Cô nhớ đế Lý Bách Hàng, nhưng cô không biết cách liên lạc với anh, đành gọi điện về nhà xin số điện thoại riêng của anh ấy để liên lạc, khi Lý Bách Hàng đến quán cà phê này lại thấy cô rất kì lạ vì lại hẹn anh đến một mình, mặc dù lấy lý do mang thuốc đến nhưng nếu nói gặp riêng vợ của bạn cũng không hay lắm, huống hồ quán cà phê này lại quá ít người, tình ngay lý gian sau này khó giải thích.
Anh chỉ đành nhanh chóng nói chuyện với cô để có thể dời đi càng sớm càng tốt:
- Thuốc của cô đây, tôi mang đến rồi, cách sử dụng cũng đã ghi rõ rồi, đây là loại được nghiên cứu, không gây hại nhiều nhất, sẽ tốt với cô nhất lúc này.
- Không phải, tôi có chuyện muốn nhờ anh, anh có thể giúp tôi không?
- Tôi nghĩ cô nên tìm Dương sẽ tốt hơn.
- Chuyện này quả thật rất khó, liên quan đến vụ án nhà họ Châu năm đó, tôi không tiện nhờ anh ấy, hơn nữa, chỉ có thể nhờ vào anh mới có đủ sức để tìm được, tôi biết các anh thần thông quảng đại, nhưng ba tôi đã lớn tuổi rồi, ông ấy vẫn canh cánh trong lòng chuyện mười năm trước, điều đó khiến tôi cũng không thể khuyên ngăn.
- Cô nghĩ nhà họ Mạc cô vô tội sao? - Lý Bách Hàng khi nghe những lời này của Mạc Cảnh Tường dấy lên một tia sáng trong mắt, bọn họ là người cũng đang điều tra như dường như đều vào ngõ cụt.
Anh yên lặng muốn nghe xem người phụ nữ này rốt cuộc là tâm cơ đến như nào.
- Anh nghe tôi nói được không.
Tôi được biết, năm đó Mạc Tiểu Linh không hề biết lái xe, hơn nữa, hôm đó người đi cùng Mạc Tiểu Linh đến bữa tiệc đó là Mạc Thanh Phong, Nhưng đến khi dời đi lại là Mạc Tiểu Linh cùng Châu Nhiên.
Điều đó rất vô lý bởi Mạc Thanh Phong vốn là người rất cưng chiều em gái, không thể nào nói rằng anh để em gái lái xe đi trong tình huống như vậy, điều đó quá đỗi vô lý.
- Còn nữa, Dương Nguyệt từng nói cô ấy cảm thấy có lỗi về chuyện của nhà họ Mạc nên không muốn dây dưa đến việc hợp tác với Mạc thị, nên tôi mới né tránh nói không liên quan đến gia đình của Mạc Tiểu Linh, còn nữa, cái chết của Mạc Thanh Phong lại càng kì lạ hơn, khi đó nói rằng Mạc Tiểu Linh sau khi biết chuyện mình làm quá đỗi sợ hãi liền chạy trốn, Mạc Thanh Phong sợ sảy ra chuyện liền chạy lên xe cùng với Mạc Tiểu Linh cuối cùng sảy ra tai nạn cả hai cùng mất mạng.
- Vì sao hai ngày liền đều là Mạc Tiểu Linh lái xe, một ngày là gây ra tai nạn xong bỏ trốn, một ngày sau lại là gây ra tai nạn xong mất mạng, một người mới gây ra tai nạn chết người chắc chắn sẽ có phản ứng tâm lý, đặc biệt sẽ không dám cầm lên vô lăng ô tô để lái xe dời đi thêm một lần nữa.
Huống hồ tôi còn nghĩ đến rằng cô ấy phải có một niềm u uất khó nói được thành lời mới làm đến việc liều lĩnh như ngồi vào xe lái đi trong khi mình không hề biết lái xe.
Những điều Mạc Cảnh Tường nói khiến Lý Bách Hàng nhận ra được điều gì đó, bởi đúng như cô nói, người mới gây tai nạn chết người xong nhất định sẽ có phản ứng tâm lý, nhất là sẽ không chấp nhận được việc cầm vô lăng xe lái xem thêm một lần nữa.
Anh nhìn Mạc Cảnh Tường bảo cô thu dọn đồ đi cùng anh.
Hai người cùng quay về nhà họ Mạc, ba Mạc đang ngồi thất thần trước bài vị hai người con ông yêu thương nhất.
Sức khỏe ông quá yếu để trụ cột đến thời điểm này, ông chỉ có thể nhìn lên hai đứa con của mình mà bật khóc.
- Ông Mạc.
- Ba.
- Cảnh Tường, cậu ấy là ai, nhìn cậu ấy trông có vẻ là người có học thức, nhưng mà Cảnh Tường à, con đang là vợ cậu Châu, đừng làm cậu ấy giận, con sẽ không được yên ổn, nghe lời ba được không?
- Ba, con có chuyện muốn hỏi, về chị gái.
- Lời nói của Cảnh Tưởng chững lại, bởi vì thật lâu rồi cô chưa dám nhắc đến chị gái.
- Tiểu Linh mất rồi, ta không muốn nhắc đến con bé, rất đau lòng.
- Mạc lão gia cúi xuống, thể hiện sự đau lòng nhưng lại là một điều trốn tránh.
- Ba, ba nhẫn tâm để chị ấy chịu oan ức hết đời sao, chị ấy không đáng khổ sở như vậy, ba trả lời con được không? Hơn nữa, nếu càng để lâu, càng rơi vào bế tắc, ba cũng không thể nào nhìn thấy Mạc thị suy sụp như vậy được đúng không?
- Cảnh Tường con biết được điều gì rồi.
Có phải không?
- Ba, chị gái không phải người lái xe đưa Châu Nhiên dời đi đúng không?
- Phải.
- Đôi hàng nước mắt lão Mạc không còn kìm lòng nổi nữa.
Tay ông ôm vào tim mình, bởi hơn mười năm nay anh vẫn che dấu.
- Năm đó, ta biết được chuyện Châu Nhiên sảy ra tai nạn bằng xe của Mạc Thanh Phong, nhưng lại chỉ có một người là Châu Nhiên bị thiệt mạng, người đó nói rằng có đoạn video A Linh đưa Châu Nhiên lên xe để lái xe dời đi, nhưng bản thân A Linh vốn nhút nhát, lại không hề biết lái xe, điều đó đối với ta mà nói ta tuyệt đối không tin.
Nhưng sáng sớm ngày hôm sau, Thanh Phong ôm A Linh trở về, con bé khóc lóc trong tình trạng tinh thần hỗn loạn, thậm chí còn có những hành động tự làm hại chính bản thân mình, Thanh Phong nói với ta, thằng bé bị đánh bầm dập khắp cả người vì bảo vệ em gái còn A Linh bị cưỡng bức, điều đó đối với con bé đau lòng hơn lúc nào hết.
Ta có khuyên ngăn như nào cũng không được, cuối cùng con bé mất kiểm soát, lao nhanh ra ngoài ngồi lên ô tô cứ thế đi, Thanh Phong vì ngăn nó lại mới dẫn đến chuyện cả hai đứa cùng không còn sống sót.
Ta biết ta giấu đi điều này là không đúng, ta chấp nhận tất cả, chịu sự dày vò của nhà họ Châu cũng được, nhưng danh tiếng con gái của ta, ta biết để đi đâu, nó chết rồi còn để cho nó cả đời người ta sỉ nhục hay sao?
- Ba, con xin lỗi, con hiểu rồi.
Con sẽ không điều tra tiếp tục nữa.
- Cảnh Tường, ba biết nếu như sự thật không được phơi bày, nhà họ Châu sẽ gây khó con, nhưng ta hoàn toàn bất lực.
- Con rất tốt, ba yên tâm, con hiện tại không sợ Châu Tuấn Dương nữa, con cũng sẽ cố gắng điều hành Mạc thị, ba chỉ cần tĩnh dưỡng thật tốt, được không, hứa với con, phải thật khỏe mạnh được không?
- Được.
- Bác sỹ Lý, tôi đưa anh bệnh án của ba tôi, anh có thể xem giúp tôi một chút được không?
Lý Bách Hàng nhìn vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Cảnh Tường.
Tâm tư cô đã không còn giống lúc đầu khi bước chân vào ngôi nhà này nữa.
Chuyện hai nhà Mạc Châu hiện tại quá rắc rối, anh cũng chỉ là một người ngoài, đứng từ góc độ của anh, chỉ dùng lời nói đương nhiên sẽ không thể thuyết phục còn nếu sự thực phơi bày, thanh danh một người con gái, chả lẽ vì thế mà bị hủy hoại hay sao..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...