Tình Chung tình Cuối

Cận Ngôn cảm thấy từ sau cái lần Ngô lão quản gia đến thăm chú Lý của cậu, cả người y đã thay đổi rất nhiều. Lúc ăn cơm cũng không giống như trước đây nữa, trước đây lúc khẩu vị tốt thì tùy tiện ăn một hai miếng, lúc không có khẩu vị thì ngay cả cơm cũng không thèm ăn, chỉ ăn một ít cháo trắng. Thậm chí lúc đến trung tâm trị liệu, còn chủ động hỏi Đồng An làm cách nào mới có thể nhanh chóng phục hồi trở lại.

Tuy rằng trước kia y cũng phối hợp trị liệu, nhưng mà là chấp nhận một cách hết sức bị động, bọn người Đồng An sắp xếp như thế nào y sẽ làm theo như vậy, một câu cũng lười hỏi thêm. Cận Ngôn kinh ngạc với sự thay đổi này của y, cậu hỏi thì y chỉ đáp: “Nhóc con là hy vọng chú sẽ ở lại đây thêm mấy tháng nữa? Không muốn trở về gặp cái người mà ngày nào con cũng nhắc?”

Cận Ngôn gần như đã bị choáng váng, không dám tin mà hỏi: “Chú Lý Lý Lý, chú sẽ về hả? Về Kim Hải?”

Trong dự đoán của Cận Ngôn, chú Lý của cậu chắc chắn sẽ không bao giờ trở về, cũng không biết y sẽ mang theo Lý Niệm đi tới nơi nào, y lại không còn người thân nào khác, ai sẽ tới chăm sóc cho y đây. Vốn dĩ Cận Ngôn đã suy nghĩ kĩ rồi, ít nhất thì phải chờ cho đến khi sinh hoạt của chú Lý hoàn toàn bình thường trở lại, cậu mới có thể đi tìm Bạch Hạo….. Không nghĩ tới việc Lý Thư Ý sẽ nguyện ý trở về.

Lý Thư Ý nhướn mày: “Làm sao? Kim Hải có gì đặc biệt? Chú không thể về à?”

Cận Ngôn gật đầu như gà con mổ thóc: “Có thể có thể có thể.”

Tưởng tượng sau này sẽ ở cùng một thành phố, cậu có thể không cần phải chia xa với Bạch Hạo nữa, có thể thường xuyên đến thăm Lý Thư Ý, còn có thể nhìn Lý Niệm lớn lên, nhất thời cảm thấy cuộc sống này lại tràn trề hy vọng. Nhưng mà có một việc cậu vẫn luôn không dám nói cho Lý Thư Ý biết.

Lúc trước Tả Minh Viễn gọi điện thoại tới nói với cậu, nếu thuận tiện hãy chụp một ít hình của Lý Thư Ý gửi cho anh, cũng không cần quá nhiều, chỉ cần có thể đủ để biết y ăn uống có ngon không, trị liệu có tốt không, cùng với những thứ liên quan đến sinh hoạt thường ngày của y.

Lúc đầu Cận Ngôn vẫn không tình nguyện, còn lẩm bẩm nói: “Chắc chắn là do chú Bạch ra lệnh…..”

Tả Minh Viễn cũng không phủ nhận, chỉ là khi nói chuyện lại lộ ra chút bất lực: “Chú Lý của cậu đâu phải là cậu không biết, hỏi cậu ấy cái gì cậu ấy cũng nói vẫn ổn. Thân thể cậu ấy khôi phục như thế nào thì có thể hỏi thăm từ chỗ bác sĩ phục hồi chức năng, còn muốn biết cậu ấy sống như thế nào, chẳng lẽ phải thật sự tìm người tới giám sát sao?”

“Nếu như để cho chú Lý biết các người cho người tới theo dõi chú ấy, chắc chắn chú ấy sẽ nổi trận lôi đình……”

“Đó là lí do tại sao phải nhờ đến sự giúp đỡ của cậu!”Tả Minh Viễn cảm thấy ngữ khí của mình có chút nóng vội, đành phải chậm chậm lại, dùng hết mọi lời hay ý đẹp chỉ còn thiếu mỗi việc khóc lóc, lúc này Cận Ngôn mới miễn cưỡng đồng ý.

Nhưng mà cậu không hề biết lúc cậu đối diện với Lý Thư Ý, một khi chột dạ sẽ biểu hiện ra vô cùng rõ ràng. Càng đừng nói đến lúc chụp ảnh ở bên ngoài, tuy rằng cậu sẽ giả vờ cầm điện thoại để chơi game, nhưng cứ một lát lại chạy tới gần, một hồi lại chạy ra xa, bộ dáng chỉ hận không thể leo lên cây để chụp được ảnh của Lý Thư Ý. Nếu Lý Thư Ý còn không biết cậu đang làm cái gì thì y sống thật quá uổng phí rồi. Chỉ đoán thôi y cũng biết được người đó là ai, nhưng y cũng không ngăn cản Cận Ngôn, ngầm đồng ý để cho người kia thông qua cách thức này mà quan tâm đến mình.


Ngày tháng trôi qua, Lý Thư Ý đã ở chỗ này gần nửa năm, từ một kẻ tàn phế không thể bước xuống giường đã dần dần khôi phục lại như bình thường.

Y vĩnh viễn cũng sẽ không quên cảm giác lần đầu tiên mình bước lên mặt đất, không cần người đỡ cũng có thể vững vàng bước đi. Trong lúc nhất thời mới chân chính cảm nhận được bản thân mình có bao nhiêu may mắn, cảm nhận được cái gọi là ‘sức khỏe’ mà trước đây y vẫn luôn cho là tầm thường, phung phí tiêu sài, cuối cùng mới biết nó là thứ đáng quý đến nhường nào, là thứ mà bao nhiêu người mơ ước nhưng cũng không thể lấy lại được.

Lúc ấy Cận Ngôn ở bên cạnh nhìn y, đôi mắt cũng ửng đỏ nói không nên lời. Cậu không nhớ rõ đã bao lâu rồi mình chưa được nhìn thấy một Lý Thư Ý như vậy, không phải là Lý Thư Ý nằm trên giường, sắc mặt ốm yếu tái nhợt đứng cũng không đứng được, mà Lý Thư Ý đứng thẳng lưng, thân cao chân dài, khí chất sắc bén, chỉ cần từ trên cao nhìn xuống có thể khiến cho người khác im lặng như ve sầu mùa đông, đây mới là Lý Thư Ý mà cậu quen thuộc.

Tháng mười hai đã đến, càng về cuối năm thời tiết càng lạnh lẽo. Hiện tại việc điều trị của Lý Thư Ý tuy rằng vẫn chưa hoàn toàn kết thúc, nhưng nó thật sự đã không còn giúp ích nhiều cho y nữa. Y có thể tự mình đi lại, chỉ là không thể chạy, lúc lên xuống cầu thang vẫn còn có chút khó khăn, nhưng việc này không thể thực hiện được trong một sớm một chiều, chỉ có thể trông cậy vào những ngày tháng sau này, từ từ tập luyện mới có thể hoàn toàn khôi phục.

Y đã thương lượng với đoàn đội phía bên Đồng An, tính toán thời gian tới sẽ trở về Kim Hải. Vốn dĩ đã dặn dò Cận Ngôn bắt đầu thu dọn hành lý, nhưng mấy ngày này thời tiết thật sự quá xấu, mỗi ngày đều có mưa tuyết, mặt đường vừa trơn lại vừa ướt, gió thổi lạnh tới mức giống như có kim đâm vào xương cốt. Thân thể Cận Ngôn sợ nhất là loại lạnh như thế này, vì vậy Lý Thư Ý đã tính toán hoãn thời gian lại, chờ đến lúc tiết trời đẹp hơn không mưa nữa thì mới khởi hành.

Buổi sáng sau khi ăn sáng xong, bên ngoài trời vẫn còn u ám, trong phòng sưởi ấm vừa đủ, Cận Ngôn được sưởi rất ấm áp, cậu đi đến bên cửa sổ mở ra một khe nhỏ, dùng đầu ngón tay cảm nhận chút gió lạnh thổi qua, bị gió lạnh làm cho rung cả mình, cậu nhanh chóng đóng cửa sổ lại. Thời tiết quá lạnh, Lý Thư Ý lười đến trung tâm trị liệu, chỉ ở trong phòng đọc qua các bản báo cáo về những dự án mà trước đây y đã đầu tư. Một lát sau Cận Ngôn nhận được một cuộc điện thoại, sau đó liền nói với y tối nay Bạch Hạo sẽ tới đây, đi cùng còn có Bạch Kính và Tả Minh Viễn.

Từ lúc Bạch Hạo về Kim Hải tới bây giờ, số lần hắn đến thăm Cận Ngôn cũng không phải là ít. Chẳng qua mỗi lần tới đều không ở lại lâu, cũng sẽ không ở trước mặt Lý Thư Ý đề cập tới chuyện của Bạch Kính, càng không đánh giá tình cảm giữa hai người bọn họ, chỉ là mỗi lần trước khi rời đi hắn đều sẽ hỏi một câu: “Chú Lý, cậu của con nhờ con hỏi chú, nếu lần sau con đến, cậu ấy cũng đi theo cùng tới đây thăm chú, có được không.”

Mỗi lần như vậy Lý Thư Ý đều giữ im lặng, Bạch Hạo cũng không tiếp tục hỏi thêm, lễ phép chào tạm biệt sau đó liền rời đi. Nhưng trong lòng mọi người đều biết rất rõ ràng, không đáp ứng đó chính là miễn cưỡng. Hắn lại đem thái độ này của Lý Thư Ý trở về, có người dù nhớ nhung cách mấy cũng không dám tiến thêm một bước. Cứ như vậy, hai người bọn họ đã gần ba tháng không gặp mặt, đối thoại qua tin nhắn lại càng đơn giản buồn tẻ đến mức như là được paste, không ai có thể nhìn ra chút tình cảm nồng cháy nào trong đó.

Lý Thư Ý nghe Cận Ngôn nói xong còn có chút ngoài ý muốn, không biết tại sao người này lại đột nhiên muốn tới đây, thậm chí không giống với lúc trước, kiên trì một hai phải được y nhận lời mới đến. Nhưng cũng không hỏi nhiều, nơi này cũng đâu phải do y mở, ai muốn tới, y cũng không có năng lực để ngăn cản.

Ba giờ chiều, Bạch Hạo ở sân bay còn gửi tin nhắn đến cho Cận Ngôn, nói bọn họ sẽ đến vào khoảng 8 giờ, Cận Ngôn nghĩ đến việc mình sắp được gặp Bạch Hạo cả người lại trở nên phấn khích.

Lý Thư Ý ở bên cạnh nhìn cậu, trong lòng vẫn luôn cảm thấy có vài phần áy náy.

Khi bọn họ vừa mới đến đây, lúc đó nửa thân trên của y vẫn chưa thể tự do hoạt động, Cận Ngôn sợ y nửa đêm có việc, liền mua một cái giường sô-pha nhỏ hàng đêm đều ngủ bên cạnh mép giường của y. Nhưng cho dù giường sô-pha có mềm mại đến đâu, nằm cuộn người trên đó thì sao có thể dễ chịu cho được. Cận Ngôn thích Bạch Hạo nhiều đến bao nhiêu, có lẽ không ai biết rõ hơn Lý Thư Ý cả, nhưng vì y, Cận Ngôn cũng không có cách nào để ở bên cạnh Bạch Hạo. Sau đó Lý Thư Ý cũng đã nói qua mấy lần, kêu cậu về Kim Hải trước, đều bị cậu mạnh mẽ từ chối, còn hỏi ngược lại y: “Lúc con bệnh chú chăm sóc cho con, sao lại không chê phiền toái đi!!!!”


Lý Thư Ý nói cậu bị ấm đầu, cũng hoàn toàn tùy ý cậu luôn. Sau này y vội vã muốn bản thân mình khỏe lại, cũng là vì không muốn trì hoãn Cận Ngôn thêm nữa.

Tới buổi tối, sau khi dùng cơm xong Cận Ngôn ngồi xếp bằng trên sô-pha của mình để chơi Rubik. Trong khoảng thời gian gần đây không hiểu tại sao cậu lại thích mê thứ này, nhưng mà chơi đến bây giờ vẫn không thể thành công xếp nó về như cũ.

Trong phòng đang mở Tivi, nữ nhân viên phụ trách kênh tin tức địa phương đưa tin một cách máy móc rằng những vị lãnh đạo nào đang có cuộc hội nghị, tổ chức ở nơi nào và có những ai tham gia……

Cận Ngôn cũng không thật sự quan tâm đến chuyện ở thành phố Long Đàm, chỉ là sau bản tin này sẽ có một chương trình mang tên “Giúp Đỡ Mọi Người”, nội dung chính là phóng viên và một chuyên gia sẽ tiếp những cuộc điện thoại mà mọi người gọi tới để tâm sự giải bày chuyện trong nhà.

Chẳng hạn như có hai bà lão tập dưỡng sinh ở quảng trường kéo các lão tỷ muội của mình đi đánh nhau, nhìn bên ngoài thì có vẻ như là đang tranh giành địa điểm, nhưng thực chất là bọn họ cùng yêu một ông lão; Một người đàn ông thông qua tổ chuyên mục hết mực thâm tình mà gọi người vợ đã bỏ trốn của mình quay về nhà, cuối cùng cũng bị phanh phui, hóa ra trước đó ông ta đã thông đồng với tiểu bảo mẫu rồi bị lừa hết gia sản; Còn có một bà vợ hoài nghi chồng của mình đã ngoại tình từ lâu, cuối cùng sau khi truy xét điều tra các loại manh mối lại cư nhiên chỉ về phía chị gái ruột thịt của mình…… Thật sự là mỗi ngày câu chuyện lại càng thêm sôi động, càng thêm thăng trầm. Đội ngũ làm chương trình thỉnh thoảng còn chèn thêm những đoạn nhạc kịch tính, khiến cho Cận Ngôn ngay cả thở cũng không dám.

Lý Thư Ý ngày nào cũng bị cậu đầu độc, không thèm đoái hoài đến cậu nữa. Dù sao thì ngay cả y cũng đã cùng xem với Cận Ngôn rồi, còn ngại gì những chuyện này.

*Chỗ này không biết tác giả có nhầm lẫn không nhưng lần đó Cận Ngôn bị bệnh bộ phim mà họ xem là , mình giữ lại theo nguyên tác vì ai mà biết được tác giả có cái ý đồ gì.. haha

Có lẽ vì cho rằng Bạch Hạo sắp đến, nên Cận Ngôn cứ thế mà lơ đãng xoay khối rubik trong tay, Lý Thư Ý nhìn cậu càng xoay càng loạn, dứt khoát đặt chiếc laptop qua một bên, đứng ở trước mặt cậu sau đó vươn tay ra nói: “Đưa chú.”

Cận Ngôn do dự một chút, cầm khối rubik đưa qua, thấy chú Lý của cậu quan sát một lượt qua tất cả các mặt của khối rubik, sau đó ngón tay thon dài bắt đầu nhanh chóng xoay chuyển những khối vuông nhỏ. Không mất nhiều thời gian, những màu sắc hỗn loạn trên khối rubik đã được khôi phục lại một cách gọn gàng.

Cận Ngôn ngồi trên ghế sô-pha ngẩng đầu lên há hốc mồm nhìn y, chờ Lý Thư Ý đem khối rubik đã được xoay về như cũ ném qua cho cậu, cậu luống cuống tay chân nhận lấy, vẻ mặt giống như chịu đả kích cực kì lớn: “Chú Lý sao cái này chú cũng…….”

Trước kia khi Lý Thư Ý còn học sơ trung cũng đã tìm tòi một quãng thời gian, đừng nói cái rubik trong tay Cận Ngôn là loại rubik bậc ba phổ thông nhất, ngay cả rubik bậc năm bậc sáu y cũng đã từng chơi qua rồi. Đang muốn nói loại đồ chơi này cần phải có kỹ xảo, ai như lại ngu ngốc như nhóc con chỉ dựa vào trực giác mà xoay linh tinh, liền nghe thấy Tivi sau lưng mình phát ra âm thanh:


“……… Kèm bản tin đột xuất, vào lúc 19h35’ tối nay, một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng đã xảy ra từ đoạn cao tốc nối liền sân bay Hối An và đường vành đai phía Nam, theo nhận định ban đầu nguyên nhân xảy ra tai nạn là do mưa lớn kéo dài dẫn đến mặt đường trơn trượt gây va chạm liên tiếp cho các xe ở phía sau. Sau khi xảy ra sự cố, cảnh sát giao thông, lực lượng phòng cháy, nhân viên y tế đã nhanh chóng đến hiện trường, đưa người bị nạn đi cấp cứu đồng thời điều tiết giao thông. Trước mắt số người thương vong vẫn đang được xác định, phóng viên của đài đã có mặt ở………”

Cận Ngôn nghe được tin tức không tự giác mà đứng bật dậy từ trên sô-pha, khối rubik trong tay ‘bộp’ một tiếng rơi xuống đất. Hối An là sân bay dân dụng duy nhất của thành phố Long Đàm, đường vành đai phía Nam cũng đồng thời là con đường duy nhất để đến khu thắng cảnh Long Đàm sau khi ra khỏi sân bay…. Nghĩ đến đây Cận Ngôn lại lắc lắc đầu, sẽ không có chuyện trùng hợp đến như vậy đâu, cần gì phải tự mình dọa mình? Cậu lập tức lấy điện thoại ra gọi cho Bạch Hạo.

Gọi mấy lần đều không được, tay Cận Ngôn không thể khống chế mà run run lên, cậu lại gọi cho Bạch Kính và Tả Minh Viễn, nhưng vẫn giống như vậy đều không gọi được. Sắc mặt của cậu ‘bụp’ một chút đã trắng bệnh, nhấc chân liền chạy ra cửa.

“Quay lại!” Lý Thư Ý ngăn cậu.

Cận Ngôn ngừng bước chân quay đầu lại, trong đầu cậu lúc này chỉ toàn những hình ảnh đáng sợ, giọng nói run rẩy: “Chú Lý, con, bọn họ….” Cậu cũng không biết mình nên nói câu nào trước.

“Hoảng cái gì, quay lại đây ngồi xuống.” Lý Thư Ý cau mày, nâng cằm ra hiệu cho cậu đi tới ghế sô-pha bên cạnh.

Chờ cho cái người bị dọa sợ ngoan ngoãn trở lại, y mới lấy di động ra, ngẫm nghĩ, lại bấm mấy con số mà y vẫn còn ấn tượng.

“Thư kí Diêu xin chào, tôi là Lý Thư Ý… Đúng, Tả Minh Viễn có yêu cầu cô đặt vé cho chuyến bay tối nay…… Xin hãy xác nhận lại và cho tôi biết chính xác thời gian họ xuất phát.”

…………..

“Kiều Vũ, tôi là Lý Thư Ý. Trong đội của cậu hiện tại còn mấy người ở đó, có chung lịch trình với Bạch Kính hay không……. Hôm nay là ai đưa bọn họ đến sân bay…. Bên thành phố Long Đàm đã sắp xếp ai tới đón bọn họ…… Được, cậu nói lão Từ nghe điện thoại của tôi đi.”

………………

“Nghiêm Duy, tôi là Lý Thư Ý. Cậu có biết Lưu Siêu kiểm tra an ninh của sân bay Kim Hải không? Đưa số điện thoại của ông ta cho tôi.”

……..

Một năm trước vì tránh cái vòng quan hệ này ở Kim Hải, y đã chủ động cắt đứt liên hệ với rất nhiều ‘bằng hữu’, từ sau khi y rời khỏi Bạch gia đã không có thực quyền nữa, cũng không thể giống như trước đây chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể điều động rất nhiều người, cho nên việc dò hỏi tin tức có vẻ hơi tốn công. Đương nhiên vẫn còn người có thể giúp y, chẳng hạn như Tống Tiêu Tiêu, anh trai của Phó Oánh, thậm chí là cả Dịch Thiên. Nhưng những người này, trừ khi vô cùng bất đắc dĩ, nếu không y cũng sẽ không làm phiền đến bọn họ.


Vốn dĩ trong đầu Cận Ngôn đã loạn thành một đống, nhưng nhìn chú Lý của cậu đứng ở bên cạnh, giọng nói vững vàng, gọi từng cuộc điện thoại một cách đâu vào đấy, cậu cũng theo đó mà bình tĩnh trở lại. Trước hết cậu thử gọi vào số của Bạch Hạo thêm một lần nữa, nhưng sau đó vẫn không kết nối được, cậu lại kiểm tra trong danh bạ của mình xem có ai có thể giúp đỡ được hay không.

Lúc chờ đợi tin tức Cận Ngôn cũng không biết rốt cuộc đã qua mấy phút hay là mấy chục phút, chỉ cảm thấy mỗi giây trôi qua đều giống như cực hình, mỗi giây trôi qua đều dài như cả năm. Mãi cho đến khi Lý Thư Ý nhận được một cuộc gọi, sau đó dùng điện thoại gõ nhẹ lên trán của cậu, nhàn nhạt nói: “Không sao. Chuyến bay của bọn họ kiểm tra trước giờ bay đã xảy ra một vấn đề nhỏ làm chậm trễ thời gian. Bây giờ người vẫn còn trên máy bay cho nên điện thoại không kết nối được.”

Trái tim vẫn luôn treo lơ lửng của Cận Ngôn cuối cùng cũng được thả xuống, cậu dựa lưng vào tường cảm thấy mình không hề có xương cốt như tấm đệm lót sô-pha cứ thế trượt xuống đất, trong lòng còn sợ hãi mà kêu lên: “Thật sự là khiến cho con sợ muốn chết!”

Lý Thư Ý nhấc chân lên đá nhẹ vào cậu một cái, trên mặt lộ ra chút ghét bỏ: “Con có thể có một chút tiền đồ được không?” Y nói xong lại đến tủ quần áo cầm lấy một bộ đồ đi vào nhà tắm.

Cận Ngôn vẫn còn ở phía sau kéo dài giọng nói tự mình sa ngã mà hét lên: “Không có! Chú Lý à một chút tiền đồ con cũng không có!” Lý Thư Ý liền đóng cửa lại, đem quần áo ném qua một bên, sau đó chống hai tay lên bồn rửa mặt, nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.

Chiếu theo thời gian mà lúc chiều Bạch Hạo đã gọi điện thoại tới để phán đoán, nếu không có gì ngoài ý muốn, bọn họ đã xuống máy bay từ lâu, lái xe trên đường vành đai phía Nam, hơn nửa giờ mới có thể tới đây. Thời gian có lẽ sẽ có chút khác biệt, nhưng chắc chắn sẽ không chênh lệch quá nhiều, lại vừa đúng lúc điện thoại của ba người đều không thể kết nối, cho nên Cận Ngôn hoảng loạn đến như vậy cũng không phải là không có lí do.

Lý Thư Ý nhìn thì có vẻ trấn định tự nhiên, nhưng chỉ có y mới biết, từ lúc y nhìn thấy bản tin, tim của y đã đập nhanh đến mức nào. Chỉ gọi mấy cuộc điện thoại ngắn ngủn, thế nhưng lưng áo của y đã ướt đẫm, cả lòng bàn tay cũng thấm ướt mồ hôi. Bây giờ được thả lỏng cả người cứ như mất hết sức lực, nếu không phải có bàn đá cẩm thạch lạnh như băng chống đỡ, chỉ sợ ngay cả đứng y cũng không thể đứng được nữa.

Y mắng Cận Ngôn là không có tiền đồ, lời nói ra có vẻ rất nhẹ nhàng.

Còn bản thân y thì sao.

Nếu thật sự xui xẻo đến như vậy, Bạch Kính và mọi người thuận lợi tới sân bay, trùng hợp đụng phải vụ tai nạn vừa rồi…. Lý Thư Ý ngẩng đầu, hỏi cái người đang hoảng loạn lo sợ không có chút che giấu ở trong gương:

Nếu Bạch Kính xảy ra chuyện gì, mày có thể sống được sao?

- ----------------------------------------------------------

Sao tui cứ cảm thấy cả hai chú cháu bọn họ đều không có tiền đồ nhỉ???

Chú Lý mạnh miệng thôi chứ ổng đau tim hơn ai hết đó.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui