Chương 34: Bánh ngọt
Trans: Penicillin
Liễu Uẩn Chi chỉ tưởng rằng Du Yên không muốn hắn gặp Kỳ Hạ Dao là vì đang ghen thôi, nhưng hắn đã đồng ý và nhớ lời dặn dò của Du Yên, đến Kỳ phủ chỉ gặp mỗi Kỳ Ý Viễn. Sau khi nói rõ mục đích đến xong, Dương Ngọc Kha cũng ló mặt ra, khóc lóc kể lể trước mặt Kỳ Ý Viễn bảo quản gia bạo hành nàng ta, còn đưa ra những vết thương to nhỏ cho hắn ta xem.
Biểu cảm trên mặt Kỳ Ý Viễn không hề tốt, hắn có nghe nói quản gia này bình thường hoang dâm, thời gian trước còn rước thêm một tiểu thiếp, tiểu thiếp này có dung mạo xinh đẹp nhưng gia đình bần hàn nên mới phải gả cho hắn ta, sau khi bước vào cửa thì lại bị quản gia và vợ chính của hắn cùng nhau ức hiếp. Theo lý mà nói, việc này đúng là sởn cả tóc gáy, lúc nghe chuyện này, trong lòng hắn cũng thương tiếc cho nàng tiểu thiếp dung mạo đẹp đẽ này. Thế nhưng đây là chuyện nhà người khác, hắn không tiện nhúng tay vào, cũng không có ý nhúng tay vào.
Thế nhưng thấy tình cảnh trước mắt, nàng tiểu thiếp này dường như có một lai lịch không nhỏ. Liễu Uẩn Chi là Trạng Nguyên khoa cử năm nay, là người cực kỳ được tin tưởng trước mặt Hoàng Thượng, nghe Liễu Uẩn Chi nói, nàng tiểu thiếp này là người quen biết đã lâu của hắn, hắn không nhìn nổi nữa mới mặt dày đưa nàng ta đến Kỳ gia.
Kỳ Ý Viễn suy nghĩ đắn đo trong lòng một chút rồi sảng khoái đồng ý. Bên phía quản gia kia cũng tống cổ đi, bây giờ hắn giúp Liễu Uẩn Chi, xem như Liễu Uẩn Chi đã nợ hắn một nhân tình, sau này ắt phải trả, hắn tiện tay một cái đã có được một nhân tình, thế nào cũng không lỗ vốn.
Dương Ngọc Kha và Dương lão bá vui cười ngoài mặt, vẫn muốn nói điều gì đó với Liễu Uẩn Chi, thế nhưng sau khi Liễu Uẩn Chi cảm ơn Kỳ Ý Viễn xong thì rời đi ngay, không quan tâm gì đến hai cha con Dương thị nữa.
Dương Ngọc Kha nhìn chằm chằm bóng lưng cao thẳng như trúc của Liễu Uẩn Chi, biểu cảm vốn dĩ đang đáng thương bỗng chốc trở nên thâm trầm.
Hắn đã cứu nàng, vậy thì phải chăm sóc nàng cả đời.
*
Sau khi Liễu Uẩn Chi rời khỏi Kỳ gia thì về thẳng Liễu trạch.
Du Yên đang lo lắng ở nhà đợi hắn trở về, vừa thấy hắn từ cửa lớn bước vào, nàng vội vàng ra đón, ánh mắt lại không kiềm được mà lướt qua sau lưng hắn, thấy Dương Ngọc Kha không đi theo thì liền mở to mắt hỏi: “Một mình chàng về sao?”
Liễu Uẩn Chi nắm chặt tay nàng, cảm thấy kỳ lạ mà hỏi nàng: “Nếu không thì còn ai nữa? Nàng thật sự muốn ta dẫn tiểu thư Kỳ gia về sao?” Hắn dắt nàng vào phòng, bên trong ngôi nhà lớn không có một ai khác, hắn ngồi lên ghế, nhẹ nhàng kéo nàng lại, để nàng ngồi trên chân hắn.
“Chàng thật sự gặp nàng ta rồi!” Du Yên nắm chặt tay hắn, căng thẳng hỏi.
“Không gặp, ở Kỳ gia ta hận không thể nhắm mắt mình lại, ta không thấy nữ nhân nào cả.” Liễu Uẩn Chi ôm nàng vào lòng, bàn tay lớn phủ lên lưng nàng, nhẹ nhàng vuốt ve, đáy mắt mang theo nét dịu dàng vô hạn.
Du Yên biết hắn chỉ muốn dỗ dành để nàng vui, thế nhưng nàng vẫn nhướng mày che miệng cười lên hai tiếng.
“Vậy Dương Ngọc Kha đâu? Không… cùng chàng về Liễu trạch sao?” Du Yên xoắn xoắn ngón tay, kiếp trước, nàng nhớ lúc nàng vừa đến Kinh Thành thì Dương Ngọc Kha đã ở Liễu trạch rồi. Sau này hỏi Liễu Uẩn Chi rõ ràng sự tình mới biết nàng ta không có nơi nào để đi lại không tìm được công việc nên cầu xin hắn giữ nàng ta lại làm tôi tớ ở Liễu trạch. Lúc đó Liễu Uẩn Chi đã đồng ý, thế nhưng bây giờ, sao lại chẳng thấy bóng dáng Dương Ngọc Kha đâu?
“Nàng thích ăn giấm như vậy, nếu nàng ta mà đến thì chẳng phải nàng sẽ để ta ngủ ở thư phòng mấy tháng luôn sao.” Liễu Uẩn Chi cọ cọ đầu mũi nàng, miệng nói mấy lời trêu ghẹo, động tác thì dịu dàng quyến luyến.
“Liễu đại nhân, xin nói chuyện tự trọng.” Gần đây Du Yên cực kỳ thích dùng danh xưng “Liễu đại nhân” này, động một cái là dùng ba chữ này ra vẻ nghiêm túc với hắn.
“Sao? Điều ta nói không phải sự thật?” Khóe miệng Liễu Uẩn Chi giương cao, mắt cũng cong lên, hệt như đang chìm trong biển tình dịu dàng.
Du Yên nhìn chăm chú vào gương mặt hắn, tim nàng bị hắn làm tan chảy thành một vũng nước, nàng tiến sát đến hôn lên môi hắn một cái, sau đó lại như đang xấu hổ, gương mặt hơi nóng ép sát vùng cổ hắn, nàng nghĩ ngợi một lúc rồi cất giọng nặng trĩu: “Tim ta chẳng rộng rãi gì... nhưng chàng đừng chê ta. Nếu ngày nào đó chàng chán ghét ta... ta cũng sẽ không dính lấy chàng nữa…”
Lời còn chưa nói hết, nàng đã bị Liễu Uẩn Chi bịt miệng lại.
Mi mắt nàng khẽ rung lên, nàng nhướng mắt nhìn hắn, thấy đáy mắt hắn có chút bất lực, còn có chút giận hờn. Biết hắn không vui, hai tay nàng kéo bàn tay hắn xuống, xì xì hai tiếng hệt như đang nhận lỗi: “Ta biết sai rồi, ta sẽ không nói bậy nữa.”
Lúc này Liễu Uẩn Chi mới véo mặt nàng, trầm giọng nói: “Nàng vẫn không tin ta”, còn toả ra một sự buồn bã mất mát.
“Ta tin Liễu đại nhân.” Du Yên lại nâng mặt hắn lên rồi hôn liên tục mấy cái, hắn mơi nguôi cơn giận.
Ba ngày sau, Liễu Uẩn Chi nhớ buổi sáng Du Yên thuận miệng nhắc đến “muốn ăn bánh ngọt gì đó”, lúc quay về trạch hắn lập tức đảo một vòng quanh chợ phiên mua hai túi. Hắn mặc bộ quần áo sạch sẽ màu sắc cơ bản, kết hợp với dung mạo anh tuấn sáng sủa nên rất dễ nhận ra trong đám người.
Kỳ Hạ Dao đang chọn váy áo trong cửa tiệm đối diện cùng a hoàn của mình, thoắt cái, sự chú ý đã bị bạch y công tử thu hút, lại nhìn sang gương mặt hắn, ngay lập tức tâm hồn thiếu nữ trỗi dậy như chú hươu nhỏ chạy loạn xạ trong lòng.
Quần áo đẹp nàng cũng không có tâm trạng xem kỹ nữa, chỉ nắm lấy tay a hoàn hỏi: “Đó là công tử nhà nào vậy? Khí chất thoát tục, chắc chắn không phải là nhà bình thường."
A hoàn cũng bị dung nhan vị công tử kia thu hút, ngẩn người rồi mới đáp: “Chắc là công tử của một gia đình giàu có nào đó…”
“Ngươi đi nghe ngóng cho ta.” Kỳ Hạ Dao kích động nói. Sau khi Liễu Uẩn Chi mua xong bánh ngọt thì cất bước rời đi. Nàng ta ngẩn người nhìn theo bóng lưng hắn một lúc lâu vẫn không nỡ dời mắt.
*
Liễu Uẩn Chi xách hai túi bánh ngọt về làm Du Yên vui sướng không chịu nổi, kéo lấy cánh tay hắn ngọt ngào gọi một tiếng: “Tướng công thật tốt.”
Liễu Uẩn Chi thích nhất nàng gọi mình là “tướng công”, mỗi lần nàng gọi như vậy, hắn đều thấy xương cốt mình như yếu đi. Hắn ffưa tay phủi đi vụn bánh vương trên khoé miệng nàng, rồi lại giả vờ chê bai véo lấy đầu mũi nàng: “Chẳng lẽ ta lấy phải quỷ tham ăn rồi sao.”
“Hứ hứ hứ.” Du Yên vỗ vỗ tay, phủi đi vụn bánh trên đó, nhớ đến điều gì, nàng cúi đầu nhìn chiếc bụng nhỏ bằng phẳng của mình, sau đó từ từ ngẩng đầu nhìn hắn: “Liễu Uẩn Chi.”
“Sao vậy?”
“Hình như ta có thai rồi.” Nàng nói vậy xong lại đỏ mặt cúi đầu. Nàng không nói bậy, nàng có kinh nghiệm từ kiếp trước, mấy ngày gần đây nàng rất thèm ngủ, sau khi Liễu Uẩn Chi ra ngoài thì nàng có thể ngủ đến lúc mặt trời lên cao, ăn cũng nhiều hơn lúc trước, thứ bánh ngọt này cũng ăn mấy cái mới dừng lại.
“Nàng nói thật sao?” Liễu Uẩn Chi nghe lời nàng nói, trong đầu trắng xoá hệt như có pháo hoa, máu huyết đột nhiên cuồn cuộn chảy, tâm trạng hắn ít khi kích động đến thế này.
“Mười phần được tám, chín… nó cứ như ăn không đủ, cả ngày đều thúc ta ăn nhiều hơn.” Nói xong, nàng lại cầm một cái bánh ngọt lên, mở miệng bỏ vào bên trong.
“Nó” ở đây đang nói đến đứa con trong bụng.
“Vậy thì không thể để nó đói được.” Liễu Uẩn Chi nói, sợ nàng khát nên bèn rót một cốc nước cho nàng, “Ngày mai đi gặp thầy lang nhé?”
“Được.” Du Yên liếm liếm môi, cười đồng ý.
Bàn tay mềm mại của nàng xoa xoa chiếc bụng nhỏ bằng phẳng của mình.
Không biết, có phải vẫn là con không.
Lần này, mẫu thân tuyệt đối không để dễ dàng mất đi con nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...