Ngày này là cuối tuần Mạc Lục cùng Nhạc Hằng tại YY nói chuyện phiếm.
Hai cái người ngây thơ đối với vấn đề “Có muốn thăng cấp hay không ” tiến hành khắc sâu thảo luận.
Mạc Lục trải qua chuyện lần trước đối với 2 chữ “Thăng cấp” có mâu thuẫn tâm tình. Nàng cho rằng dù sao cấp bậc cao hơn nữa, cũng không được gì, cho nên liền đừng lãng phí thời gian. Kỳ thật cuối cùng là vì nàng lười…
Nhạc Hằng ý tưởng ngược lại. Hắn cho rằng đang là vì lần trước sự kiện phát sinh, càng bởi vì nên tăng cường năng lực bản thân, làm cho kẻ địch không còn cơ hội đánh lén mình. Ít nhất, vạn nhất hắn ngày nào đó không có online nàng cũng có thể tự vệ.
Chỉ là vô luận hắn nói như thế nào Mạc Lục không có ý thăng cấp không chút nào dao động.
Nàng thậm chí còn an ủi hắn nói: “Hai ta từ giờ trở đi liền là một cây châu chấu, không nể mặt tăng cũng phải nể mặt Phật! Cho nên an tâm những thứ người ngu xuẩn kia sẽ không tái phạm lần thứ hai sai lầm ~!”
Nhạc Hằng dở khóc dở cười. Mặc dù trải qua sự tình lần trước sau, không có người nào sẽ quang minh chính đại trêu chọc nàng, nhưng là hắn lo lắng có người sau lưng. Lần trước cái Phiêu diêu mưa hắn đi thăm dò một chút, phát hiện liền lúc trước cái nữ nhân tên Băng Nhượckia. -_-||| Tâm nữ nhân dưới đáy biển ai biết phía sau còn sẽ sinh ra bao nhiêu thiêu thân. Huống chi tương lai trong cuộc sống, hắn nếu có chuyện không thể online mà nói, nàng làm sao bây giờ?
Lần này Nhạc Hằng còn chưa kịp trả lời, đột nhiên bị tin tán gẫu kinh đến.
[mật ngữ] [ba nghìn phồn hoa] : a Hằng, đợi lát nữa cậu nhìn thấy ta nhớ rõ coi như không biết! Còn có điểm trọng yếu nhất, cậu nhớ rõ đứng im, mắng không nói lại! Hôm nào uống rượu với nhau ,hắc ~
[mật ngữ] [ba nghìn phồn hoa] : ngàn vạn nhớ kỹ đó! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! ! !
( ⊙ o ⊙ )! Bây giờ là tình huống gì? ? ?
Từ trước đến nay tự xưng là thông minh Nhạc Hằng giờ phút này cũng có chút không hiểu được.
Mạc Lục đợi nửa ngày cũng không thấy hắn mở miệng nói chuyện, còn cho là mạng mình xảy ra vấn đề.
“Này? Này…Côn đồ, anh có nghe em nói hay không?” Kiểm tra lại 2, 3 lần sau, Mạc Lục thành công nghe được tiếng Nhạc Hằng vì vậy nàng một lần cho rằng là tai nghe mình có vấn đề!
Nhạc Hằng lấy lại tinh thần sau, chỉ nói một câu nói: “Tiểu Lục, đợi lát nữa trong trò chơi chứng kiến gì đừng mở miệng, chúng ta yên lặng theo dõi kỳ biến!”
“… A “
Hai người đều không nói thêm gì nữa, lẳng lặng ngắm nhìn nữ hiệp cùng thích khách lúc này sở tại Thanh Điền dạo sợ bỏ lỡ trò gì hay.
Một phút đồng hồ sau, biển hoa Thanh Điền có hai vị khách không mời mà đến.
Đó là 1 kiếm khách của Thương Sơn hoàng hôn Ba nghìn phồn hoa mang theo một người mới cấp 35 gọi Con mắt giết, xuất hiện ở trước mặt Nguyệt Hắc Phong Cao cùng Nước biếc người ta quấn.
[trước mặt] [ba nghìn phồn hoa] : có phải hay không người này?
[trước mặt] [con mắt giết] : đúng vậy đúng vậy, chính là Nguyệt Hắc Phong Cao này! ! !
[trước mặt] [con mắt giết]: em đêm hôm đó vừa truyền tống đến đã bị hắn giết! ! !
[trước mặt] [con mắt giết]: ỷ vào bản thân cấp cao, không hỏi xanh đỏ đen trắng liền giết người, loại người này rất đáng giận có đúng không? ? ?
[trước mặt] [ba nghìn phồn hoa] : ừ, mới chơi cực nhọc vất vả luyện cấp cũng rất không dễ dàng… Ca ca liền cho tới bây giờ không có tùy tiện giết người! ! !
-_- Má, trước máy tính Nhạc Hằng chứng kiến người nào đó nói khoác ko ngượng miệng, khóe miệng co giật. Người này điển hình khác thường tính là không nhân tính…
[trước mặt] [con mắt giết]: cho nên ngươi cùng hắn là không giống nhau, mặc dù có cái tên trên là giống nhau.
[trước mặt] [ba nghìn phồn hoa] :…
[trước mặt] [ba nghìn phồn hoa] : đó là đương nhiên! Hắn là hắn, ta là ta, chúng ta làm sao có thể sẽ là giống nhau chứ?
…
Mạc Lục nhìn xem đây lời nói 2 người kia nhịn cười không được.
Ba nghìn phồn hoa người này thực nên may mắn tiểu cô nương kia trong đầu còn không có khái niệm bang phái… Bằng không này phỏng đoán sẽ phải ….~
Nhưng là một giây sau, Mạc Lục lại có chút ít không bình tĩnh.
-_-# Ba nghìn phồn hoa người này quá không hiền hậu! Rõ ràng đem nanh vuốt đưa về phía hắc y thích khách! ! ! Mà hắc y thích khách không đánh lại, mặc cho huyết điều giảm.
Mạc Lục chỉnh tai nghe, sau đó mở miệng hỏi: “Tên này sẽ không phải thật sự vì tiểu cô nương kia muốn chém anh đi?”
Trong tai nghe truyền đến người nào đó rõ ràng cười: “Không quan hệ, vì hạnh phúc anh em, đáng giá ~!”
Mạc Lục ⊙﹏⊙b đổ mồ hôi. Nhìn chằm chằm hắc y thích khách quan sát hồi lâu nàng rốt cục chọn xảy ra vấn đề .
“Nói, làm như vậy có thể hay không quá? ? Rõ ràng khi dễ người ta chỉ số thông minh cô bé kia sao!”
Mạc Lục mới vừa hỏi xong, lập tức đã nhìn thấy kênh trước mặt xoát ra một hàng chữ
[trước mặt] [con mắt giết]: kỳ quái, người này rõ ràng đánh không đánh lại?
[trước mặt] [con mắt giết]: ( ⊙ o ⊙ ) a! Hai người các anh sẽ không phải là biết nhau đi?
Tiểu cô nương mới vừa hỏi xong, lập tức liền xem đến bên cạnh kiếm khách kia chẳng biết tại sao đột nhiên đấu pháp làm một cái quần công đem chung quanh Hoa Yêu vô tội làm cho chết…
[trước mặt] [con mắt giết]: quả nhiên cao thủ chính là không giống , lúc giết người cũng không tầm thường.
[trước mặt] [ba nghìn phồn hoa] :…
Liên tục xem kịch vui Nhạc Hằng nhịn không được, trực tiếp cười phun ra. Nếu như hắn đoán thì kỳ thật Ba nghìn phồn hoa là vì lời của nàngkia, run lên tay, đánh sai kỹ năng đi…
Đợi đến hắc y thích khách ngã xuống đất bỏ mình sau, Ba nghìn phồn hoa có chút vô lực đối với người bên cạnh nói:
[trước mặt] [ba nghìn phồn hoa] : đi thôi, cái kế tiếp là ai?
[trước mặt] [con mắt giết]: hồng mang thai phủ đầu
Tra xét đối phương ở đâu sau, Ba nghìn phồn hoa bạn học mang theo phiền toái nhỏ kia chạy về phía truyền tống thạch.
Mấy giây sau Nhạc Hằng nhận được một cái tán gẫu tin tức.
[mật ngữ] [ba nghìn phồn hoa] :: a Hằng, lúc nào có rảnh nói, địa điểm tùy cậu chọn.
[mật ngữ] [Nguyệt Hắc Phong Cao] : ừ hừ, cơ hội khó được, tiểu tử cậu sẽ chờ bị ta hung ác làm thịt đi ~
Nhìn xem trong nháy mắt Thanh Điền lại an tĩnh cùng với YY yên ắng Nhạc Hằng mở miệng đánh vỡ yên lặng.
“Đang suy nghĩ gì?” Hắn hỏi.
Mạc Lục sờ sờ cái cằm đáp: “Kỳ thật cũng không còn gì, chính là cảm thấy hai người này quan hệ không đơn thuần. không đơn thuần…”
Nhạc Hằng nghe xong bất đắc dĩ phê bình nói: “Tiểu Lục, em điểm này nhất định phải đổi! Em chừng nào thì có thể đem nhiệt tình đối với bát quái dời đi một chút quan tâm đến ai đó nói chuyện với em, anh tin tưởng người kia nhất định sẽ thật cao hứng…”
Mạc Lục nghe xong lập tức liền nở nụ cười: “Anh đang ở đây chỉ chính mình sao?”
“Ừ hừ! Không tệ lắm, cuối cùng khai khiếu.”
“Nhạc – - Hằng – -” Mạc Lục vốn là dự định gọi Nguyệt Hắc Phong Cao, không biết tại sao đột nhiên sửa lại miệng gọi tên thật của hắn. Đây là nàng lần đầu tiên kêu tên của hắn giọng nói đang mang theo một chút mất tự nhiên.
Bất quá Nhạc Hằng một chút cũng không ngại, nàng kêu tên hắn mềm nhẹ phảng phất nói nhỏ giữa tình nhân . Hắn lần đầu tiên phát hiện thì ra tên của mình kêu lên cũng có thể dễ nghe như vậy.
Hoảng thần mấy giây, hắn lấy lại tinh thần ho nhẹ một tiếng, để che giấu lơ đãng động tâm.
YY đầu kia Mạc Lục chỉ lo chính mình khẩn trương, ở đâu phát giác ra tâm tư biến chuyển. Đợi đến khi nàng rốt cục có thể như bình thường đối với tai nghe trêu chọc “Anh da quá dầy !” Lúc đó, rồi lại bị đối phương đột nhiên một câu tâm tình làm cho ý loạn tình mê.
Hắn nói: “Tiểu Lục, anh đột nhiên phát hiện mình càng ngày càng thích em.”
Mạc Lục che lấy gò má nóng lên hồi lâu, mới xuất một chữ: “Nha…”
Bên tai truyền đến tiếng cười của Nhạc Hằng:
“Tiểu Lục, anh hát cho em nghe một bài nhé?”
“Nha…”
“Em muốn nghe bài gì?
“Bằng không hát bài Em đáng yêu , ok?”
“Nha…”
Kế tiếp trong lúc nói chuyện với nhau, nàng vẫn tái diễn cái âm tiết này hồi lâu. Cho đến khi tiếng hát êm tai trong tai nghe truyền ra, lí trí nàng thật vất vả trở về một lần lâm vào tiếng hát thâm tình này không cách nào tự kềm chế.
Tell me I am a part of you
Into my world I’ll take you home
I gotta find you
Love You You have lost faith but just believe in me
Just look into my eyes and you will see
Please let me fix you
Love You
Show me you love me
Yes you should take that part
Back into my life
Enlightening your heart
Just realize
I am your shining star
…
Không có ai biết tại tháng năm bóng đêm sắp bao phủ, nàng nghe hắn hát cho mình tình ca, che ngực áy náy, làm một cái quyết định dũng cảm bao nhiêu.
Nàng nói: “Nhạc Hằng, chúng ta gặp mặt đi!”
(L: có nghe qua xúc động là ma quỷ, khoảng khắc đó rung động, rồi khi bình tĩnh sẽ thấy mình thật mất mặt, mình quá dũng cảm, quá ko có e lệ, như vậy có làm người kia thấy sợ hay không? Nếu yêu có thể khống chế xúc động thì đó là chuyện của con tim không có nhịp đập phải ko ?)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...