Trong khi trợ lý của Quách Hồng Đồ đang đứng trên sân khấu nhận xét về mức độ mặn nồng của các cặp đôi thì Doãn Gia Hoa ngồi dưới thẩn thờ, vô hồn.
Anh không nghe thấy Trương Lộ nhỏ giọng hỏi anh vì sao tay lại bị thương, bên tai anh không ngừng lặp đi lặp lại câu nói lúc nãy của Quan Hiểu: “Gia Hoa, chúng ta có thể…có thể đừng trở mặt nhau như thế này được không?”
***
Doãn Gia Hoa cảm thấy thật nực cười, cô cư nhiên bảo anh đừng trở mặt với cô, thế nhưng sao cô không ngẫm lại, anh trở mặt như vậy là vì ai.
Trương Lộ bên cạnh lắc lắc cánh tay anh.
Anh bừng tỉnh nhìn cô, thấy vẻ mặt cô ngờ hoặc.
“Sao lại ngây ra thế?” Anh vỗ lưng cô hỏi.
Trương Lộ lắc đầu: “Doãn Gia Hoa, anh nghe không?”
Doãn Gia Hoa tập trung nghe trợ lý của Quách Hồng Đồ trên sân khấu tuyên bố: “…Đôi tình nhân ngọt ngào nhất: Doãn Gia Hoa, Trương Lộ, cặp vợ chồng hạnh phúc nhất: Mạnh Đông Phi, Quan Hiểu!”
Trương Lộ nghi ngờ: “Sao lại có đến hai cặp đôi? Quách Hồng Đồ thật sự đang muốn làm gì?”
Cô ngờ vực quay đầu nhìn cô chị em thân thiết của mình, Quách phu nhân bày ra vẻ mặt vô tội không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Doãn Gia Hoa cười giễu. Tên họ Mạnh kia cũng có bản lĩnh, có thể thuyết phục được Quách Hồng Đồ cho hắn cơ hội đọ sức. Đáy mắt anh lạnh buốt. Hắn ta đúng là một tên thủ đoạn, thảo nào người phụ nữ kia đồng ý quay về bên hắn.
Anh liếc nhìn qua Mạnh Đông Phi, tên kia đắc thắng cười hài lòng, nụ cười chói mắt kia trông thật bỉ ổi và đê tiện. Người phụ nữ ngồi bên hắn vẫn luôn cúi đầu, chỉ nhìn thấy được một phần khuôn mặt, và sợ dây chuyền trắng lấp lánh trên cổ cô.
Đột nhiên anh cảm thấy sợi dây chuyền ấy cùng nụ cười của Mạnh Đông Phi đều thật chướng mắt.
Quách Hồng Đồ bước lên sân khấu, cười híp mắt chúc mừng hai cặp đôi, rồi tuyên bố phần thi cuối cùng: Các cặp đôi sẽ hôn nhau, cặp đôi nào có nụ hôn nồng nhiệt, say đắm nhất sẽ giành chiến thắng, và dĩ nhiên giải thưởng là mảnh đất đáng giá kia.
Doãn Gia Hoa chợt hiểu ra, nói Quách Hồng Đồ đang tạo cơ hội giúp Mạnh Đông Phi, không bằng nói ông ta muốn xem một màn kịch hay. Hai người họ cũng tự nhiên mà trở thành con rối trong màn kịch của ông ta. Ông ta đúng thật là một tên cáo già.
Thế nhưng chút việc này thì đã làm sao!? Sáu năm trước anh cũng đích thực là một kẻ bần cùng, nghèo hèn, thường xuyên bị người khác xem thường bắt nạt. Huống hồ hôm nay chỉ là diễn chút trò, chẳng tốn mấy giọt mồ hôi mà lại có thể giành được mảnh đất béo bở kia, thử hỏi có cớ gì mà anh không chịu diễn chứ.”
Đằng sau đã có người bắt đầu la hét cổ vũ, bọn họ trên người quần âu áo vét giày da, thoạt nhìn trông tất cả đều cao sang quyền quý, thế nhưng trong thâm tâm chẳng phải cũng xấu xa như nhau cả thôi ư? Thích hưởng thụ những lạc thú trần tục nhất?
Anh ngước mắt nhìn về phía Mạnh Đông Phi. Người đàn ông kia hoàn toàn không nhận ra anh là chàng tình nhân năm đó được vợ hắn bao dưỡng.
Anh nhìn thấy Mạnh Đông Phi giữ chặt người phụ nữ đó, rồi liền đặt nụ hôn lên môi cô.
Anh chỉ có thể nhìn thấy một bên mặt của cô, người phụ nữ đó nhắm mắt ngẩng đầu đón lấy nụ hôn của chồng cô ta.
Tay anh siết chặt, vết thương lòng bàn tay lại rỉ máu. Anh cũng giữ lấy Trương Lộ, hôn cô điên cuồng.
Mọi người xung quanh hô hào cổ vũ: “Hôn nhiệt tình! Hôn nhiệt tình vào!”
Anh dứt khoát thõa mãn đám quần chúng này, hàng trăm đôi mắt chăm chú nhìn màn hôn ướt át của cặp đôi họ.
Đột nhiên ánh mắt mọi người chuyển sang đôi bên cạnh.
Người phụ nữ đó đã đẩy chồng cô ta ra.
Có người vỗ tay reo hò: “Doãn Gia Hoa bên này thắng rồi! Doãn Gia Hoa thắng rồi!”
Anh buông lỏng Trương Lộ, khuôn mặt cô ủng đỏ, ánh mắt âu yếm nhìn anh, khẽ cúi thấp đầu gọi: “Gia Hoa!”
Anh biết bây giờ tâm trạng cô đang rất hỗn loạn. Anh vỗ nhẹ vai cô trấn an.
Cuối cùng cô cũng bừng tỉnh, yểu điệu tựa người vào ngực anh.
Quách Hồng Đồ lên sân khấu tuyên bố: “Mảnh đất này, thuộc về công ty khoa học kỹ thuật Gia Hoa!”
Anh cười nhếch môi, bước lên sân khấu, nhìn xuống thì phát hiện Mạnh Đông Phi và người phụ nữ kia đã biến mất.
***
Quan Hiểu trốn trong nhà hàng, bịt hai tai.
Ngoài cửa, Mạnh Đông Phi tức hồng hộc, đang chửi rầm lên.
Cũng may các cửa hàng bên cạnh đã đóng cửa, nếu không lại sợ người ta báo cảnh sát, càng thêm rắc rối.
Mạnh Đông Phi chửi cô là thứ không biết suy xét, không biết giúp hắn nắm lấy cơ hội. Nhiều từ ngữ bẩn thỉu không ngừng tuông ra từ miệng hắn ta. Cô nghĩ, nếu trong lòng vẫn còn chút hy vọng nào vào hắn ta, cô sẽ không chịu nổi mà chạy đi tự vẫn mất.
Lúc tối, đám người kia reo hò ầm ĩ muốn xem màn hôn ướt át của bọn họ. Ngay sau đó Mạnh Đông Phi liền đáp ứng, ra sức hôn mãnh liệt. Nhưng dù thế nào vẫn không thể nạy miệng cô ra được. Cô cố sức chịu đựng, ngậm chặt miệng để mặc hắn hôn, thế nhưng tên đấy lại không biết giới hạn, thừa cơ làm tới, giơ tay vuốt ve ngực cô. Cô giật mình hét lên, như bắt được cơ hội hắn ta đưa lưỡi vào, cô không chút suy nghĩ liền đẩy hắn ra.
Vì vậy hai người đã thua.
Sau khi đẩy Mạnh Đông Phi ra một hồi lâu, cô nhìn thấy anh vẫn say đắm hôn bạn gái mình không hề có ý định dừng lại. Tim cô xót xa…cô không biết bản thân mình vẫn cố gắng gìn giữ như vậy là vì điều gì.
Mạnh Đông Phi vẫn còn đang chửi như tát nước ở bên ngoài, chửi cô là đồ con đàn bà đê tiện lại còn giả vờ thục nữ, cùng người đàn ông khác mây mưa thì được, còn chồng mình thì đến hôn cũng không cho.
Quan Hiểu cười rộ lên.
Cô không phải là người phụ nữ ti tiện sao? Đã là đồ ti tiên, vậy tại sao giờ phút này lòng cô lại vừa đau vừa khổ sở thế này.
Cô vỗ vỗ tay lên mặt, muốn ngăn lại nụ cười hoang dại kia. Thế nhưng lúc bàn tay chạm lên mặt cô cảm giác được giọt nước lạnh băng.
***
Về đến nhà, Doãn Gia Hoa nằm lên giường, trằn trọc mãi vẫn ngủ không được. Trong đầu anh không ngừng hiện lên hình ảnh người phụ nữ kia và Mạnh Đông Phi hôn nhau.
Nụ hôn đầu tiên của anh là cô dạy, anh biết chiếc lưỡi cô rất linh động và quyến rũ. Ngày trước anh luôn bị mê hoặc bởi những nụ hôn ngọt ngào điêu luyện của cô.
Nghĩ đến Mạnh Đông Phi sáu năm qua vẫn luôn giống như ngày hôm nay, lúc nào muốn hôn cô thì hôn, Doãn Gia Hoa lại càng cảm thấy phẫn nộ.
Dựa vào cái gì chứ, sáu năm qua vì cô mà anh luôn trong tình trạng ngây ngốc, còn cô và người đàn ông gọi là chồng kia lại hạnh phúc bên nhau. Ai cho phép bọn họ hả hê như thế?
Anh nghiến chặt răng, tay siết thành quyền, đấm mạnh lên đầu giường, vết thương trên lay lại bắt đầu rướm máu.
Nhìn băng gạc trên tay đã nhuốm đỏ, ánh mắt anh lại càng trở nên u tối và sắc lạnh.
Anh hận cả cô và người đàn ông ấy, anh không muốn nhìn thấy họ, không muốn chứng kiến họ được vui vẻ hạnh phúc bên nhau.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...