Tình Cũ Lại Mò Đến


Trên bàn ăn, Trấn Mai liếc nhìn ông Tống và bà Tống, chẳng hiểu sao trong lòng lại thấy hơi lo sợ.

Anh trai Tống Cận được ông Tống hết mực yêu thương, trong nhà có chuyện gì thì luôn bênh vực anh ta.
"Con trai ngoan, nào hai ba con ta cụng ly."
Đối với đứa con trai này, đương nhiên ông Tống ưu ái hơn, bởi khi vừa đủ mười tám tuổi, trước khi vào đại học thằng bé đã đổi sang họ ông, mặc cho vợ ông phản đối kịch liệt.
Nhìn một màn cha con thân thiết như vậy, Trấn Mai nắm chặt đũa trong tay, nghiến răng, trừng mắt.
Chỉ là một bản hợp đồng cỏn con thôi mà đã đắc ý rồi, đợi đấy, chỉ cần cô ta bước chân vào cái công ty đó, việc cô ta làm chính là đá đít Tống Cận ra khỏi đó.
Rầm...!Rầm...!Rầm...
Tiếng đập cửa lớn nổ ra, cả bốn người đang ăn giật mình, ông Tống chạy ra ngoài xem có ai đang làm càn ở đó.
Chung cư này bảo an rất tốt, không có chuyện như thế này được.
Chưa đợi ông Tống chạy ra, cửa nhà đã bị đập rơi xuống đất, đi vào là một đôi nam nữ trẻ, nối tiếp là một đám đàn ông cao lớn mặc đồ đen.
Gia đình Tống bị khí thế đó doạ sợ, một người trong đám đó tiến đến gần, cầm một tay xách Trấn Mai lên.

Đưa đến gần cặp đôi kia, ném cô ta xuống trước mặt họ.
"Các...!người làm gì thế hả?"
Bốp!
Một cái bạt tai giáng xuống một bên mặt của cô ta, máu tươi từ trong miệng rỉ ra.


Truyện Lịch Sử
Hai ba người hợp sức trói ba người nhà họ Tống lại một chỗ, bên kia Trấn Mai liên tục bị ăn tát, cô ta gào ầm lên, càng lớn tiếng càng bị đánh mạnh.
"Các người là ai vậy hả? Sao dám đến nhà chúng tôi gây sự như vậy?" Bà Tống thương xót con gái.
"Làm gì à? Con gái bà thuê người lái xe đâm bạn tôi, tôi phải cho cô ta trả giá!"
Kha Phí cúi xuống, nhìn Trấn Mai đang quỳ trước mặt thì thoả mãn, cô bóp chặt lấy cằm cô ta, nói: "Mày đụng nhầm người rồi!"
Một trong đám người mặc đồ đen lúc nãy, lấy ra một xếp giấy, ném xuống trước mặt ông Tống cùng Tống Cận, nói: "Hợp đồng giữa ST và công ty xây dựng Tống Thành Đông đã bị huỷ bỏ."
Tống Cận nghe vậy, nhất thời không tin được nhìn Kha Phí, nhưng cô làm lơ.

Anh ta vất vả lắm mới ký được hợp đồng với ST.

Tại sao lại bị huỷ được? Tại sao?
"Các người là ai vậy hả?"
Kha Phí đạp một cước mạnh vào Trấn Mai, "Tôi là chủ tịch của ST.

Con gái các người thuê người khiến bạn tôi bị thương, tôi sẽ cho các người thân bại danh liệt!"
"Mày dám làm vậy sao? Tao là người nhà họ Trấn! Mày dám động đến nhà họ Trấn à?" Từ trước đến nay, nếu ai dám gây bất lợi cho cô ta, cô ta liền lấy Trấn gia ra đe doạ.

Bà Tống nghe Trấn Mai nói vậy, liền bình tĩnh trở lại.

Bà không tin, đám người này dám đắc tội Trấn thị đâu.
"Người nhà họ Trấn à?" Kha Phí nhếch miệng, "Mẹ mày chỉ là cháu họ đằng ngoại của gia chủ Trấn gia, đến đời mày là hết họ hàng rồi, mà vẫn cho con bà ta theo họ mình, bám víu lấy Trấn thị sao? Mà cho dù mày có là người Trấn gia thật, đừng tưởng tao không dám động đến mày!"
Kha Phí chỉ chỉ vào trán Trấn Mai, đe doạ.

"Sau lưng tao có Cố Dư Tu!"
Cái gì? Cố Dư Tu?
Người thừa kế Cố thị ở Hải Thành - Cố Dư Tu?
Cho dù là Trấn gia cũng phải nể Cố gia một phần.

Nếu Cố Dư Tu ra mặt, đừng nói là họ hàng xa, cho dù là cháu ruột của gia chủ cũng đừng hòng được Trấn gia giúp.
Trấn Mai bấy giờ mới nhìn người đàn ông đi cùng Kha Phí, cô ta vừa sợ vừa ghen tỵ.

Tại sao ai cũng có thể có được một người đàn ông tốt như vậy?
Chỉ có ông Tống nãy giờ im lặng, ông là người từng trải.

Từ khi đám người đó ngang nhiên mang vũ khí đi vào, đập phá đồ đạc là biết thân phận chẳng hề đơn giản rồi.
Cô con gái này chọc ai không chọc, lại đụng đến Cố thị.
Tống Thành Đông ông ta thế là hết rồi!
Công ty dành cả đời gây dựng cũng không xong rồi!.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận