Tình Cũ Lại Mò Đến


Ánh nắng ban mai rọi vào qua cửa sổ, chiếu tới Lư Thanh.

Cô nhíu mày, miễn cưỡng mở mắt.
Lại mơ đến chuyện này nữa rồi!
Đã qua sáu năm rồi, có lẽ đối với Thẩm Tư Nam đó cô chỉ là một người vô tình đi ngang qua và làm phiền đến thời niên thiếu của anh mà thôi.
Đã hơn một năm nay Lư Thanh không yêu đương, cũng chẳng tụ tập chơi bời nhiều, cô giống như một bà cụ vậy.
"Lư Thanh! Mày chết dẫm ở trong đó à? Mở cửa cho tao! Lư Thanh!"
Ôi trời ạ! Mới sáng sớm!
Lư Thanh bực dọc đi mở cửa, cô bạn thân - Kha Phí này luôn là người phá vỡ tâm trạng của cô.
Cô nàng kia tự nhiên như nhà của mình, vừa vào đã mở tủ lạnh ra xem xét.
"Mày tính làm hoà thượng hay gì hả? Đá đít tên Cố Dư Tiệp đểu cáng kia là tốt cho mày.

Vậy mà hơn một năm nay thủ thân như ngọc, chị hai à, chị sắp hai lăm tuổi rồi đấy! Tuổi xuân không phải để chị lãng phí như vậy đâu, muốn hẹn chị đi chơi còn khó hơn lên trời nữa."
Vừa mở miệng đã nói một tràng dài, Kha Phí uống miếng nước cho đỡ khô họng, tiện thể quan sát nét mặt của Lư Thanh, thấy cô không có phản ứng gì, liền ngon ngọt nói: "Thay đồ đi! Đi ăn sáng với tao, tao để ý được có một anh chàng đẹp trai rất hợp với mày đấy!"

"Không hứng thú."
"Ây da, đẹp trai lắm, chắc chắn là gu mày."
"Thật không?"
"Thật."
Dù có bị mối tình đầu ghẻ lạnh, dù có bị bạn trai cũ cắm sừng, thì Lư Thanh đối với tình yêu vẫn có chút hy vọng.
Bạn thân Kha Phí của cô có khác, kiếm được cho cô một anh chàng vô cùng được.
Hai lần trước đều là do mắt nhìn người của Lư Thanh quá kém mới vớ phải hai tên kia.

Lần này đã có Kha Phí ra tay, đảm bảo chất lượng!
Lư Thanh theo đuổi anh chàng kia tròn nửa năm, người ta đã đồng ý yêu đương vào đúng ngày sinh nhật thứ hai lăm của cô.
Cô cứ nghĩ lần này hạnh phúc cũng chiếu tới cô ấy rồi.
Ai ngờ...
"Anh không ăn cơm sao? Em nấu sẵn rồi."
Lư Thanh đi theo người đàn ông tên Tạ Du này, trông cô y hệt một cô vợ nhỏ nhu nhược, yêu chồng say đắm vậy.
"Lư Thanh, tôi đi bàn việc làm ăn, chứ không phải đi chơi!"
"Em...!biết rồi." Lư Thanh cúi mặt xuống, tay bấu chặt vào áo, cố gắng ngăn nước mắt khỏi chảy ra, tủi thân quá!
"Vậy anh đi...!cẩn thận..."
Chưa đợi cô nói xong, Tạ Du đã đóng cửa lại.
Cô đến sống chung với Tạ Du được hơn ba tháng, anh căn bản chưa từng động qua cô.

Theo đuổi anh nửa năm, yêu đương gần một năm rồi, vậy mà cô và anh cũng chỉ dừng lại ở mức ôm, lần nào cũng là do cô chủ động.
Một mình trong căn hộ, ăn cơm một mình, mới cô đơn làm sao, thế này có khác gì sống một mình là bao.

Ai không biết, chắc sẽ hiểu lầm cô và Tạ Du thực ra là anh em chứ người yêu gì.
Ngủ phòng riêng, mỗi sáng thức dậy đều là cô chủ động chào hỏi.


Thỉnh thoảng vào buổi tối thấy anh rảnh rỗi lại kéo anh lại cùng nhau xem phim.

Cuối tuần, vẫn là cô một mực đòi được đi ăn, đi dạo phố cùng anh cho bằng được.
Cô cũng muốn tận hưởng cảm giác yêu đương như bao người.
Vừa yêu vừa ghét cái khúc gỗ này thật, nhưng ít ra anh cũng sẽ không bêu xấu cô, cũng sẽ không đâm sau lưng cô.

Vậy là đủ rồi, cô thích anh, cứ dần dần bồi đắp tình cảm là được.
Phòng VIP quán bar S, các công tử hào môn thế gia tụ họp lại, ai ai cũng hai bên trái phải đều có người đẹp, chỉ riêng có mình Tạ Du ngồi trong góc đơn độc.
"Tạ thiếu gia từ khi có cô vợ nhỏ ở nhà là trở nên ngoan ngoãn hẳn ra." Anh em chí cốt - Thịnh Hiểu thấy anh như vậy, không nhịn nổi trêu chọc.
Anh chàng đeo kính bên cạnh - Trấn Phong hùa theo: "Người ta phải thủ thân như ngọc, mày thì biết gì?"
"Vậy thì mau về nhà đi, đừng làm anh em mất hứng." Mạnh Lôi Phàm cũng góp vui.
Những người khác nghe vậy cũng cười ầm lên, nhưng chẳng ai dám lên tiếng.
Khắp nước Nam có Yên Thành, Hải Thành, Nam Thành, thì ở Nam Thành này có tứ đại gia tộc Tạ - Thịnh - Trấn - Mạnh, trong đó Tạ là gia tộc đứng đầu.

So với bốn vị công tử cao quý này, họ giống như là tôm tép, được ngồi cùng đã là phúc lắm rồi, đâu dám nhiều lời.
"Giờ này cô ấy ngủ rồi."
Đáng lẽ sau khi bữa ăn kết thúc, Tạ Du tính về nhà, lại nhận được điện thoại của Trấn Phong liền đến đây luôn.


Dù gì giờ này cô cũng đã đi ngủ rồi, về cũng chẳng nhìn thấy cô, vậy thì ở đây chơi một chút.
"À..."
Là bạn thân nhiều năm, lại là người tinh ý nhất trong đám Mạnh Lôi Phàm đại khái đoán được tầm ảnh hưởng cô gái nhỏ kia đối với Tạ Du.
"Mà cô em kia cũng rộng lượng thật, Tạ Du ăn chơi đàng điếm như vậy cũng không nói năng gì, bộ tính nhẫn nhịn muốn làm thiếu phu nhân Tạ gia à?" Thịnh Hiểu là tên hay đùa cợt nhất đám, nói câu nào là muốn ăn đòn câu đấy.
"Không phải chứ? Mày phải cẩn thận đấy!" Trái ngược với anh ta, Trấn Phong nhìn có vẻ lanh lợi lại có EQ thấp đến lạ.
"Cô ấy không biết tao là Tạ thiếu gia, chỉ nghĩ tao là nhân viên văn phòng bình thường thôi."
Nói xong Tạ Du đứng dậy, anh muốn đi về rồi, ngồi cùng đám này thà về xem phim với cô còn hơn.
Liệu cô còn thức không nhỉ?
Tạ Du về đến nhà, thấy tối om, xem ra anh đã đoán đúng, giờ cũng hơn mười hai giờ rồi.

Tự nhiên có chút mong chờ cô sẽ giống mẹ anh, cha anh đi xã giao về muộn đều cằn nhằn, chỉ cần trên người ông ấy có mùi nước hoa của phụ nữ là khóc lóc um tùm.
Nghĩ đến đây, Tạ Du vội đưa tay lên gần mũi ngửi.
Tốt lắm! Không có mùi nào..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận