột nhiên đặt câu hỏi.

“Ha, người phụ nữ đó vốn không thể sinh con, như vậy cũng được tính là vợ sao? Cho nên chồng tôi mới ruồng bỏ cô ta, anh ấy vẫn luôn muốn tìm người phụ nữ khác sinh con cho anh ấy.”

Nghe xong những lời này, Doãn Gia Hoa cảm thấy thật mờ mịt.

Quan Hiểu không thể sinh con sao?

Anh nhớ đến trước đây khi hai người ở bên nhau, anh thường kể với cô về cậu em trai láu lỉnh đáng yêu, anh nói với cô rằng anh cũng muốn một đứa con như vậy, nhìn vẻ mặt u buồn của cô khi đó anh còn cho rằng cô không muốn sinh con. Anh cố thuyết phục cô rằng, trẻ con rất đáng yêu, không có con cái thì cuộc sống cũng không vẹn toàn.

Cảm xúc của cô lúc ấy thế nào?

Khuôn mặt trắng xanh, ngay cả đôi môi cũng thay đổi trở nên tái nhợt, nhưng lại cố gượng cười đồng ý với anh: Được, chuyện gì cũng nghe theo anh.

Bây giờ anh đã hiểu, cô không phải không muốn sinh, mà là không thể sinh. Thế mà anh khi ấy lại không hiểu chuyện, cứ cố chấp đòi muốn có con, cô chắc hẳn phải đau lòng lắm!

Doãn Gia Hoa cảm thấy lồng ngực mình nhói đau.

Anh cố gắng giữ bình tĩnh,lại hỏi cô Hoàng Nhu kia: “Cô và Mạnh Đông Phi quen nhau bao lâu rồi?”

Hoàng Nhu tính nhẫm: “Nếu như không tôi nhớ không nhầm thì cũng được tám năm rồi.” Cô dường như hơi xúc động: “Tám năm này, tuy rằng chồng tôi ở bên ngoài cũng có thèo quèo mấy người phụ nữ khác, nhưng tất cả cũng chỉ là vui chơi qua đường, mấy hôm rồi lại thôi, chồng tôi rất thật lòng với tôi, chúng tôi ở bên nhau cũng đã tám năm, lâu vậy rồi mà!”

Doãn Gia Hoa cười mỉa: “Nếu như hắn ta thật lòng thì đã không đẩy cô đến với người đàn ông khác.”


Một kẻ ti tiện đến thế nào mới có thể xem Mạnh Phi Đông là người đàn ông đáng tin.

Hoàng Nhu liền gấp gáp biện bạch: “Chồng tôi cũng là vì không còn cách khác thôi! Anh ấy có nổi khổ tâm của mình! Anh ấy ra sức cứu vãn công ty cũng vì muốn những ngày tháng sau này của hai chúng tôi được thoải mái. Hơn nữa anh ấy cũng đã vất vả nuôi tôi tám năm, bây giờ tôi vì anh ấy hy sinh một chút cũng không đáng là bao. Mà thật sựcũng chỉ “tiếp” mỗi mình “ngài”, còn tốt hơn trước đây nhiều, khi tôi còn chưa quen chồng mình, đã phải “tiếp” một đám người kinh khủng hơn.”

Doãn Gia Hoa thật cực kỳ khâm phục đức hy sinh cao cả của người phụ nữ này.

“Hai người đã yêu nhau thắm thiết, hy sinh nhiều vì nhau như vậy, vậy tại sao hắn ta vẫn không chịu cưới cô mà chỉ để cô làm tình nhân.” Anh lành lạnh hỏi.

Ánh mắt Hoàng Nhu đảo một vòng: “Bởi vì…”

Doãn Gia Hoa nhìn ra cô ta đang muốn sắp xếp ý trong đầu để nói dối, anh cao giọng nói: “Nói thật đi, đừng dối gạt tôi, bằng không đừng mơ đến chuyện tôi sẽ đầu tư vốn vào công ty Mạnh Đông Phi.”

Hoàng Nhu trợn tròn mắt, há miệng nửa ngày chả nói được câu nào. Cô cảm giác như người đàn ông trước mặt này có thể đọc được tâm tư của mình, điều này thật khiến cho người ta khiếp sợ. Cô nuốt nước bọt: “Bởi vì Quan Hiểu còn một khoảng tài sản được bố mẹ cô ta để lại…” Cô nghĩ dù sao Doãn Gia Hoa và Quan Hiểu cũng không quen nhau, cho dù có nói thật cũng chẳng sao, anh ta cùng lắm cũng chỉ muốn nghe chút chuyện tám về Mạnh Đông Phi, nên cô lại tiếp tục kể: “Nếu chồng tôi ly dị với cô ta, thì sẽ không được phân chia số tài sản đó.”

Doãn Gia Hoa lại lần nữa kinh ngạc. Thật sự có quá nhiều sự việc anh không hề biết đến.

Bố mẹ cô đã qua đời sao? Chuyện này xảy ra khi nào? Cô lúc đó nhất định đã rất đau khổ. Anh nhớ, lúc hai người vẫn còn ở bên nhau, cô bảo bố mẹ cô đang đi du lịch vòng quanh thế giới.

Anh nhìn Hoàng Nhu. Cô ta nói cô ta đã ở bên cạnh Mạnh Đông Phi suốt tám năm, anh lại nhớ đến một chuyện trong quá khứ.

Anh đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Cô và Quan Hiểu đã từng xảy ra xung đột trên đường phố bao giờ chưa?”

Thanh âm anh trầm ấm, tựa như tồn tại một ma lực khiến người khác si mê không thể không trả lời anh.

“Có một lần như vậy.” Hoàng Nhu hồi tưởng lại.

“Tiếp tục kể, tôi muốn nghe tỉ mỉ.”


Anh làm ra vẻ rất hứng thú.

Hoàng Nhu vuốt tóc, liếc nhìn anh rồi tiếp tục: “Có lần, vào buổi tối tôi và chồng đang cùng nhau đi dạo, người phụ nữ đó đột nhiên lao đến, tựa như con đàn bà điên chồm đến cào mặt tôi, chồng tôi nhìn thấy trên mặt tôi bị trầy chảy máu đã rất tức giận, còn đánh cho bã ta một bạt tai! Con đàn bà chết tiệt này quả thật là ra tay độc ác, lần đó tôi còn phải qua Hàn Quốc cùng chồng để chỉnh sửa lại luôn mà.”

Doãn Gia Hoa nhìn cô ta, thảo nào anh cảm thấy khuôn mặt cô ta đẹp theo kiểu rập khuôn.

Anh cười vang lên: “Hoàng Nhu, có phải cô cảm thấy cô Quan Hiểu ấy rất đáng đánh đúng không, Mạnh Đông Phi đánh cô ấy là đáng đời cho cô ấy đúng không?” Anh nhìn thấy Hoàng Nhu gật đầu, vẻ mặt anh trở nên lạnh băng: “Chẳng nhẽ không đúng là cô đã cướp chồng của người khác sao? Nói cho tôi nghe, cô nghĩ gì?” Anh hòa nhã hỏi, nhưng đôi mắt sắc lạnh kia khiến toàn thân Hoàng Nhu run rẫy.

“Gì mà cướp chồng của người khác chứ…là tôi chọn chồng, chồng cũng chọn tôi, đây là chuyện tôi tình anh nguyện! Người phụ nữ đó cũng chẳng tốt đẹp gì để mà oán thán. Nói đúng ra ấy, trong chuyện tình cảm này thì Quan Hiểu mới là người thứ ba.”

Cô ta cư nhiên có thể xảo biện một cách trắng trợn như vậy, Doãn Gia Hoa cảm thấy bản thân mình không còn gì để nói.

Anh lại rót cho mình một ly rượu, vừa nhâm nhi vừa nói: “Hoàng Nhu, hôm nay cô đến đây là muốn tìm cách làm tôi vui đúng không?”

Hoàng Nhu nhìn anh, ngờ ngợ gật đầu.

“Yêu cầu của tôi thật ra rất đơn giản, cô không cần phải theo tôi lên giường, cô chỉ cần tự vả mạnh vào mặt mình là được rồi.”

Anh đưa ra một yêu cầu không thể nào tưởng tượng nổi, hoàn toàn làm Hoàng Nhu ngạc nhiên, mờ mịt.

Hoàng Nhu nhìn anh, một hồi lâu sau vẫn còn sững sờ.

Doãn Gia Hoa vân vê ly rượu trong tay, thúc giục cô: “Còn chần chờ gì? Làm đi, tính kiên nhẫn của tôi cũng có hạn.”

Hoàng Nhu do dự một hồi, đưa tay lên, vỗ nhẹ vào mặt.

Doãn Gia Hoa nheo mắt, lắc đầu: “Không, không được, yêu cầu của tôi không phải như vậy, tôi nói là “vả mạnh” vào mặt mình, Hoàng Nhu, cô có nghe tôi nói gì không?Là “vả mạnh”.”

Hoàng Nhu trừng trợn mắt, tực hồng hộc kháng nghị: “Doãn Gia Hoa, vì sao anh lại muốn khiến tôi nhục nhã? Cho dù trước kia tôi còn làm ở kia, cũng chưa bao giờ “tiếp” loại khách biến thái như vậy! Tôi thà để anh đòi lên giường còn hơn!”

Doãn Gia Hoa cười vui vẻ: “Lên giường với cô? Nhưng tôi lại không nỡ làm bẩn bản thân mình.” Anh đặt ly rượu xuống, ung dung nhìn cô ta: “Làm đi, đừng để tôi nói lần thứ hai.”


Hoàng Nhu khẽ cắn môi, lại vả lên mặt mình một cái.

Doãn Gia Hoa vẫn không hài lòng.

“Mạnh lên! Chẳng phát ra tiếng, như vậy sao có thể gọi là “bạt tai” được chứ?”

Hoàng Nhu lại cố tát thêm một lần nữa.

“Tôi nói là “mạnh lên”, mặt vẫn không đỏ, cô chưa ăn cơm sao?”

Hoàng Nhu cơ hồ như muốn nổi điên, cô dùng hết sức vả vào mặt mình.

Cái tát này thật sự rất mạnh, thanh âm chan chát vang lên, mặt cô không chỉ đỏ, mà đang dần sưng lên.

Doãn Gia Hoa rốt cuộc cũng thỏa mãn.

“Được rồi, cô có thể đi.” Anh bình tĩnh tuyên bố.

Hoàng Nhu nhìn anh với khuôn mặt sưng vù: “Doãn tiên sinh, tôi đã đáp ứng được yêu cầu của “ngài”, có đúng là “ngài” sẽ không thu mua công ty của chồng tôi mà thay vì đó là đầu tư không?”

Doãn Gia Hoa nhíu mày: “Tôi sẽ không thu mua.”

Hoàng Nhu bắt đầu nóng nảy: “Thế đầu tư thì thế nào? Tôi cũng đã tự vả mạnh vào mặt mình rồi.”

Doãn Gia Hoa tựa như rất ngạc nhiên: “Thì đã làm sao? Tôi đồng ý với cô rằng, nếu cô tự vả vào mặt mình một cái bạt tai thì tôi sẽ đầu tư vốn vào công ty của Mạnh Đông Phi sao? Sao tôi không nhớ rằng tôi đã nói vậy nhỉ?” Ánh mắt anh đột nhiên trở nên lạnh tanh, ngữ điệu cũng trở nên sắc bén dọa người: “Hoàng Nhu, tôi bảo cô tự tát vào mặt mình, cô đồng ý, đây là chuyện tôi tình anh nguyện, đừng có mà oán thán!” Anh trả lại nguyên xi những lời vừa nãy của cô ta.

Toàn thân Hoàng Nhu run rẩy, hoảng loạn đến nổi òa khóc.

Cô không hiểu, chuyện cô làm kẻ thứ ba sao lại chọc tức vào người đàn ông này, anh ta là xứ giả đến đòi lại công lý sao?

Cô nhìn thấy ánh mắt anh ta lạnh băng, cũng không dám nói gì thêm, mang khuôn mặt sưng vù chạy thục mạng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui