Tình Chung tình Cuối

Lý Thư Ý không quen biết Mục Nhiên, nhưng lại không thể không biết tới Dịch Thiên.

Thật ra mà nói thì cũng không hẳn là quen biết, Bạch gia – Dịch gia một bắc một nam, không cùng chỗ, không có quan hệ làm ăn, cùng lắm chỉ mới gặp mặt một lần.

Nhưng y đối với Dịch Thiên lại có ấn tượng rất sâu sắc.

Dịch Thiên không giống với Bạch Kính.

Bạch Kính tâm tư sâu nặng, vui buồn đều không hiện ra mặt, thường ngày luôn mang một mặt nạ ôn hòa, nhưng tính tình thực ra rất lạnh lùng. Dịch Thiên lại có một khuôn mặt anh tuấn, sống mũi rất cao, đôi mắt sâu thẳm, ngũ quan vô cùng rõ nét, tính tình lại rất nghiêm nghị. Khiến cho người khác chỉ cần nhìn một cái cũng sẽ cảm thấy rụt rè trong lòng.

Lý Thư Ý quả thật không nghĩ tới, cháu trai của thuyền vương Dịch Tranh Vanh vang danh thiên hạ, trong ấn tượng của y là một nam nhân cao ngạo không ai bì nổi, lại để lộ biểu tình dịu dàng trìu mến đến như vậy.

Mục Nhiên lấy lại tinh thần, trong lòng cảm thấy vui vẻ và hạnh phúc đến khó tả, bởi vì quá kích động, nên vấp chân suýt chút nữa đã ngã về phía trước, nhưng mà Dịch Thiên đã kịp thời đưa tay đỡ lấy cậu ấy, lại thuận thế đem người ôm vào lòng.

“Dịch Thiên!” Mục Nhiên ngẩng đầu lên, thần thái giống hệt như lúc Mục Cẩn gọi mình, tràn đầy yêu thương và lưu luyến.

Dịch Thiên bị cậu ấy làm cho hoảng sợ. Người này vẫn luôn không cẩn thận như vậy, nói bao nhiêu lần cũng không có tác dụng. Hắn vốn dĩ muốn mở miệng giáo huấn mấy câu, lại nhìn thấy ánh mắt của Mục Nhiên, trái tim mềm nhũn đến mức bản thân định nói cái gì cũng không nhớ.

Mục Nhiên ôm chặt lấy Dịch Thiên, muốn hỏi hắn tại sao lại tới đây, lại nhớ tới phía sau mình vẫn còn một đám người đang chờ, vội vàng nắm lấy tay Dịch Thiên đi đến trước mặt Lý Thư Ý và Cận Ngôn mà giới thiệu: “Đây là Dịch Thiên, là người yêu của tôi.”

Lại quay đầu nói với Dịch Thiên: “Đây là Lý Thư Ý và Cận Ngôn, là bạn mới của em.”

Cậu ấy rất vui vẻ, nói xong mới cảm thấy có hơi căng thẳng. Rốt cuộc thì không phải ai cũng có thể tiếp nhận chuyện này, lúc trước cậu ấy không nói qua, Lý Thư Ý và Cận Ngôn ngay cả chút tâm lý chuẩn bị cũng không có.

Cũng may, cậu ấy vừa nói dứt lời, Lý Thư Ý đã chủ động đưa tay về phía Dịch Thiên nói: “Rất vui được gặp.”

Dịch Thiên làm sao có thể để những người không rõ lai lịch xuất hiện bên cạnh Mục Nhiên được, lần đầu tiên bọn họ gặp mặt Mục Nhiên thì Dịch Thiên đã tra qua thông tin của Lý Thư Ý và Cận Ngôn rồi. Nhưng ngoài mặt hắn vẫn không có thể hiện nhiều chỉ cầm lấy tay đối phương, gật đầu nói: “Rất vui được gặp.”

Cái bắt tay này đã khiến cho Lý Thư Ý nhìn thấy trên ngón áp úp của Dịch Thiên cũng mang một chiếc nhẫn hệt như chiếc nhẫn mà Mục Nhiên đang mang.

Mục Nhiên thấy Lý Thư Ý và Cận Ngôn không có chút phản cảm hay bài xích nào trong lòng cũng thoáng yên tâm. Đang muốn đề nghị mọi người cùng ăn một bữa cơm, Tô Văn Dương đã đi đến bên cạnh Dịch Thiên, thấp giọng nhắc nhở: “Dịch thiếu, đến lúc đi rồi.”

Người này có một làn da trắng trẻo, khuôn mặt lạnh lùng, mang một cặp kính có gọng mạ vàng, thoạt nhìn có vẻ khó thân cận. Mục Nhiên vẫn luôn có chút sợ sệt đối với cậu ta, nhưng vẫn không nhịn được hỏi: “Vừa mới đến sao lại phải đi rồi?”

Tô Văn Dương không trả lời, Dịch Thiên đành giải thích nói: “Anh chỉ tạm thời trở về, buổi tối ở công ty còn có cuộc họp, ngày mai lại phải đi. Anh sẽ nhanh chóng xử lý hết mọi việc, lần tới anh về sẽ ở lại với em, hửm?”

Mục Nhiên lại không ngốc, rất nhanh đã hiểu được, Dịch Thiên đây là cố ý chạy một vòng tới đây nhìn cậu ấy. Trong lòng có chút tức giận: “Nếu anh vội thì không cần tới đây đâu. Anh lại như thế, không chịu nghỉ ngơi tốt, vẫn còn có việc gấp phải làm, hơn nữa…..”

Dịch Thiên cười cắt ngang lời của cậu ấy, giọng nói dịu dàng đến cực độ: “Lần sau anh sẽ hỏi ý em trước, em đồng ý anh mới dám đến có được không?”

Mục Nhiên thật không thể chịu được sự dỗ dành này, hai bên tai đều đỏ. Bên cạnh còn có nhiều người như vậy, Dịch Thiên không để ý tới ánh mắt của người khác, nhưng Mục Nhiên thì có hơi e ngại. Chỉ gật đầu lung tung, đẩy đẩy Dịch Thiên nói: “Anh nhanh đi đi, đừng làm trễ việc chính.”


Tính cách của Mục Nhiên rất hướng nội, vẫn luôn không thích thân mật quá mức trước mặt người khác. Vì Dịch Thiên dành thời gian tới đây, không biết đã làm loạn bao nhiều kế hoạch công việc và lịch trình, cuối cùng ngay cả một cái hôn cũng không hôn được.

Thật ra thì Dịch Thiên cảm thấy Dịch Thành nói cũng rất đúng, Dịch Thiên hắn đúng là rất biết cách lăn lộn.

Nhưng mà cũng không có cách nào khác, thật sự là rất nhớ. Cho nên không đến nhìn một cái, hắn căn bản không thể bình tâm được.

Nói tạm biệt với mọi người xong, trước lúc lên xe, Dịch Thiên lại kéo Mục Nhiên vào trong lòng mình nhẹ nhàng ôm một cái, dặn dò cậu ấy có chuyện gì nhất định phải lập tức liên hệ với mình.

Mục Nhiên sợ Dịch Thiên lỡ mất việc quan trọng, lên tục gật đầu giục hắn mau lên xe, lúc này Dịch Thiên mới chịu rời đi.

Phòng bệnh của Mục Nhiên nằm ở trung tâm của viện điều dưỡng, cậu ấy mời Lý Thư Ý và Cận Ngôn cùng lên nghỉ ngơi, cũng tiện đường cho Cận Ngôn đến trung tâm phục hồi chức năng.

Mọi người cùng ngau đi lên lầu, Mục Nhiên lại có chút lo lắng không yên. Dịch Thiên lo lắng cho cậu ấy, cậu ấy đương nhiên cũng sẽ vì Dịch Thiên mà lo lắng, dạ dày của Dịch Thiên không tốt, lại ngày đêm bận rộn, không biết có ăn cơm đúng bữa hay không, có nghĩ ngơi đúng giờ giấc hay không. Cậu nghĩ mãi, cả mày cũng nhíu lại.

Trở về phòng bệnh, đang muốn giới thiệu về hai đứa nhỏ nhà mình. Kết quả khi Mục Cẩn cởi áo khoác ra để lộ miếng băng gạt trên cổ tay, Mục Nhiên lại bị dọa sợ.

Mục Cẩn từ nhở đến lớn là một đứa nhỏ rất hiểu chuyện, lần này cho dù bị thương cũng không khóc nháo, người khác hỏi cũng nói không đau. Nhưng lúc này lại nghiêng đầu dựa vào lòng Mục Nhiên làm nũng.

Mục Nhiên đau lòng không kể xiết, hỏi chuyện như thế nào, lúc này Liêu Phi mới kể lại với cậu ấy.

Chuyện này cách đây đã hai ngày rồi. Trong lớp có một đứa đầu gấu chơi khăm Mục Cẩn, lúc xuống cầu thang đã xô ngã con bé, không chỉ bị va đập vào đầu, còn vô tình bị trầy xước một lớp da ở cổ tay. Lúc đó Triết Hạo đang ở phía sau, vừa thấy Mục Cẩn bị thương, đã đè thằng nhóc kia xuống đất, đánh đến nỗi mặt mũi tên kia đều là máu, thiếu chút nữa thì giáo viên đã không can được.

Dịch Thiên và Mục Nhiên không có nhà, chuyện này là do ba của Từ Triết Hạo ra mặt xử lý.

Dịch Thiên sợ Mục Nhiên lo lắng đương nhiên sẽ không lập tức nói với cậu ấy, vừa hay đã đến cuối tuần, nên dứt khoát cho người đưa Mục Cẩn tới đây. Từ Triết Hạo vẫn luôn là cái đuôi nhỏ theo sau Mục Cẩn, dù sao thì quan hệ giữa hai nhà cũng rất tốt, nên cũng theo tới đây.

Mục Nhiên nghe xong, nhẹ nhàng sờ cái cục u bé xíu trên đầu Mục Cẩn. Biết bác sĩ đã kiểm tra qua, không có vấn đề gì mới an tâm.

Suy nghĩ một hồi lại nới với Từ triết hạo: “Triết hạo, cảm ơn con đã bảo vệ cho Cẩn Cẩn. Nhưng nếu sau này gặp phải loại chuyện như vậy, chúng ta nên đi tìm giáo viên trước, để giáo viên đến xử lý có được không?”

Mục Cẩn ở bên cạnh cũng gật đầu phụ họa: “Từ Triết Hạo, đánh nhau không tốt đâu.”

Từ Triết Hạo có đôi mày rậm và đôi mắt to tròn tròng mắt giống như hai quả nho đen. Lập tức nhìn Mục Nhiên nói lớn: “Con biết rồi chú Mục! Sau này con sẽ không đánh nhau nữa.”

Nhưng mà chỉ cần có người dám khi dễ Mục Cẩn, con nhất định sẽ đánh chết nó. Trong lòng thằng bé lại thầm bổ sung thêm một câu hết sức hợp tình hợp lý.

Mục Nhiên vui vẻ đưa tay lên sờ đầu Từ Triết Hạo, lúc này mới nhìn về phía Lý Thư Ý và Cận Ngôn giới thiệu.

Lý Thư Ý cũng không hỏi tại sao người Mục Nhiên yêu là nam nhân, lại có thể có con gái, ngược lại y rất có kiên nhẫn mà đi vui đùa với hai đứa nhóc.

Mục Nhiên cũng có hơi ngoài ý muốn, với tình tình của Lý Thư Ý, cậu vốn còn đang lo lắng y sẽ thấy mấy đứa nhỏ này ồn ào phiền phức. Về phần Cận Ngôn, vốn dĩ là vua trẻ con, nếu không phải hiện tại thân thể không tốt, khẳng định cậu đã bắt tụi nhỏ lên đọt cây nhảy nhót rồi.


Không khí trong phòng cũng không tệ.

Sau đó khi cả hai người kia chuẩn bị rời đi, mấy đứa trẻ cũng không có ở bên cạnh nữa, lúc này Mục Nhiên mới tìm được cơ hội, thật áy náy mà nói với Lý Thư Ý: “Thật xin lỗi, có phải dọa đến mọi người rồi không? Lúc trước không phải là do tôi cố ý lừa gạt mọi người, chỉ là………….”

Lý Thư Ý hiểu được băn khoăn trong lòng cậu ấy, cắt ngang lời, lại nói: “Mục nhiên, thật ra thì người tôi yêu cũng là một nam nhân.” Thấy bộ dáng giật mình của Mục Nhiên, y lại cười cười nói tiếp: “Chỉ tiếc là, anh ấy không phải người yêu của tôi.”

Lúc đưa Cận Ngôn đến trung tâm phục hồi chức năng trời cũng đã tối, khắp nơi trong viện điều dưỡng đã được bật đèn.

Không biết Cận Ngôn đang suy nghĩ cái gì, một hồi lâu mới nói: “Chú Lý con vẫn cảm thấy, cái người tên Dịch Thiên kia……….” Cậu nuốt nuốt nước miếng, “Không phải là một người đơn giản nha.”

Giống như bản năng của động vật, từ trên người Dịch Thiên, Cận Ngôn cảm nhận được hơi thở giống hệt với Bạch Kính, là loại cảm giác khiến cho cậu chỉ cần nhìn thấy thì cả da đầu đều tê dại, tay chân cũng luống cuống không biết nên để ở đâu.

Lý Thư Ý dừng bước, lấy di động ra tìm tên ông nội của Dịch Thiên, sau đó đưa đến cho Cận Ngôn, hờ hững nói: “Đây là ông nội của Dịch Thiên.”

Cận Ngôn trợn mắt há mồm mà nhìn tóm tắt tiểu sử của người kia.

Lý Thư Ý bị bộ dạng của cậu làm cho bật cười, chỉ là nụ cười kia rất nhanh đã bị gió cuốn đi. Y hơi ngẩng đầu lên, nhìn về ngọn núi ở phía xa, khẽ nhắm mắt thở dài: “Hóa ra cũng có lúc mình phải ganh tỵ với người khác.”

“Chú Lý chú nói cái gì á?” Cận Ngôn ngẩng đầu lên nhìn y.

Lý Thư Ý đưa tay vuốt lọn tóc con con bị gió thổi dựng lên của Cận Ngôn: “Chú nói là hai đứa nhỏ kia thật sự rất đáng yêu.”

“Đúng vậy đúng vậy! Con cũng cảm thấy tụi nhỏ rất đáng yêu! Thật muốn có một đứa con gái ha…..”

Lý Thư Ý bẻ bẻ ngón tay kí vào cậu: “Ngay cả bản thân mình còn chăm không tốt, lại muốn nuôi con gái.”

“Thật đó chú Lý! Nếu con có con rồi, nhất định sẽ đối với nó thật tốt, sẽ không giống với ba của con lúc trước…………. Thật ta thì mẹ con đối với con cũng khá tốt.”

Lý Thư Ý tiếp tục đẩy cậu đi: “Không hận bà ta sao?”

“Không hận đâu, bà ấy đi một mình vẫn có thể sống tiếp, nếu còn đưa con theo, có khả năng cả hai người bọn con đều không sống nổi. Bà ấy cũng chỉ là không có cách nào khác.”

“Vậy con có muốn tìm bà ta không?”

Cận Ngôn lắc đầu: “Chắc bây giờ bà ấy đã có cuộc sống riêng của mình rồi, con không muốn tới quấy rầy bà ấy.”

Lý Thư Ý không nói, Cận Ngôn lại thở dài một hơi: “Hơn nữa nếu bà ấy gặp lại con, nhất định sẽ đấm ngực dậm chân mà hối hận vì đã vứt bỏ một thằng con đẹp trai như thế này, con cũng thấy buồn á.”


Mặt Lý Thư Ý không chút cảm xúc: “Đấm, ngực, dậm, chân.”

Cận Ngôn im lặng sau đó lại cười ha ha vài tiếng: “Dù sao thì cũng gần như là vậy.”

Cậu lại bị Lý Thư Ý gõ cho một cái.

Sau khi hai đứa nhỏ tới, chỗ của Mục Nhiên lại trở nên rất náo nhiệt.

Có đôi khi vô tình gặp, cậu ấy thì đi trước, Mục Cẩn đi theo sao Mục Nhiên, Từ Triết Hạo thì đi sau Mục Cẩn, Liêu Phi và La Vũ lại đi cuối cùng, nhìn giống như một đoàn xe lửa, trông rất buồn cười.

Cuối tuần nhiệt độ đột ngột giảm mạnh, Lý Thư Ý và Mục Nhiên ở lại trong phòng cùng nhau nói chuyện phím, La Vũ đưa Cận Ngôn đến trung tâm phục hồi chức năng. Mục Nhiên ho nhẹ mấy tiếng, dùng thuốc xong lại nhìn thấy hai đứa nhỏ ở trong phòng buồn chán, liền cho bọn nhóc mặc áo khoác vào, để cho Liêu Phi dẫn bọn trẻ ra ngoài chơi.

Sau khi bọn họ rời đi căn phòng lại trở nên yên tĩnh hơn rất nhiều, hai người trò chuyện một hồi, Lý Thư Ý lại không cố kỵ, chủ động đề cập nói: “Thật ra thì trước kia tôi đã gặp qua Dịch Thiên, cũng nghe ít nhiều lời đồn đãi về người này, không ngờ lại có thể gặp được mọi người ở chỗ này.”

Mục Nhiên thoáng kinh ngạc, sau đó lại cười nói: “Gặp tôi rồi có phải có chút thất vọng hay không? Có rất nhiều người nói chúng tôi không xứng đôi.” Cậu ấy có một chút ngượng ngùng, “Tôi cũng cảm thấy không xứng, bọn tôi chênh lệch quá lớn.”

Lý Thư Ý lắc đầu nói: “Lời này cậu đừng để Dịch Thiên nghe được.”

Mục Nhiên xua xua tay: “Tôi cũng không dám nói, anh ấy lúc giận lên quả thực rất đáng sợ.” Lại thở dài một hơi nói, “Thật ra cũng không phải bởi vì chênh lệch.”

Thấy Lý Thư Ý nhíu mày bộ dạng có chút khó hiểu, Mục Nhiên lại kể với y chút chuyện của quá khứ.

Nói đến vụ tai nạn xe lần đó, biểu tình của cậu ấy có chút phiền muộn, lại nói ra những lời tận đáy lòng mà trước đây chưa từng dám nói với người khác: “Cho nên tôi vẫn cảm thấy có chút lo lắng, có phải chăm sóc cho tôi là vì trách nhiệm và gánh nặng bất đắc dĩ mà anh ấy phải làm.”

Cái này không giống với tự ti, cậu ấy chỉ là sợ Dịch Thiên bị trói buộc bởi những khuôn khổ đạo đức, vì cậu ấy đã từng cứu mạng Dịch Thiên cho nên có phải Dịch Thiên vì thế mà không thể dứt bỏ được hay không.

Cậu ấy chưa bao giờ cảm thấy bản thân mình đặc biệt hay vĩ đại, cũng không cảm thấy mình xứng đáng để Dịch Thiên một lòng một dạ yêu mình. Cho dù đến một ngày nào đó, đột nhiên Dịch Thiên muốn ở bên cạnh ngời khác, cậu ấy cũng sẽ cảm thấy rất bình thường.

Vì đó là lựa chọn của Dịch Thiên.

Hiện tại vẫn luôn có rất nhiều người nhìn chăm chằm vào bọn họ, mà cậu ấy lại còn thường xuyên sinh bệnh………….. Mục Nhiên có đôi lúc cảm thấy mệt mỏi thay cho Dịch Thiên.

Lý Thư Ý không nói lời nào, đưa tay lên chậm rãi cởi bỏ ba cúc áo trên chiếc áo sơ mi, lại mở rộng cổ áo, để lộ vết sẹo ở trên ngực, thấy biểu tình khiếp sợ của Mục Nhiên y chỉ nhàn nhạt nói: “Đánh đổi sinh mạng để cứu người mình yêu, loại chuyện này tôi cũng đã từng làm qua. Nhưng mà Mục Nhiên này, tình yêu và lòng tốt không hề giống nhau. Ân tình có thể khống chế, còn tình yêu không thể kiểm soát được. Nếu Dịch Thiên không yêu cậu, cậu cho rằng hai người có thể đi đến ngày hôm nay sao?”

Mục Nhiên sớm đã đem chuyện của mình ném ra sau đầu, trên mặt đầy vẻ tự trách, hối hận bản thân sao lại nói ra mấy lời đó để khiến cho Lý Thư Ý phải thương tâm. Cậu ấy nhìn thấy nét bình tĩnh trên mặt Lý Thư Ý, muốn hỏi nhưng không biết nên mở miệng như thế nào, muốn an ủi lại cảm thấy lời nói quá nông cạn.

Lý Thư Ý khép cổ áo cài lại khuy.

Y cũng không cần an ủi. Nhưng mà ở một nơi xa lạ, đối mặt với một người hoàn toàn không biết gì về quá khứ của y như Mục Nhiên, ngược lại y có thể buông bỏ phòng bị, thản nhiên đối mặt với vết thương lòng, thậm chí còn nói ra nỗi hoang mang trong lòng mà trước nay y vẫn luôn giấu kín.

“Có thể tôi là một kẻ quái vật, không biết làm cách nào để yêu thương một người. Cứ tự cho là mình đã trả giá rất nhiều, nhưng đối phương lại hận mình đến thấu xương.”

“Chỉ xem mình là trách nhiệm và gánh nặng.” Y lại cười nói tiếp, “Không ai trên đời có thể hiểu rõ những lời này hơn tôi cả.”

Lý Thư Ý không nói ra chuyện Bạch Kính muốn giết mình, có thể sẽ dọa người này chết khiếp mất. Y cũng không muốn phàn nàn oán giận, càng không muốn bày ra dáng vẻ cả thế giới đều phải xin lỗi mình, thật sự rất khó coi.

Chỉ là mỗi khi nhớ lại quá khứ, trong đầu y lại hiện lên hình ảnh dáng vẻ tươi cười của Bạch Kính lúc nhìn Ninh Việt vẽ tranh ở nhà kính trồng hoa ngày hôm đó.


Y đem cảnh này từng chút một so sánh với bản thân mình, mới ngỡ ngàng phát hiện những năm qua Bạch Kính đối với mình có bao nhiêu chán ghét và mất kiên nhẫn.

“Lý thư Ý….” Giọng của Mục Nhiên đã khàn đi, cúi đầu không để đối phương thấy đôi mắt đã đỏ ửng của mình, “Cậu không phải quái vật.”

Lý Thư Ý đứng dậy, đưa tay vỗ vỗ vào vai Mục Nhiên: “Đừng vì tôi mà đau lòng, đều là chuyện cũ rồi.”

Lời vừa dứt, cánh cửa đột nhiên bị mở ra, hai đứa nhóc nhanh chóng chạy vào trong, trên tay còn cầm theo một túi bánh quy được đóng gói rất ngộ ngĩnh, vui vẻ mà kể lại việc lúc nãy đã gặp ai, đã chơi qua trò gì, lại kể việc làm sao mà có được món quà này.

Mục Nhiên vẫn còn chưa phục hồi lại tinh thần, nhưng Lý Thư Ý thì đã đem những cảm xúc lúc nãy che đậy đến hoàn hảo.

Y giúp Mục Cẩn và Từ Triết Hạo mở gói bánh quy, hai đứa vui vẻ nói lời cảm ơn, y chỉ cười nói không cần phải cảm ơn, sau đó đưa tay sờ sờ đầu bọn nhóc.

Không lâu sau Cận Ngôn và La Vũ cũng đã trở lại, trong phòng trở nên náo nhiệt hơn hẳn.

Cuối tuần cũng đã hết, bởi vì còn phải đi học nên Mục Cẩn và Từ Triết Hạo phải về trước. Một tuần sau đó, Dịch Thiên cuối cũng cũng có thể hoàn thành hết công việc trong tay, không cần phải ra nước ngoài công tác nữa, cho nên tới viện điều dưỡng đón Mục Nhiên về nhà.

Trước khi rời đi, Lý Thư Ý ra tiễn bọn họ, đột nhiên Dịch Thiên nói: “Người của Bạch gia đang đi tìm cậu.”

Lý Thư Ý sửng sốt. Y đã cắt đứt liên hệ với mọi người, cũng không có hỏi thăm về động tĩnh của Bạch Kính, quả thực là không biết Bạch Kính đang đi tìm mình.

“Là ai muốn tìm Lý Thư Ý vậy?” Mục Nhiên không nghe rõ, nhìn Dịch Thiên hỏi.

Dịch Thiên không vội lên tiếng, Lý Thư Ý chỉ mỉm cười đáp lại hai chữ: “Kẻ thù.”

Mục Nhiên luống cuống: “Vậy làm sao bây giờ đây? Cậu với Cận Ngôn ở lại chỗ này không phải là rất nguy hiểm sao? Nếu không hai người………”

Dịch Thiên cầm lấy tay Mục Nhiên để cậu ấy không phải gấp gáp, hỏi Lý Thư Ý: “Có cần tôi giúp không?”

Lý Thư Ý chần chừ một chút liền nói: “Nếu không phiền, tôi đành phải cảm ơn anh Dịch trước vậy.” Sau đó y nhìn về phía Mục Nhiên, mặt nghiêm túc nói, “Mục Nhiên, nếu có một này tôi xảy ra chuyện, tôi có thể xin cậu trông chừng Cận Ngôn giúp tôi được không?”

“Cậu đừng nói những lời như thế này…..”

Thấy Lý Thư Ý vẫn kiên quyết, Mục Nhiên chỉ đành phải gật đầu nói: “Được, tôi hứa với cậu.” Trên mặt đầy vẻ lo lắng.

Lý Thư Ý thở dài: “Rất xin lỗi, làm phiền đến mọi người rồi.”

Tiễn hai người họ đi, đến khi không còn nhìn thấy chiếc xe nữa, Lý Thư Ý vẫn đứng yên không nhúc nhích.

Nếu như là y của trước đây, nhất định sẽ không làm như vậy.

Nhưng hiện tại y thực sự đã quá mệt mỏi, y không còn khả năng để đấu với Bạch Kính nữa.

Lý Thư Ý thừa nhận trước khi y rời đi đã để lại đủ thành ý, nhưng mà xem ra người kia vẫn không chấp nhận được việc một mối tai họa như y sống nhởn nhơ ở bên ngoài.

Lý Thư Ý đưa tay vào túi quần, ấn ngón tay lên viên thuốc cách lớp giấy bạc, thoạt nhìn cả người có chút chán nản.

Y còn có thể sống được bao lâu đây?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui