Tình Cờ Anh Đã Gặp Phải Em

Mạc Lục đối với cái gọi là ngạc nhiên mừng rỡ của hắn tương đối tốt hiếm thấy, nhưng là vô luận nàng chọn lựa chiến thuật vu hồi thế nào  người nào đó đều miệng kín như bưng một chữ không đề cập tới.

= = Mạc Lục bởi vậy buồn bực vài ngày… Cho nên khi Mạc Lục nhận được những điều cần làm trong buổi lễ tốt nghiệp thông báo tối hôm đó, nàng cùng người nào đó gọi điện thoại đặc biệt nói kế tiếp ba bốn ngày cũng sẽ không lên trò chơi bởi vì nàng không mang máy tính trở về trường.

Nhạc Hằng giống như vô tình hỏi câu: “Có phải hay không trở về trường  làm công việc chuẩn bị  cho lễ tốt nghiệp?”

“Ừ, sáng ngày mốt cử hành lễ tốt nghiệp…” Mạc Lục nói, đột nhiên linh quang chợt lóe

“A Hằng anh cũng không phải là muốn trong ngày lễ tốt nghiệp tặng hoa cho em đi?”

Hắn cười cười, không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ là hỏi câu:

“Em hi vọng người tặng hoa cho em là anh sao?”

“Hì hì, anh nếu như là có thể tới, lão nương đương nhiên cao hứng ! Bất quá nói lại anh thật sự sẽ đến sao?” Nàng cõi lòng mong đợi câu trả lời của hắn.

Hắn nhưng chỉ là cười cười nói:

“Đến lúc đó em sẽ biết.”

-_- @@ nói như chưa nói!

Hôm sau sáng sớm Mạc Lục liền đeo túi xách trở về trường, trong phòng ksi túc ba người kia trừ Thu Vân  còn lại hai người đều đến.

Ba người tán gẫu trong chốc lát, Trần Lệ đột nhiên thần kinh hề hề tiến đến trước mặt Mạc Lục đánh giá một hồi lâu, sau đó cười gian nói:

“Tiểu Lục, gần đây trôi qua rất dễ chịu thì phải?”

Mạc Lục liếc nàng một cái, lời lẽ chính nghĩa phê bình Trần Lệ: “Tiểu Lệ, chị một chút cũng không quan tâm em! Em thực tập ba tháng liền gầy đi chị lại còn nói em trôi qua rất  dễ! ! !” Dừng lại mấy giây sau, nàng bắt đầu khóc lóc kể lể

“Ô ô, trong lòng chị một chút cũng không có em… Chị thật không có lương tâm…”

Một bên Vương Đan xem Mạc Lục diễn vô cùng hăng hái nhìn lại một chút vẻ mặt tương đối vô tội của Trần Lệ, hì hì một tiếng bật cười.

“Được rồi, hai ngươi đứng đắnđi! Cũng không sợ bị mọi người  giễu cợt sao. Trần Lệ việc tìm thế nào?”

“Ai, cũng tạm được, dù sao trước tìm địa phương  ở trước, cùng lắm thì chúng ta làm cô giáo tâm lý trung học đi!”


“Nói cũng phải, giáo viên không phải vị trí thấp, hơn nữa là không xác định giá trị! Một ngày nào đó chúng ta cũng có thể vượt hẳn qua mọi người !”

Vương Đan mới vừa nói xong, Mạc Lục cũng cười.

“Hai ngươi hảo hảo ở bên ngoài đặt nền móng thật tốt gây dựng sự nghiệp đi, lão nương  lúc đó tốt nghiệp sẽ nhờ vả rồi!”

“OK!”

“Ha ha, không thành vấn đề!”



Trong phòng ngày mùa hè nắng gắt từ ngoài cửa sổ tiến đến, các cô gái bàn về tương lai có chút mờ mịt, hồi ức trước kia từng ly từng tý đột nhiên dâng lên thành sầu não…

Một ngày rất nhanh liền qua.

Sáng ngày thứ hai cả ký túc xá lâu từ năm giờ liền bắt đầu tiếng loảng xoảng vang lên, Mạc Lục và mấy cô bạn nghe động liền tỉnh. Rất rõ ràng ngày hôm nay rất quan trọng, 1 cột mốc quan trọng của cuộc đời.

