Buổi tối hôm đó Hồng Khang Lâm đã ở lại Dương gia để ngủ một đêm, nhưng làm gì có chuyện sẽ nằm ngủ thẳng cẳng tới sáng chứ.
Dương Quang Thành chỉ đợi khi nào Lưu Sắt Sắt đã ngủ say thật say là anh liền ngồi dậy rồi chuẩn bị rời giường, đương nhiên trước khi anh rời đi còn không quên hôn nhẹ lên môi của vợ mình một cái, đưa tay chạm nhẹ lên bụng nhỏ của cô một cái, sau đó mới có thể rời giường.
Từ từ bước đến phòng của Hồng Khang Lâm, trực tiếp đi vào bên trong mà không cần ai mời, dựng đầu Hồng Khang Lâm đang ngủ say dậy. Còn chưa kịp để cậu ta hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa là ngay lập tức Dương Quang Thành đã mang theo Hồng Khang Lâm, Thập Nhất và Thập Tam rời khỏi Dương gia.
Gương mặt ngơ ngác còn ngái ngủ của Hồng Khang Lâm cũng nhìn anh đầy khó hiểu, nhưng sau đó nhìn qua hai người đang ngồi ở ghế lái và ghế phụ lái thì cậu ta cũng phải im miệng. Chẳng lẽ nào Dương Quang Thành ghen quá hóa rồ, muốn đem Hồng Khang Lâm diệt khẩu sao?
Mới nghĩ tới đây thôi là mồ hôi mẹ, mồ hôi con của Hồng Khang Lâm đã bắt đầu chảy ròng ròng, chỉ là ăn một bữa cơm của Dương gia thôi mà, sao lại biến cậu ta thành kẻ tội đồ luôn rồi… Biết trước xảy ra chuyện như vậy thì Hồng Khang Lâm đã không nghe theo lời Lưu Sắt Sắt mà ngủ lại qua đêm… Bây giờ có kêu trời cũng không cứu được cậu ta nữa đây nè! Trời ơi, miếng ăn là miếng tồi tàn, mới ăn một miếng mà sắp tanh bành cuộc đời luôn.
- Sắt Sắt đã kể anh nghe cái gì về Nguyễn Ân Thi?
- Hả?
- Tôi hỏi, Sắt Sắt đã kể anh nghe những gì về chuyện ở trung tâm thương mại cùng Nguyễn Ân Thi!
Hồng Khang Lâm có chút run rẩy, cái thằng quỷ này tự nhiên gằn giọng nghe đáng sợ quá vậy. Nhớ trước kia anh đâu có đáng sợ như vậy chứ? Rõ ràng vẫn là Thành Thành đáng yêu, trong sáng được người dân hẻm Dụ Ngôn yêu thích cơ mà… Sao tự nhiên bây giờ lại biến thành một đại ma đầu tâm địa độc ác vậy chứ? Sai ở đâu vậy nè…
- Nói đi chứ!
- À à, nói… Nói mà… Nói mà… Cậu muốn nghe gì tôi đều nói hết!
Hồng Khang Lâm bây giờ chỉ còn biết thầm xin lỗi con bạn thân của mình thôi, tuy rằng cậu ta đã hứa trên danh dự là sẽ không tiết lộ chuyện này cho Dương Quang Thành hay bất kì ai biết. Nhưng xin lỗi đi, bây giờ giữ cái mạng quan trọng hơn, nếu như không giữ cái mạng nữa là sẽ lớn chuyện đó.
Tuy nhiên, Hồng Khang Lâm cũng là một kẻ biết suy nghĩ, nhất là đối với tương lai của con nhỏ bạn thân nhà mình. Cậu ta đã kể lại hết những chuyện Nguyễn Ân Thi đã làm với Lưu Sắt Sắt ở trung tâm thương mại, tuy nhiên thì chuyện đó chỉ là diễn xuất của Lưu Sắt Sắt thì cậu ta không nói!
Dù sao đi nữa Hồng Khang Lâm có thể nhìn ra Dương Quang Thành thật sự rất quan tâm đến Sắt Sắt, chỉ cần nhìn thấy như vậy thôi cũng đủ để cậu ta an tâm rồi. Xem như con bạn của mình đã có một bến đỗ yên ổn, nhưng chuyện Lưu Sắt Sắt láu cá hơn họ nghĩ… Hừm… Chuyện đó thì vẫn nên để Dương Quang Thành tự mình nhìn ra sẽ hay hơn.
Dương Quang Thành nghe đến đâu là máu nóng của anh lại tăng đến đó, bàn tay cũng bắt đầu siết chặt thành đấm, gương mặt không còn chút vui vẻ nào, thay vào đó là sự tức giận đến tột cùng, giống như là chỉ cần Nguyễn Ân Thi xuất hiện ở đây là Dương Quang Thành sẽ phanh thây, xẻ thịt cô ta ra vậy!
- Thập Nhất, tăng tốc!
Hồng Khang Lâm cũng giật mình há hốc mà không dám nói gì, nửa đêm nửa hôm không ngủ lại còn lôi cậu ta đi đâu vậy chứ? Không chỉ vậy mà còn chạy bán sống bán chết… Tên Dương Quang Thành này bị điên rồi à?
- Dương thiếu gia… Chúng ta… Chúng ta đi đâu vậy?
- Đến Nguyễn gia.
- Cậu định… Xử lý Nguyễn Ân Thi sao?
Dương Quang Thành liền liếc nhìn Hồng Khang Lâm một cái, ý nói “Nếu anh còn lèm bèm nữa là tôi giết anh đầu tiên”. Nhìn vào cặp mắt đằng đằng sát khí đó thì Hồng Khang Lâm cũng biết thân biết phận mà im lặng, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, tới thở cũng không dám thở mạnh.
Nguyễn Ân Thi à Nguyễn Ân Thi, cô chọc ai không chọc, lại chọc trúng Lưu Sắt Sắt. Bị Lưu Sắt Sắt đánh một cái thì thôi đi, lại còn để một kẻ cuồng vợ như Dương Quang Thành biết được, lần này cho dù cô có trăm, có nghìn cái miệng cũng không cãi được nữa. Dù cha hay mẹ của cô có cầu xin cũng e là khó mà cứu vãn được tình hình.
Mặc dù biết rằng cái mỏ của Lưu Sắt Sắt cũng không thiện lành lắm, nhưng hiện tại, ở trên chiếc xe mang đầy sát khí tan thương này, Hồng Khang Lâm thành tâm cầu chúc cho Nguyễn Ân Thi bình an… Miễn sao không chết cũng được xem là bình an rồi nhỉ?
Thiện tai, thật là đáng đời cho cô cái trà xanh bé nhỏ đó… Nếu biết trước sẽ có kết cục như vậy, thì từ đầu đừng có làm trà xanh. Mà làm trà xanh nhà ai không làm, cứ phải trêu chọc Lưu Sắt Sắt mới chịu.
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
Đáng đời lắm, mô phật!
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...