Sau ngày hôm đó giữa Bạch Hạo và Cận Ngôn hình như có gì đó thay đổi, lại giống như chưa từng có gì thay đổi. Bọn họ ở trước mặt Lý Thư Ý, cũng không làm ra hành động thân mật gì, nhưng chỉ cần hai người tới gần một chút không khí xung quanh liền có chút ướt át.
Bởi vì Cận Ngôn không muốn để những người khác chăm sóc cho Lý Thư Ý, nên trước sau cậu vẫn luôn ở trong phòng của y, cũng không có cả ngày đều ở bên cạnh Bạch Hạo. Nếu ban ngày Bạch Hạo có ở đó, cậu sẽ lặng lẽ tới chạm chạm vào người hắn, nghe Bạch Hạo nói với mình mấy câu, cậu mới hài lòng mỹ mãn mà tránh ra.
Lý Thư Ý cảm thấy mình chính là cái bóng đèn tỏa sáng nhất trên thế gian này, nhưng cũng rất hiểu tâm lý của hai người trẻ tuổi vừa mới yêu nhau vẫn còn mặn nồng, nên để cho Bạch Hạo đưa Cận Ngôn ra ngoài chơi mấy ngày, y muốn để cho bọn họ có cơ hội ở riêng với nhau, nào ngờ lại bị Cận Ngôn dùng lý lẽ hết sức chính đáng mà từ chối.
“Con không đi đâu! Con mỗi ngày đều phải chăm sóc cho chú Lý, còn rất nhiều việc phải làm!”
Lúc cậu nói những lời này, vẫn đang ngồi xếp bằng trên sô-pha, trong tay vẫn cầm máy chơi game mà Bạch Hạo vừa mới mua cho, trong miệng còn ngậm viên đậu phộng ngào đường mà người ta mới lột ra cho cậu, xem dáng vẻ hình như đã rất quen thuộc, làm cho người khác nhìn thấy không khỏi muốn đem cậu ném văng ra ngoài.
Thật ra thì ở chỗ này, cho dù là sinh hoạt hàng ngày hay tập luyện phục hồi đều có đoàn đội chuyên nghiệp phụ trách, cũng không đến mức giống như Cận Ngôn nói không có cậu thì không được. Nhưng Lý Thư Ý cũng không khuyên can cậu, y biết Cận Ngôn suy nghĩ như thế nào, cho dù chu đáo vạn phần cũng chỉ là dùng tiền để mua được thái độ phục vụ, nho nhã lễ độ quan tâm hỏi han đều chỉ là vì công việc, làm sao có thể so sánh với người thật lòng làm bạn chăm sóc cho y được.
Ánh mắt Lý Thư Ý lại nhìn về Bạch Hạo, hỏi: “Còn cậu? Tính thế nào.” Long Đàm thật sự chỉ là một thành phố nhỏ bé, lấy bối cảnh lẫn bằng cấp của Bạch Hạo, cho dù hắn dám đi xin, cũng không có công ty nào dám nhận.
Bạch Hạo trầm ngâm một hồi mới nói với Lý Thư Ý, từ lúc hắn nói muốn đi tuy rằng cậu của hắn đã đồng ý nhưng vẫn không cho phép hắn từ chức. Hắn hỏi Tả Minh Viễn công việc trong tay mình lúc trước nên bàn giao như thế nào, bên kia chỉ nói mấy câu đã tống cổ hắn đi, thậm chí một ít việc có thể xử lý trực tuyến hắn cũng phải tiếp tục tham gia, cho đến bây giờ đã hơn nửa tháng cũng không có hồi âm chính thức. Khiến cho Bạch Hạo dù có muốn tính toán khác nhưng trong lòng vẫn có điều băn khoăn.
Lý Thư Ý thầm nghĩ vẫn tốt, Bạch Kính cùng Tả Minh Viễn lại không ngốc, biết Bạch Hạo người mà bọn họ vất vả bồi dưỡng nhiều năm như vậy tuyệt không thể thả cho chạy mất, huống chi hắn còn là huyết mạch của Bạch gia. Cười nói: “Cậu có việc thì cứ làm, cũng không phải là trả lương không công cho cậu.” Nghĩ đến việc Bạch Hạo sớm hay muộn đều phải trở về, chuyện này làm Lý Thư Ý rất hài lòng, y không thể đem Cận Ngôn giao vào tay một tên phế vật không làm được trò trống gì.
Mấy ngày sau, chỗ của Lý Thư Ý xuất hiện một vị khách vô cùng đặc biệt.
Từ lúc Lý Thư Ý tỉnh lại và có thể nói chuyện, Mục Nhiên đã gọi video tới cho y vài lần, chỉ là cậu cùng với Dịch Thiên lúc đó vẫn còn ở nước ngoài nên không kịp trở về. Dịch Thiên vốn nghĩ chờ cho mọi việc xong xuôi thì tự mình đưa cậu tới, nhưng trong lòng Mục Nhiên rất nhớ Lý Thư Ý, lại nghe nói y mới rời khỏi Kim Hải nên lo lắng không yên, Dịch Thiên cũng không có cách nào khác, chỉ có thể để Liêu Phi đưa cậu về trước.
Sau khi cậu đến nơi thì hỏi qua ý kiến của chuyên gia dinh dưỡng, sắp xếp một ngày ba bữa cơm cho Lý Thư Ý. Lý Thư Ý sao có thể để cho cậu xuống bếp nhưng lại không khuyên được, Liêu Phi thấy cậu vào bếp làm cơm bận lên bận xuống thì mặt mũi đã tái xanh. Mục Nhiên thì ngược lại, còn đi tới vỗ vỗ vai người ta, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chỉ cần cậu không nói, tôi không nói, Dịch Thiên chắc chắn sẽ không biết.”
Liêu Phi đứng tại chỗ suy nghĩ, sớm muộn gì cũng sẽ biết, thà chết sớm còn hơn chết muộn, cuối cùng gọi điện thoại cho Dịch Thiên.
Đến lúc di động của Mục Nhiên vang lên, vừa thấy tên người gọi đến trong lòng cậu có hơi lo lắng, cậu thật không nghĩ tới mình bị bán đứng nhanh như vậy, quay đầu ném cho Liêu Phi một ánh mắt lên án, Liêu Phi cười khổ, nhìn cậu làm một động tác thỉnh tội.
Mục Nhiên nhận điện thoại, bên kia vang lên một giọng nói trầm thấp của nam nhân: “Em còn nhớ đã hứa với anh điều gì trước khi đi không?”
Mắt thấy thời gian đã đủ, Mục Nhiên đưa tay giảm nhỏ lửa cho món canh gà hầm nấm tùng nhung, nhẹ giọng đáp: “Dạ nhớ, em phải chăm sóc bản thân thật tốt.”
“Mục Nhiên.” Giọng nói của Dịch Thiên có chút không vui, “Không cho phép em nấu cơm cho người khác ăn.” Con người của hắn rốt cuộc có bao nhiêu bá đạo vậy, sinh hoạt hàng ngày đều không cho Mục Nhiên xuống bếp, đến cả ngày lễ tết, cũng chỉ có hắn, Mục Cẩn và Dịch Hàng là được hưởng thụ đặc quyền này.
“Lý Thư Ý là bạn của em.” Mục Nhiên cau mày, nỗ lực muốn cho bản thân mình nghiêm túc hơn, nhưng cậu trời sinh bản tính lẫn ngữ khí đều rất nhẹ nhàng, một chút lực uy hiếp cũng không có, “Anh không thể vô cớ gây rối nhé.”
Liêu Phi đứng sau lưng của Mục Nhiên không nhịn được suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng, thật sự không thể tưởng tượng được, ông chủ của mình ở bên kia mà nghe được ngữ khí như dỗ dành trẻ con này của Mục Nhiên không biết sẽ có biểu tình gì.