4 người họ mặc quần áo tốt nghiệp nên không nhìn ra hiệu quả toàn thể vì vậy sau khi thương nghị đoàn người dự định chuồn đi hàng hiên chụp ảnh. Nhưng là ai ngờ đến vô luận là lầu hai lầu ba lầu bốn hay là lầu năm tất cả đều tối om om đầy ấp người… Quả thực so với chợ bán thức ăn còn náo nhiệt hơn…

-_ -||| cuối cùng các nàng bốn người bất đắc dĩ cười cười, sau đó chạy đi căn tin ăn điểm tâm.

Buổi sáng sáu giờ rưỡi tia nắng ban mai mới lên, âm thanh pháo mừng quảng trường vang lên, nghi thức cho buổi lễ tốt nghiệp bắt đầu.

Lần đầu tiên, dưới đài đám người trẻ tuổi này ngồi nghiêm chỉnh nghe các thầy giáo chúc phúc, đáy lòng sinh ra bồi hồi không thôi. Nhưng mà vô luận như thế nào, bọn họ rốt cục cũng phải tốt nghiệp.

Mặc lễ phục màu đen, tung mũ, chụp hình đương nhiên là không thể thiếu. Mạc ba cùng Mạc má buổi sáng sớm nay cũng cố ý bớt thời gian đến tham dự buổi lễ tốt nghiệp của con gái, Mạc Lục lời đầu tiên muốn đối với Nhị lão lời cám ơn. Sau lôi kéo bạn cùng phòng giúp mình cùng cha mẹ chụp vài tấm ảnh chụp, cho đến khi Mạc ba ba tạm thời có việc phải đi mới đồng ý cho bọn họ trở về.

Đợi đến hoạt động tập thể kết thúc sau, Mạc Lục cùng các bạn đang định đi chụp ảnh trước đài phun nước theo nhạc lại đột nhiên nhận được điện thoại của Nhạc Hằng.

“A lô -” nàng kéo dài âm cuối, cúi đầu đi theo phía sau bạn mình.

“Tiểu Lục, chúc mừng em hôm nay tốt nghiệp!” Nhạc Hằng âm thanh từ trong điện thoại truyền tới, rõ ràng mà rõ ràng, hoàn cảnh  huyên náo cũng không thể che đậy.

Kỳ thật Mạc Lục vốn là cho là hắn hôm nay sẽ xuất hiện, nhưng là thời gian trôi qua mong đợi ban đầu cao bao nhiêu bây giờ thất lạc bấy nhiêu.


“Cảm ơn…” Nàng đáp hữu khí vô lực, một chút cũng không có nghe được trong điện thoại có gì dị thường.

Mà lúc đó Nhạc Hằng đang đứng tại trong sân trường đại học S, ánh mắt đã rơi vào cô gái cúi đầu vừa đi vừa nghe điện thoại ngay phía trước mình. Phía trước bốn người có hai người đều ở nghe điện thoại nhưng chẳng biết tại sao, hắn xác định cô gái có bóng lưng có chút cô đơn đang đi kia chính là người mình muốn tìm.

“Tiểu Lục, em bây giờ đang làm gì thế?” Hắn chậm rãi bước nhanh hơn, nhưng là lại sợ hù đến nàng, vì vậy cách xa vài bước từ từ đi theo.

2013-06-17 08-13-10

“Chụp hình, còn có thể làm gì…” Mạc Lục nói xong mím môi trầm mặc mấy giây, giống như là có cái gì quyết tâm, đối với điện thoại nói:

“Nếu như không có chuyện gì em cúp điện thoại trước!” Nàng nói xong cũng không đợi đối phương trả lời trực tiếp nhấn tắt điện thoại.

Đưa điện thoại di động nắm ở trong tay không có mấy giây, tiếng chuông lần nữa vang lên.

Mạc Lục do dự, lựa chọn nhấn tắt.

Nàng nhấn tắt Nhạc Hằng cứ tiếp tục gọi. Ấn ba lượt sau, rốt cục bị bạn cùng phòng chú ý. Mạc Lục kêu các nàng đi trước một bước, sau đó đi đến góc bên cạnh, đón điện thoại, giọng nói chất vấn:

“Nhạc Hằng anh rốt cuộc muốn làm gì?”

Nhạc Hằng thấy nàng thật là tức giận, bất đắc dĩ thở dài sau đó đi đến phía sau nàng dừng lại

“Tiểu Lục, em có phải hay không đang giận anh?”

“… Ai giận anh ! Anh có chuyện gì mau nói, em hiện tại bề bộn nhiều việc không rảnh nói điện thoại với anh…” Nàng vừa nói xong, lập tức liền nghe đến tiếng cười ở bên tai vang lên.

“Tiểu Lục, nói dối mũi sẽ biến thành dài lên!”

Mạc Lục nghe lời của hắn, nhất thời mê hoặc, nghĩ không hiểu như thế nào thanh âm kia rõ ràng vậy… Tựa như… Tựa như…

Nàng đột nhiên liền giác ngộ , trong nháy mắt xoay người.

Cách nàng vài bước xa, đứng ở kia có 1 người con trai ánh mắt lãng mục tuấn dật vô cùng. Ánh mặt trời tại đuôi lông mày hắn như toát ra, nhìn xuống trên tay hắn bó hoa hồng đỏ kia, gió thổi góc áo của hắn, anh ấy đang mỉm cười.

Một khắc kia, rung động quen thuộc lại một lần xuất hiện. Nàng tựu như ngây ngốc sững sờ tại chỗ, nhìn xem hắn chậm rãi đi về mình đến, trong đầu trừ mỉm cười ra, trống rỗng.


Mạc Lục không tính là thấp đứng ở bên cạnh Nhạc Hằng vừa vặn, tuấn nam mỹ nữ nhất thời hấp dẫn ánh mắt của người xung quanh.

Nhạc Hằng ngược lại không thèm để ý chút nào, giờ phút này trong mắt trong lòng hắn chỉ có cô gái có vẻ mặt trước mắt vẻ mặt thế kia.

“Tiểu Lục, chúc mừng em tốt nghiệp.” Hắn đem hoa hồng bỏ vào trong tay nàng, sau đó khẽ nghiêng người ôm nàng. Thời gian ôm rất ngắn  mấy giây sau hắn liền cực có lễ phép buông lỏng tay ra.

Mạc Lục nhưu ở trên mây cho đến khi Nhạc Hằng khẽ lui về sau một bước, mới phục hồi tinh thần lại. Nàng đầu tiên là cúi đầu nhìn nhìn hoa hồng tươi đẹp trong tay, về sau nhìn lại một chút nam tử trước mắt, trong nháy mắt trọn tròn mắt, lắp bắp nói:

“Anh anh anh… em em…”

“Em xem, anh liền đoán được em gặp anh sẽ khẩn trương…” Hắn hơi nhíu mày, vẻ mặt như thế nào cho phải

“Hiện tại ngay cả lời nói đều nói không lưu loát, giờ làm sao bây giờ? Anh vẫn chờ em mời anh ăn cơm đây…”

“Anh anh anh… Anh thật sự đến đây?” Hoàn hoàn chỉnh chỉnh hỏi ra một câu sau, Mạc Lục âm thầm thở phào nhẹ nhõm, không tự giác đưa tay vuốt ngực.

Nhạc Hằng nhìn nàng, trong mắt vui vẻ càng dày đặc.

“Tiểu Lục, anh đi xa ngàn dặm mà đến, em chỉ có những lời này nói với anh sao?”

Mạc Lục bắt được trong mắt của hắn sự ranh mãnh vui vẻ, lại lườm một cái quanh mình 1 đám người xem, cũng bất chấp chính mình giờ phút này đã sớm đỏ ửng trên gò má, vô ý thức kéo tay của hắn đi lên phía trước.

“Đi thôi, anh buổi trưa chưa ăn cơm đúng không? Em dẫn anh đi ăn cơm!”

Nhạc Hằng nhìn tay mình bị nắm chặt ,cười đáp:

“Tốt.”

Mạc Lục bị nụ cười trên mặt hắn cười làm cho tâm hoảng ý loạn, vì vậy giả bộ làm ra một bộ dạng ác thanh ác khí, dặn dò người bên cạnh :

“Không cho phép tùy tiện cười!”

“Tốt.”

Hắn đáp lại nàng một cái nụ cười sáng lạn, Mạc Lục lại cảm thấy trái tim của mình không khống chế nổi…

Vì vậy nàng quyết định không mặt hắn, một đường nhìn chung quanh nói:

“Anh đã đi từ rất sớm sao?”

“Ừ, xuống máy bay anh liền đi thẳng đến S đại, có cảm động hay không?”


Vốn là Mạc Lục còn có chút không được tự nhiên, nghe câu này ngữ điệu cực kỳ quen thuộc sau, nàng rốt cục tìm về cảm giác quen thuộc.

“Có rồi có rồi…. không nghĩ tới anh còn theo hoa hồng ~~~ ”

“Ừ, đúng lúc thấy có tiệm bán hoa giảm giá đặc biệt, cô chủ quán còn nói nếu như anh mua liền giảm thêm 0.5 cho nên anh liền thuận tay mua.”

Mạc Lục nghe hắn nói giỡn, lập tức buông tay ra đánh hắn. Ai ngờ ngón tay mới vừa buông ra, lập tức đã bị bàn tay ấm áp khoan dung kia cầm ngược lại. Nàng tính phản xạ đẩy người một cái, người nọ lại cầm thật chặt.

Nàng rốt cục giương mắt nhìn thẳng hắn, lại bị ánh mắt ôn nhu kia làm ngây người.

“Mạc Lục, anh gọi Nhạc Hằng, người thành phố A, nghiên cứ sinh khoa Quản trị doanh nghiệp đại học N, em có thể làm bạn gái của anh có được không?” Hắn thu vào thần sắc, vẻ mặt nghiêm túc cùng đứng đắn.

“A…” Mạc Lục ngây ngốc đáp một tiếng, lập tức liền xem đến nam tử trước mắt trong nháy mắt ảm đạm. Nàng cúi đầu xuống, một giây sau ngẩng đầu lên đã làm xong quyết định.

“Nhạc Hằng, em là Mạc Lục, người thành phố S, nam thứ 4 Khoa tâm lý học, đại học S, bây giờ có thể không thể xin anh trả lời em một cái vấn đề?”

Khi nàng học phương thức của mình mở miệng , Nhạc Hằng trong mắt ảm đạm cùng với trong lòng bất an khẩn trương tất cả đều vô ảnh vô tung biến mất.

“Vấn đề gì?” Hắn hỏi.

“Anh tại sao phải thích em?” Trong mắt nàng còn có một tia hoang mang cùng khó hiểu. Có lẽ nàng cũng không phải là thật sự muốn biết đáp án, hay hoặc là nàng muốn hỏi tại sao mình sẽ thích hắn. Nhưng kỳ thật những thứ này đều không phải là trọng điểm, trọng điểm là nếu như nàng không hỏi ra lời này thời gian dài như vậy trải qua trong lòng nàng một màn kia không cảm giác thiếu an toàn liền vĩnh viễn sẽ không tản đi.

Hắn nghe được vấn đề sau chỉ là mỉm cười một tay nắm chặt nàng, tay kia gạt nhẹ mái tóc bị rối.

“Có hay không đọc qua  Alice đi vào xứ sở thần tiên ?”

Nàng gật gật đầu.

“Biết con thỏ dồng hồ chứ?”

Nàng gật gật đầu, đột nhiên dừng lại, trừng to mắt ngây ngốc nhìn hắn.

“Bởi vì anh thích em.” Hắn mỉm cười nhìn qua nàng, sau đó trả lời vấn đề của mình.

Anh thích em tựa như đồng hồ có con lắc không có bất kỳ lý do gì.

Mạc Lục ngưng mắt nhìn tròng mắt của hắn, cười cười đột nhiên rơi lệ. Một giây sau, nàng chủ động ôm lấy hắn, khẽ nghẹn ngào nói:

“Nhạc Hằng, em cũng vậ thíchanh.”

Hôm đó, thành phố S ánh mặt trời chói lóa, một đôi tình lữ trẻ tuổi trên đường cái ôm nhau một chỗ. Một khắc kia, trời đất phảng phất đều an tĩnh, tất cả mọi thứ đều trở thành thứ yếu. Mà trong thế giới của bọn họ tất cả chỉ là hai bên.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui