Tình Cờ Nhặt Được Ông Xã

Vào một ngày mùa hè trời oi bức, Lưu Sắt Sắt vừa mới nhận được lương từ bà chủ, cô vẫn còn đang tung tăng vui vẻ để về nhà, chuẩn bị tính toán để ăn một bữa cơm thật hoành tráng thì đột nhiên lại thấy cái của nợ ở trên trời rơi xuống trước cửa.

Thật ra cô đã sớm quen với cảnh tượng này rồi, vì xóm nơi cô ở có tên là hẻm Dụ Ngôn, nơi này thường là nơi của những "kẻ lạc đường" lưu lạc đến đây, còn có những kẻ lưu vong từ thành phố khác, những nước khác, có khi là những tù nhân trốn ngục nữa, nên cô quyết định là... Không quan tâm!

Nói cô ác nhân thất đức cũng được chứ cô nghèo rớt mồng tơi... À không, nghèo sập dàn mồng tơi luôn thì có, cô nghèo tới mức sắp cạp đất ăn rồi nên không thể "cưu mang" thêm bất cứ ai được nữa đâu. Cho nên Lưu Sắt Sắt đã hạ quyết tâm giả mù mà "lướt qua" cái xác kia như một vị thần.

Nhưng đời đâu như là mơ, đột nhiên lúc này một người dân cũng là hàng xóm của cô lại nhìn cô, nói:

- Sắt Sắt, cho dù chồng có đáng ghét đến đâu thì cũng đừng bỏ người ta giữa đường vậy chứ? Lỡ như bị say nắng chết thì không hay đâu.

Gương mặt của Lưu Sắt Sắt méo xệch, thật xin lỗi đi, cô đã độc thân hai mươi lăm năm nay, cô độc thân dựa vào thực lực đó, làm gì có bạn trai mà để có chồng chứ? Vốn dĩ Lưu Sắt Sắt còn định lên tiếng giải thích, thì tên "xác chết" kia lại bám lấy chân cô, cọ cọ lấy chân cô rồi... Ngủ tiếp?

Ủa alo đồng chí? Mình dậy nói chuyện đàng hoàng rồi ngủ tiếp có được không đó hả? Tự nhiên ôm người ta rồi ngủ ngon lành quá vậy? Kiểu đó thì cô phải giải thích làm sao với cái của nợ này đây?

Vị hàng xóm "tốt lành" đó lại cười nhẹ, nói:


- Sắt Sắt, vợ chồng giận dỗi thì đóng cửa giải quyết, đừng để chồng bệnh nha.

- Không phải, cậu ta không phải chồng cháu mà.

- Sắt Sắt, cháu cũng độc thân nhiều năm như vậy rồi, có chồng cũng đâu cần giấu, mấy cô mấy chú cũng đâu có chọc ghẹo gì đâu nào.

Vâng, đấy là đang chọc vào nỗi đau của cô đấy! Cô thật sự là độc thân nha! Độc toàn thân luôn nha!

Nhưng bây giờ cho dù Lưu Sắt Sắt có giải thích đến rách cả họng thì người ta cũng không tin, cuối cùng cô vẫn phải ôm cái đống nợ đó vào nhà. Bây giờ đã nghèo đến mức dàn mồng tơi cũng sập rồi mà còn mắc cái của nợ từ trên trời rơi xuống này nữa vậy trời! Số của cô đúng là xui đến tận mạng mà.

Trong lúc để cái "của nợ" kia nằm ở giữa nhà thì Lưu Sắt Sắt cũng phải nhanh chóng đi nấu cơm rồi còn phải đi làm nữa, nhưng cái "của nợ" kia sớm không tỉnh, muộn không tỉnh, đúng lúc cô nấu cơm xong... Cái tỉnh.

Và thế là bốn mắt chạm nhau đầy thâm tình, anh còn nghiêng đầu nhìn cô... À không, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào chỗ thức ăn của cô. Lúc này Lưu Sắt Sắt cảm thấy bản thân mắc nợ cái tên này rồi, liền đưa thức ăn cho anh, ngay khi nhận được thức ăn thì anh còn vui vẻ ăn ngấu nghiến, ăn đến mức liếm sạch cả bát, dù là một chút cũng không để lại cho cô.

Sau khi ấm êm cái bụng thì anh còn nhìn cô, cười ngốc nghếch nói:

- Cảm ơn mẹ.

Ừ thì mẹ... Ủa gì? Mẹ? Mẹ á?

Nhìn mặt cô già đến mức gọi bằng mẹ á?

Mẹ, mẹ, mẹ em gái anh chứ mẹ! Bà đây độc thân hai mươi lăm năm, còn chưa có bạn trai thì lấy đâu ra thằng con to tổ bố thế này? Còn to hơn cả cô luôn ấy chứ!

- Này, đừng có gọi bừa, tôi không phải mẹ cậu!


- Nhưng ai cho Thành Thành ăn đều là mẹ mà. Mẹ không cho Thành Thành gọi là mẹ sao? Vậy Thành Thành gọi mẹ là gì!

Khoan đi, stop đi! Cái gì mà Thành Thành với cả Thanh Thanh chứ, thanh niên trai tráng lực lưỡng vậy mà xưng hô gì ngộ nghĩnh vậy đồng chí? Rồi cái gì mà một câu mẹ, hai câu cũng mẹ là sao nữa?

Cô độc thân đó! Tuy cái nết hơi ngang nhưng người ta cũng muốn có bồ, đừng có cắt đứt cái đường nhân duyên của người ta vậy chứ ông nội!

- Cậu tên gì?

- Dương Quang Thành, gọi Thành Thành là được rồi.

Nói xong thì anh còn cười một cái nữa chứ. Tuy rằng nhìn rất đẹp trai, nhưng trong lòng của Lưu Sắt Sắt bắt đầu niệm chú.

"Thiện tai, nó là một đứa ngốc, không được 'ăn' đứa ngốc, nam mô! Tội lỗi, tội lỗi quá rồi"

Còn Dương Quang Thành vẫn không biết cô đang nghĩ gì, nhưng đột nhiên anh lại đi gần đến chỗ của cô, đụng trán của mình vào trán của cô, bất chợt lúc này làm cho Lưu Sắt Sắt có chút giật mình cô muốn lùi một bước nhưng lại bị vòng tay rắn chắc của anh ôm lấy, sau đó anh còn nói:

- Hình như mẹ bị ốm rồi, mặt mẹ đỏ quá nè.


Lưu Sắt Sắt máu nóng dồn lên não, cô đánh lên đầu anh một cái *bốp* rõ là đau. Sau đó còn chống tay lên hông, trừng mắt nói:

- Tôi không phải mẹ cậu! Tôi là Lưu Sắt Sắt, năm nay chỉ mới hai mươi lăm tuổi thôi nghe chưa hả! Tôi còn chưa có chồng thì lấy ai mà đẻ ra cậu chứ! Đừng có gọi linh tinh!

Dương Quang Thành nghe qua cũng chỉ gật gù, bất chợt lúc này anh lại siết chặt vòng tay ôm lấy eo của cô, cười khờ nói:

- Vậy Thành Thành làm chồng của Sắt Sắt nha?

Ê xí nha? Tên này là khờ thiệt hay giả nhờ vậy mấy ní?

#Yu~





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui