Vãn Á Thê bị con trai thẳng thừng đuổi đi cũng tức giận chứ, hôm nay bà ấy không gặp được con dâu sẽ không về!
Đương nhiên mẹ con tính khí giống nhau rồi, nếu như Dương Quang Thành cố chấp một thì Vãn Á Thê ngang bướng mười, ngay khi cánh cửa vừa đóng lại không lâu là bà ấy đã gõ cửa liên tục. Anh thật sự sắp bị mẹ làm cho phát điên rồi, rốt cuộc mẹ định làm gì vậy chứ?
Còn Lưu Sắt Sắt vẫn ngơ ngác nhìn anh, sau đó cô phải đích thân ra mở cửa. Vốn dĩ Vãn Á Thê còn định mắng con trai một trận, nhưng giây sau khi xác nhận người xuất hiện trước mặt mình là con dâu tương lai thì bà ấy liền cười đầy vui vẻ, nói:
- Xin chào, không biết cô có làm phiền cháu không?
- Phiền!
Còn chưa để Lưu Sắt Sắt trả lời thì Dương Quang Thành đã lên tiếng trước, lúc này cô có hơi ngạc nhiên, vì từ trước đến nay anh chưa từng bày tỏ thái độ đối địch với ai cả. Tại sao chỉ vừa gặp vị phu nhân này mà lại tỏ thái độ không thích như vậy chứ?
Tuy không biết hai người đã xảy ra xích mích gì, nhưng Lưu Sắt Sắt vẫn nhỏ giọng nói:
- Thành Thành, không được nói như vậy.
Bị vợ mắng đương nhiên Dương Quang Thành phải ấm ức rồi, còn Vãn Á Thê thì rất hả hê. Mày hả bưởi, này thì dám đóng cửa dằn mặt mẹ hả con trai, vừa lắm, đáng đời bị vợ mắng.
Có lẽ Lưu Sắt Sắt không chú ý, nhưng bây giờ Vãn Á Thê và Dương Quang Thành đang đấu mắt vô cùng kịch tính, đến khi đã vào nhà ngồi rồi mà họ vẫn đấu mắt đến mức sắp có tia điện xoẹt qua người cô luôn mà. Nhìn kĩ lại gương mặt của vị phu nhân này thì cô thấy có chút quen thuộc... Phải ha, nhìn có vài nét rất giống Dương Quang Thành đấy chứ?
À không, nói đúng hơn là Dương Quang Thành rất giống vị phu nhân này... Lẽ nào bà ấy là người nhà của anh? Đến đây đưa anh về?
- Phu nhân này tìm cháu có chuyện gì sao?
- Thật ra là có... Chuyện là ta có một thằng con trai, nó rất ngỗ ngược, lại còn nóng tính nữa, sơ hở là bỏ nhà ra đi. Ta có thám thính qua bây giờ nó đang ở hẻm Dụ Ngôn này, con có biết gần đây có cậu thanh niên nào trạc tuổi của cậu Dương này không?
Lưu Sắt Sắt nghĩ ngợi một chút, một nơi hỗn tạp như hẻm Dụ Ngôn này chắc sẽ không có ai lui tới đâu nhỉ?
- Phu nhân chắc tìm sai chỗ rồi. Nếu như thiếu gia giàu có thì phải tìm những nơi phát triển như phố Hạ Giáng, phố Trấn Cổ, hẻm Mộc Đoan thì may ra mới có những người cùng tầng lớp. Ở hẻm Dụ Ngôn này chỉ còn những thành phần hỗn tạp thôi, người ta muốn né còn không được, ai đâu mà lại đâm đầu vào chứ.
Gương mặt của Dương Quang Thành có chút sững sờ... Ý là... Đang mắng anh không có não đó hả? Có người chọn chỗ này mà, anh nè? Anh chọn chỗ này nè!
- Vậy ý cháu là "người bình thường" sẽ không đến đây à?
- Vâng. Với lại chút nữa phu nhân về cẩn thận nhé, chỗ này cướp bóc nhiều lắm đó ạ.
Vãn Á Thê cũng mỉm cười, cô bé này đúng là vừa xinh xắn, lại đáng yêu, còn lương thiện nữa chứ. Quả nhiên rất phù hợp làm con dâu của Dương gia, mặc dù trước đó bà ấy hay chửi Dương Quang Thành toàn thích những thứ không ra gì, nhưng xem ra lần này chọn vợ được quá đấy. Có mắt nhìn người.
- Cháu tên là Sắt Sắt hả? Vậy cha mẹ cháu đâu?
Lưu Sắt Sắt chỉ mỉm cười, rồi lại nói:
- Hai người họ qua đời từ lâu rồi ạ, tro cốt của họ được gia đình gửi ở trong chùa.
- Cháu... Sống một mình như vậy bao lâu rồi?
Nói ra thì Lưu Sắt Sắt cũng không nhớ rõ nữa, có lẽ là từ khi cô chín, mười tuổi? Khi đó cô sống với nhà của bác cả, nhưng nhà họ cũng chẳng khá giả gì, nuôi thêm cô lại làm thêm gánh nặng cho bác cả. Sau đó Lưu Sắt Sắt lại được đưa đến nhà của chú út, chú ấy rất thương cô, vì chú ấy không vợ, không con, nên vẫn luôn xem cô là con gái... Tuy nhiên, ông trời vẫn luôn không công bằng, năm Lưu Sắt Sắt mười hai tuổi thì chú út bệnh nặng rồi qua đời. Kể từ đó thì cô đã sống ở ngôi nhà này cho tới tận bây giờ, tính ra cũng đã mười ba năm rồi nhỉ.
- Sắt Sắt, cô cảm thấy chúng ta rất có duyên đó.
Tự nhiên nghe Vãn Á Thê nói câu này là Dương Quang Thành bắt đầu thấy có điềm rồi, quả nhiên một giây sau đó Vãn Á Thê lại nắm lấy của cô, nói:
- Sắt Sắt, cô không có con gái, với thằng nghịch tử đó cứ bỏ nhà đi suốt làm cô rất buồn. Hay cô nhận con làm con gái của cô nha? Từ nay chúng ta là mẹ con, được không?
- KHÔNG ĐƯỢC!
Khỏi cần Lưu Sắt Sắt trả lời, Dương Quang Thành ngay lập tức ôm cô lại, sau đó hung hăng nhìn về phía của mẹ mình, nói:
- Đừng có mơ, cô ấy là của con.
Lưu Sắt Sắt có chút ngạc nhiên, hẳn đây là lần đầu tiên cô không nghe Dương Quang Thành dùng kính ngữ đấy? Chẳng lẽ hai người họ quen nhau sao?
Nhìn sang vẻ mặt cười vui vẻ của Vãn Á Thê thì cô càng dám chắc hai người có quen biết, đến đây Vãn Á Thê lại tựa lưng lên ghế, nói:
- Được rồi, vậy con nói xem con muốn làm gì?
Dương Quang Thành đưa mắt nhìn cô, có chút buồn bã, có chút lo lắng, nhưng rồi vẫn nhỏ giọng nói:
- Xin lỗi Sắt Sắt... Là anh lừa em, anh không có ngốc, anh cũng không phải người vô gia cư... Anh... Xin lỗi.
#Yu~
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...