Mục Nhiên ở chỗ này một tuần, chuyện gì cũng không làm, chỉ chăm cho Lý Thư Ý ăn cơm. Từ lúc Lý Thư Ý tỉnh lại khẩu vị không được tốt lắm, nhưng chỉ cần y ăn ít đi một chút, Mục Nhiên ngồi ở bên cạnh y sẽ cúi đầu nhìn xuống đất, cảm thấy vô cùng áy náy khó chịu mà nói: “Rất xin lỗi, đều tại món tôi làm quá khó ăn….” Cứ đến đoạn này, Lý Thư Ý chỉ có thể lấy chén đũa vừa mới đặt xuống cầm lên, mặc kệ bản thân y có muốn ăn hay không.
Sau khi được Mục Nhiên dưỡng mấy ngày, Lý Thư Ý đúng thật là đã có da có thịt, ngay cả khí sắc cũng tốt hơn rất nhiều.
Nói đến cũng thật kỳ lạ, y và Mục Nhiên vốn là hai con người hoàn toàn khác nhau, tính cách lại càng đối lập hơn nữa, nhưng y có thể ở trên người của Mục Nhiên tìm lại được những ký ức xa xăm mà mình đã bỏ quên, tìm lại được cảm giác như hồi còn nhỏ có người nhà ở bên cạnh. Loại cảm giác này không giống với lúc y ở cạnh Cận Ngôn, trong mắt Lý Thư Ý Cận Ngôn mãi mãi là một đứa trẻ, cho dù Lý Thư Ý có ốm yếu thì khi đối mặt với Cận Ngôn y vẫn xem mình là trưởng bối. Còn những gì Mục Nhiên đem đến cho y chính là một sự quan tâm chăm sóc hết sức chính chắn, cậu dùng một thái độ trầm lặng ân cần làm những điều nhỏ nhặt nhất. Tựa như việc Mục Nhiên đã ở đây nhiều ngày như vậy, nhưng cậu không hề đề cập đến chuyện của Bạch Kính, giống như đối với những việc phức tạp bí ẩn trong quá khứ cậu đều không có hứng thú, thứ duy nhất mà cậu để tâm tới chỉ có một mình Lý Thư Ý thôi. Cho nên khi ở bên cạnh Mục Nhiên, dù không nói gì với nhau, Lý Thư Ý cũng có thể cảm nhận được một loại cảm giác nhẹ nhàng mà trước nay chưa từng có.
Con người của y bản tính thực sự rất dễ bị ghét, lúc Dịch Thiên tới đón người, y thấy lưu luyến với người bạn đồng hành ôn nhu vẫn luôn ân cần chăm sóc cho mình, ở trước mặt người ta lại giở trò đào tường đốt nhà. Tuy chỉ là nói giỡn, nhưng nhìn sắc mặt của Dịch Thiên, nói không chừng trong khoảng thời gian ngắn cũng đừng hòng gặp lại được Mục Nhiên.
Ngoài ra Bạch Kính cũng không có hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của y. Thỉnh thoảng hắn sẽ gọi điện thoại tới hỏi thăm tình trạng sức khỏe của y, hoặc là gửi video của hai đứa nhóc tới cho y xem.
Lý Thư Ý không phải là một người thích trẻ con, nhưng y cũng phải thừa nhận hai đứa bé thật sự rất thú vị. Có một lần Bạch Kính ở trong video trêu Lý Niệm, hắn đặt Lý Niệm vào trong đống đồ chơi, sau khi nhóc con chọn được một món đồ chơi mà nó thích thì Bạch Kính lại cố ý lấy đi, lặp lại vài lần như vậy, nhóc con chẳng những không tức giận khóc nháo, mà lần kế tiếp nó lại dứt khoát cầm lấy món đồ chơi mình thích lung la lung lay đưa tới. Chỉ là Bạch Kính vừa mới đưa tay ra, Bạch Ý ngồi ở bên cạnh Lý Niệm đã ngẩng đầu lên, dùng sức bắt lấy ngón tay của Bạch Kính, sau đó cố gắng đẩy tay của hắn ra.
[Hy: Bạch Ý giống Bạch Kính y hệt, không ai được động vào Lý Niệm của nhóc, cũng như không ai được động đến Lý Thư Ý của Bạch Kính, các vị tỷ muội đã hiểu ý của toai chưa nào???]
Lý Thư Ý thường bị chọc cười, nhưng y rất ít khi hồi đáp lại tin tức của Bạch Kính, hai người dường như đã trở thành những người bạn thực sự.
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua như thế, ngày tháng tập luyện phục hồi vừa vất vả lại nhàm chán, may mắn thay mọi nỗ lực đã được đền đáp, phần thân trên của Lý Thư Ý dần trở lại bình thường về cơ bản đã có thể tự do hoạt động.
Chớp mắt đã vào tháng tám lập thu, không hiểu sao mấy ngày này trời cứ mưa liên miên.
Cuối cùng cũng đợi được một ngày trời quang mây tạnh, buổi sáng Lý Thư Ý đã hoàn thành bài tập ở trung tâm phục hồi chức năng, sau khi ngủ trưa tỉnh lại, Lý Thư Ý liền bảo Cận Ngôn đưa mình đến hoa viên ở bên dưới.
Dù trời có nắng nhưng lại phủ đầy những tầng mây trắng xóa, chỉ có vài tia nắng thỉnh thoảng lọt ra từ những đám mây trắng như bông kia, hoàn toàn không rọi tới người. Mấy ngày nay Lý Thư Ý ở trong phòng bị buồn bực đến khó chịu, giờ phút này lại được ngồi dưới bóng cây, có hơi gió thổi nhè nhẹ kèm theo hương hoa cỏ, thật sự khiến cho cả thể xác lẫn tinh thần đều sảng khoái.
Y ngồi trên xe lăn, tay trái mở ra một cuốn tập vẽ, tay phải nắm lấy bút chì, rũ mắt xuống, thật cẩn thận mà phác họa. Cuốn tập vẽ này được làm rất đặc biệt, mỗi trang đều có in sẵn những nét vẽ đơn giản, có thể là phong cảnh cũng có thể là đồ vật gì đó, bút pháp rất tinh tế nhưng lại không quá chi tiết hay phức tạp. Chỉ là những đường nét trên đó rất mờ nhạt, Lý Thư Ý cần phải dùng bút chì vẽ theo các đường nét đó để phác họa lại toàn bộ bức tranh, cũng xem như là một cách thú vị để rèn luyện sức mạnh và sự linh hoạt của cổ tay.
Lúc này, hầu hết mọi người đều đang ở trung tâm phục hồi chức năng, hoặc là nhân dịp có ngày nắng ấm đến bên hồ nhân tạo để dạo chơi. Hôm nay Bạch Hạo có việc phải vào thành phố, Cận Ngôn vừa mới ăn xong trên tay còn dính nước dưa hấu nên đã lên lầu rửa tay. Trong hoa viên chỉ còn lại một mình Lý Thư Ý, yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh di chuyển sột soạt của ngòi bút.
Toàn bộ tâm tư của y đều đặt vào bức tranh, cho dù đã nhận ra bên cạnh có tiếng bước chân, y cũng không quá để tâm, thầm nghĩ nếu không phải là Cận Ngôn thì chính là nhân viên làm việc đi ngang qua. Chỉ là sau khi tiếng bước chân này dừng lại bên cạnh mình, thật lâu vẫn không có động tĩnh, lúc này Lý Thư Ý mới cảm thấy có gì đó không đúng, y dừng bút nhìn về phía đối phương, lại thấy được cái người mà đáng ra hắn phải ở cách đây tận hai nghìn kilomet, tuyệt đối không phải là người nên xuất hiện ở chỗ này.
Hiếm khi người này ra ngoài mà không vận âu phục, tóc cũng không xịt keo, có vài sợi lười biếng rũ ở trên trán, thật sự khác xa với một người lãnh đạm cao ngạo khó gần của trước đây.
Khi hắn bắt gặp ánh mắt của Lý Thư Ý, còn giơ tay phải lên vẫy vẫy, giọng điệu hết sức bình thường nói: “Đã lâu không gặp.”
Lý Thư Ý ngẩn ngơ, cứ ngẩng đầu nhìn Bạch Kính như vậy, mãi cho đến lúc đối phương khom lưng rút bản vẽ từ trong tay y ra, lật xem, y mới hoàn hồn trở lại, tâm tình phức tạp hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Bạch Kính vừa chậm rãi nhìn tranh, vừa nâng tay lên cuộn thành nắm, đặt bên môi ho nhẹ vài tiếng, nhăn mi lại, ngay cả giọng nói cũng đột nhiên trở nên yếu ớt hẳn đi: “Dạo này sức khỏe anh không được tốt, đến đây tĩnh dưỡng.”
Trong lòng Lý Thư Ý lại thêm một hồi cạn lời, y cảm thấy người này ngay cả diễn cũng chỉ diễn cho có lệ, lại lười hỏi tới cùng, nếu thật sự người ta vì có việc nên mới tới đây, chẳng phải y lại tự đề cao bản thân mình quá mức rồi sao.
Y không nói gì, Bạch Kính cũng không mở miệng nữa, xem tranh xong thì khép lại đưa tới trước mặt Lý Thư Ý.
Lý Thư Ý cũng không nghĩ nhiều, giơ tay muốn lấy lại, chỉ là đầu ngón tay còn chưa chạm vào bức hoạ đã bị người trước mắt lắc lư tránh né.
“…… Anh!” Lý Thư Ý trừng mắt nhìn hắn, y cũng không dám tin người này lại có thể làm ra cái chuyện nhàm chán tới như vậy.
Bạch Kính nhìn y cười cười, đánh giá một câu: “Thân thể phục hồi rất tốt.” Nói xong không đợi cho Lý Thư Ý phản ứng, hắn đột nhiên cúi người xuống, hai tay chống trên xe lăn, hoàn toàn bao phủ người ở dưới thân mình.
Đối mặt với cảm giác bị áp chế này, đột nhiên Lý Thư Ý hoảng sợ khi phải đối diện với hơi thở gần trong gang tấc của Bạch Kính. Bạch Kính nhìn y không chớp mắt, ánh mắt này quả thực có thể khiến cho người ta ‘nổi lửa’, ngay sau đó lại đem bức họa nhẹ nhàng đặt lên đầu gối của Lý Thư Ý, đứng thẳng dậy, dáng vẻ vô cùng thư thái thoải mái, tiếp tục đánh giá thêm một câu: “Thịt trên mặt cũng nhiều lên rồi.”
Nếu Tả Minh Viễn có ở đây, chắc chắn anh sẽ nôn đến chết mất. Thân thể của Lý Thư Ý khôi phục như thế nào, trên mặt nhiều thịt hay ít thịt, không phải cậu là người rõ ràng nhất sao? Chuyên viên phục hồi chức năng mỗi ngày đều bị cậu bắt lấy hỏi từ chuyện lớn tới chuyện nhỏ, hỏi lần này qua lần khác người ta sắp phiền chết rồi kia kìa, kiểm tra báo cáo sức khỏe của Lý Thư Ý cậu ấy còn chưa được nhìn đã chuyển đến tay của cậu trước, còn phải ở nơi này diễn cái gì mà lâu ngày không gặp chứ???
Lý Thư Ý mới gặp lại hắn có vài phút thế nhưng trái tim đã không chịu khống chế mà đập loạn nhịp đến hai lần. Y thực không biết đã đắc đội gì với người này, ngày tháng tốt đẹp không muốn sống lại phải chạy tới đây trêu chọc y. Đúng lúc Cận Ngôn từ trên lầu đi xuống, y cũng không quan tâm đến bộ dáng đang trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào Bạch Kính của cậu, thúc giục cậu nhanh chóng đẩy mình về phòng.
“Vậy, cứ ném chú Bạch ở ngoài đó thật sự không tốt lắm đâu chú Lý à……” Cận Ngôn trong thang máy còn do dự hỏi.
Lý Thư Ý cúi đầu, chỉ cảm thấy vừa rồi lúc Bạch Kính tiếp cận hơi thở ấm áp của hắn vẫn còn lưu luyến ở trên người mình, không được tự nhiên mà cuộn ngón tay lại, nhưng trên mặt vẫn lạnh lùng nói: “Người ta lớn như vậy, còn có thể ném đi đâu được chứ.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...