Anh cũng không hề hiểu được bản thân mình, nhưng khi anh phát tiết lên người cô, bản thân anh lại chìm đắm trong đó, cảm giác khác lạ khiến anh không thoát khỏi tâm trí mình.
Anh càng ngày càng mạnh bạo khiến cho cô gái nhỏ phía dưới dường như không thể thở ra hơi nữa.
Cho đến khi quá nửa đêm cảm thấy cô gái kia chỉ còn hơi thở thoi thóp, anh mới nhẹ nhàng gầm ra những tiếng gầm của mãnh thú hoang dại sau đó rời khỏi giường bước đến phía căn nhà tắm nhỏ bé.
Trầm mình dưới chiếc vòi hoa sen nhỏ bé cùng căn phòng tắm chật trội, anh không khỏi cảm thán mình đã mất đi lý trí như nào nữa.
Nơi này là phòng ngủ của cô, có khi cả phòng không thể bằng được phòng thay đồ của phòng ngủ chính, nhưng chính nơi này lại là nơi anh điên cuồng phát tiết, anh không hiểu tại sao, mặc dù trong lòng đầy dẫy những mâu thuẫn.
Một bên anh tự dặn lòng mình không nên động vào cô trong những chuyện ân ái này.
Một bên lại suy nghĩ cô vốn dĩ là vợ anh, là vợ hợp pháp, phục vụ anh phát tiết là chuyện không hề sai trái.
Chỉ có như vậy nhưng dòng nước lạnh lại chẳng thể ngăn nổi hàng loạt suy nghĩ của anh.
Cuối cùng sau gần mười phút trong nhà tắm nhỏ bé, anh quấn chiếc khăn tắm ngang hông dời đi, để lại mình cô gái trên chiếc giường kín mít.
Anh đi rồi cuối cùng Mạc Cảnh Tường mới thò đầu ra khỏi chăn lấy lại chút ít không khí để thở.
Cho đến hiện tại, hơi tàn của cô chỉ có thể thở mà thôi.
Sau đó lại dần dần thiếp đi trong cơm mê mệt.
Sáng ngày hôm sau, thím Vương bình thường thấy Mạc Cảnh Tường đều dậy sớm, nhưng hôm nay lại chưa thấy dạy, rõ ràng thím biết ngày hôm qua cô đã trở về.
Bà nhẹ nhàng đẩy cửa căn phòng bước vào, nhìn mớ hỗn độn này bà cũng đủ biết đã sảy ra chuyện gì.
Bà làm giúp việc nơi này lâu năm, quản lý tất cả những nữ giúp việc khác, nhưng bà cũng hiểu được tính cách của từng người.
Ban đầu khi cậu chủ nói sắp xếp cho cô ở nơi này cùng những người giúp việc, bà chỉ nghĩ đêm đó tạm cho cô ở nơi này, sau này cô sống hòa thuận với ai sẽ để cô ở cùng phòng người đó.
Chỉ là bà đã mấy lần nhìn thấy cậu chủ đến căn phòng này trong đêm.
Bà tuy chưa từng hỏi lý do, nhưng cậu chủ đã từng nói, cô ấy là vợ được cậu ấy cưới về, cho dù là ghét hay là hận, người ta vẫn là chủ, cũng giống như khi bà bước vào căn phòng này, bà từng dọn dẹp căn phòng ngủ chính bao nhiêu lần, sao lại không nhận ra nơi này có dấu vết của chuyện ân ái cơ chứ.
Nhưng chẳng phải người phụ nữ ở phòng ngủ chính kia vẫn đi lại bình thường sao, không lẽ sức chịu đựng của Cảnh Tường yếu ớt như vậy.
Khẽ thở dài những cũng vẫn bước đến bên cạnh khẽ dùng tay lay nhẹ lên bả vai người trong chăn không thấy phản ứng gì.
Điều này khiến bà cũng thấy giao động, bèn nhấc một ít chăn lên bỗng phát hiện, trên người cô, trên vai có rất nhiều vết xanh tím, hơn nữa, nhiệt độ cơ thể còn như này chính tỏ là đã sốt cao, bà mơ hồ nhớ lại ngày hôm qua khi cô về là gần trưa, mà từ lúc đó, cậu chủ cùng cô ấy, ây dà, gọi bác sỹ trước vậy, chứ cô ấy lúc đó đã không khỏe còn như vậy sao mà không ốm cho được cơ chứ.
Bà gọi thêm một người giúp việc biết điều nhẹ nhàng báo cô ấy dọn dẹp lại căn phòng, bản thân bà cũng đi lấy một chút nước ấm lau lại người rồi mặc giúp Mạc Cảnh Tường bộ quần áo hẳn hoi.
Cho dù sao đi nữa, bác sỹ gia đình cũng là đàn ông, cô ấy, cho dù là cô chủ hay không, cũng không thể để vậy cho người ta khám được.
Lau người giúp cô xong bà cũng dùng khăn ấm chườm lên trán và cổ mong cô hạ sốt được chút nào đỡ chút đấy, đợi đến khi bác sỹ đến thì cô cũng tỉnh táo lại được hai phần.
Sau khi khám xong vị bác sỹ nhẹ nhàng nói mọi người ra khỏi phòng, ngồi xuống chiếc ghế nhỏ cạnh giường, bỏ chiếc khẩu trang y tế ra khỏi khuôn mặt để lộ ra một khuôn mặt đẹp trai tuyệt mỹ.
Vẻ đẹp của anh nhẹ nhàng mà thư sinh, không hề lạnh lẽo và góc cạnh như người đàn ông kia, nhưng Mạc Cảnh Tường lại cảm thấy, cậu ấy, quả thực có chút gì đó giống nam sủng.
Nhưng bất chợt người đàn ông đó lên tiếng nói chuyện cùng cô:
- Cô là người phụ nữ họ Mạc kia đúng không?
- Phải, anh có chuyện gì sao?
- Tôi chỉ từng nghe nói, cậu ấy chấp nhận cưới một người phụ nữ mới bỏ chồng vì người đó họ Mạc, đây cũng là lần đầu tôi gặp cô, không biết sự việc như nào, nhưng cô có biết cô chỉ có một quả thận không?
- Tôi biết chứ, tôi hiến thận, là tự nguyện.
- Vậy bác sỹ có nói với cô chuyện không được uống rượu chứ.
- Đương nhiên là có.
- Vậy tại sao cô.
- Anh có thể giữ kín chuyện này được không, trước đến giờ tôi chưa từng uống rượu, chỉ là lần này bất đắc dĩ, à, còn nữa, tôi đã đi viện khám, họ kê đơn thuốc cho tôi, ở trên tủ, anh có thể kiểm tra giúp tôi được không?
- Tôi hi vọng cô chết vì bệnh hoặc tuổi già, chứ không phải bị cậu ấy hành hạ mà chết.
Anh ta nói gì vậy, nói như vậy là muốn trù ẻo cô chết sao.
Mạc Cảnh Tường trong đầu ong ong nhưng cũng chẳng còn nhiều sức lực để đối đáp lại anh ta, nói cho cùng dù sao đi nữa, cô còn chả hiểu được liệu cô còn sống được đến lúc tuổi già không nói gì đến chuyện để tâm cãi lại chứ.
Nhưng cô lại càng muốn biết chính bản thân mình, là muốn sống hay là muốn chết hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...