Giang Bắc Thần ngồi trên ghế sofa, cười tủm tỉm nhìn Sở Hàm đang sắp xếp từng bộ quần áo vào phòng để đồ, trên mặt như đang nở hoa, miệng bắt đầu ồn ào:
"Anh đói bụng! Anh muốn ăn cơm!"
Sở Hàm gấp bộ quần áo cuối cùng, đặt vào ngăn tủ xong, có chút xấu hổ nhìn xung quanh. Rõ ràng lời này là nói cho cô nghe, nhưng có nhất thiết phải nói to như vậy không hả...?
Cô thò đầu ra, ngập ngừng hỏi: "Anh muốn ăn cái gì? Trễ thế này còn đi ra ngoài sao?"
Giang Bắc Thần không hài lòng, bắt chéo hai chân chỉ chỉ tủ lạnh, "Ai muốn đi ra ngoài?! Em xem trong tủ lạnh còn cái gì, làm cho anh ăn đi!"
Sau đó, anh sợ mình nói không đủ chân thật, còn ôm bụng làm bộ bị đau dạ dày. Vẻ mặt hiện lên mấy chữ: Đau quá, đói quá, khó chịu quá, em mau nấu cơm cho anh đi ~~
Sở Hàm không nói được gì, chỉ có thể bước tới phòng bếp. Cô mở tủ lạnh nhìn một đống thức ăn nhanh và rau dưa bị hết hạn sử dụng mà choáng váng.
"Đã bao lâu anh không sờ vào nó rồi...?"
"Mới mấy tháng thôi, anh chỉ dùng nó để đựng nước lạnh là chủ yếu, những cái khác không để ý." Giang Bắc Thần híp mắt, cần thận nhớ lại lần gần nhất mà anh mở nó ra là khi nào.
Sở Hàm không thèm nói với anh nữa, yên lặng vứt bỏ đồ ăn hết hạn, rồi lấy hai quả trừng và cà chua còn có thể dùng được, lại cầm gói mì tôm lên chuẩn bị bật bếp.
Mấy năm nay sống cùng mẹ, cái khác không nói đến nhưng tay nghề nấu nướng của cô cũng đã tiến bộ không ít. Trước kia cô là người mười ngón tay cũng không dính nước mùa xuân, nhưng bây giờ khi sờ vào đồ làm bếp cũng đã quen tay hay việc.
Giang Bắc Thần nhìn người con gái đang đứng dưới ánh đèn ấm áp, cô mặc một chiếc áo kẻ sọc màu trắng cùng với một chiếc quần dài màu xám, mái tóc dài được tết gọn lại phía sau, nhìn qua rất có hương vị của gia đình.
Giang Bắc Thần từ phía sau bước tới, khóa chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của Sở Hàm, bàn tay đang đánh trứng gà của cô hơi khựng lại một chút.
"Cái này là anh mua khi đi siêu thị lần trước, không dùng đến nên cho em." Anh đứng sau lưng cô, cúi đầu, vô cùng nghiêm túc buộc lại dây lưng cho cô.
"Anh á? Đi siêu thị á?" Sở Hàm không tin hỏi lại một câu. Trước kia, Giang Bắc Thần là người mà ngay cả kem cạo râu của chính mình cũng lười đi mua.
Đây là một cái tạp dề hình hai con gấu đang nhìn nhau cười hì hì, ở giữa chúng nó có bày một bàn đầy hoa quả và bánh mì.
"Không còn cách nào khác, khi chuyển ra ở một mình thì anh phải tự lực cánh sinh thôi."
Sở Hàm có chút không được tự nhiên cúi đầu, "Anh đi ra kia chờ đi... Sắp xong rồi."
Giang Bắc Thần buồn cười, ghé đầu cọ má Sở Hàm xong mới cảm thấy hài lòng mỹ mãn, chạy đi xem TV.
Cách một cánh cửa thủy tinh trong suốt, một người thì đang tươi cười ngồi trên ghế sofa xem TV, một người thì mặt mũi đỏ ửng, ảo não cắt cà chua trong phòng bếp.
Nhưng cả hai đều đang có chung một suy nghĩ, gia đình là gì? Có lẽ chính là như thế này đây...
Màu đỏ tươi của cà chua hòa quện với màu vàng ruộm của mì và trứng gà, khiến cho người ta nhìn mà cảm thấy khẩu vị như được mở rộng ra.
Giang Bắc Thần ngồi trên bàn hút mì sột soạt, mồm miệng nhồm nhoàm hỏi: "Ngày mai em có đi làm không?"
Sở Hàm nhìn tướng ăn của anh, trong lòng âm thầm phỉ báng, không hiểu cái người này sao mà vẫn sống tốt được đến bây giờ nhỉ?
"Có ạ, em nghỉ sắp được một tuần rồi, có rất nhiều việc phải làm."
Giang Bắc Thần gõ gõ cái đũa, tùy tiện nói ra một chuyện mà mình đã suy nghĩ từ lâu, "Nghỉ việc đi, anh nuôi em. di3e3nd4a4nl3e3qu1y1yd0o0n. Còn nếu em muốn đi làm thì hãy đến Thế Cần, công việc tùy em lựa chọn."
Sở Hàm lại chỉ sợ cái "Tài đại khí thô" * này của anh, cho nên gần như không thèm suy nghĩ đã lập tức từ chối: "Không cần đâu, em có công việc của riêng mình, có thể tự nuôi sống bản thân."
(* - Tài đại khí thô: 1- tài sản giàu có; 2 - dựa vào tiền tài mà bức ép người khác, người có nhiều tiền của nhưng huênh hoang hoặc thích phung phí -> mang nghĩa xấu)
Giang Bắc Thần thấy cô từ chối thẳng thừng như vậy cũng không cố thuyết phục nữa. Dù sao thì cuộc sống sau này còn dài, anh cần phải kiên nhẫn. Muốn giữ lấy cô dưới đôi cánh của mình thì còn cần nhiều thời gian hơn nữa.
Anh ngẫm nghĩ một lát, lại lấy ra một tấm thẻ từ trong ví tiền đưa cho cô, "Em cầm lấy cái này đi, mua hộ anh vài thứ. Đừng có nói không cần!!!"
Đó là chiếc thẻ có quỹ tín dụng lớn nhất của Giang Bắc Thần, Sở Hàm nhận ra nó, bởi vì ba năm trước nó cũng đã từng thuộc về cô.
Cũng giống như Giang Bắc Thần, mấy người Chiến Sính hay Chử Mục đều được dạy dỗ như vậy. Khi đã chọn được một người con gái và quyết định sống với cô ấy cả đời, thì cho dù cô ấy không muốn, bọn họ cũng sẽ giao cho cô ấy quyền hạn lớn nhất, mặc cho cô ấy tiêu xài. Bởi vì đây chính là lời hứa hẹn cũng như sự tin cậy mà một người đàn ông dành cho người phụ nữ của họ.
Sở Hàm dọn dẹp bát đũa rồi tắm rửa sạch sẽ. Hai người lại quấn quýt dây dưa, xoay xoay vặn vặn đến tận một giờ sáng mới đi ngủ.
Giang Bắc Thần phủ kín chăn lên hai người, bên trên là tấm chăn bông ấm áp che mưa chắn gió, trong lòng người con gái có thể làm cho anh yên bình an tâm.
Bàn tay anh chậm rãi sờ lên vùng bụng ấm áp của Sở Hàm, cánh môi cọ sát vành tai cô, thì thầm nói. "Anh xin lỗi..." Xin lỗi em, cũng xin lỗi đứa con mà anh còn chưa kịp biết đến sự tồn tại đã rời đi thế giới này.
Một câu xin lỗi của anh khiến cho hai mắt Sở Hàm đỏ ửng, giọng nói nghẹn ngào của cô cất lên trong đêm khuya:
"Là do em không bảo vệ được con... Là do em sơ suất..."
"Không phải do em." Giang Bắc Thần thu hẹp cánh tay, ôm cô lại gần mình hơn một chút, "Chúng ta sẽ lại có, sẽ lại có."
"Không đâu... Bác sĩ nói em rất khó..."
"Được rồi." Giang Bắc Thần lên tiếng ngắt lời cô, "Ngủ đi, ngủ ngon."
Trong bóng đêm dày đặc nặng nề, Giang Bắc Thần cắt đứt lời nói tự ti của cô. Anh thầm nghĩ, sau này sẽ có thật nhiều con để bù đắp lại cho cô.
Sáng ngày hôm sau, Giang Bắc Thần lái xe đưa Sở Hàm đến viện thiết kế, dọc đường trở về Thế Cần còn vừa lái xe vừa hát.
Thẩm Vi Dịch đang đau khổ ngồi xổm ở góc tường trong văn phòng của ông chủ mình, thấy người tới, hai mắt anh ta lập tức sáng lên.
"Nếu anh không trở về, tôi sắp lao lực mà chết rồi."
Giang Bắc Thần bước tới bàn làm việc, tiện tay lật giở chồng văn kiện cao vút, dii3nda4nlê3quyu11yd0ô0n, liếc mắt nhìn Thẩm Vi Dịch với vẻ trêu tức: "Năng lực làm việc của anh càng lúc càng kém rồi."
Thẩm Vi Dịch kéo ghế, tự nhiên ngồi xuống, "Anh hớn hở vui tươi như vậy, nhưng tôi thì gấp muốn chết rồi."
"Mấy thứ này tôi đã chuyển lên trên rồi, có lẽ không lâu nữa sẽ xảy ra chuyện. Anh cố gắng tìm cơ hội thú tội với ba anh đi."
Giang Bắc Thần cười cười, "Thế nào? Anh đang khoe khoang với tôi rằng không có ba thật sung sướng sao?"
Hiện giờ bên ngoài hầu như mọi người đều biết. Đứa con trai ngoài giá thú của Trịnh Ngọc Khôn liên thủ với Giang thiếu bẫy ông ta, nhất thờ, chuyện của nhà họ Trịnh đã trở thành trà dư tửu hậu của mọi ngõ nhỏ phố lớn trong thành phố. Không ít người nói Thẩm Vi Dịch vong ân phụ nghĩa, phản bội cha ruột, nhưng cũng có rất nhiều người nói anh ta giải quyết hận thù thật nhanh gọn và dứt khoát.
"Giang Bắc Thần, anh thật không có lương tâm!! Tôi vì anh mà ngay cả cha đẻ của mình cũng không cần, vậy mà anh lại đối xử với tôi như vậy?!"
Giang Bắc Thần dựa lưng vào ghế, chán ghét nói: "Cha đẻ? Cha đẻ lợi dụng đứa con ruột đã nhiều năm không thèm quan tâm đến... Ồ ~~ Tình cảm thật là thân thiết gắn bó nha!"
Thẩm Vi Dịch bị nghẹn lời, không muốn ngậm miệng cũng đành phải ngậm.
"Xem như anh lợi hại! Mấy thứ này anh xem kỹ rồi ký đi, sau đó tự mình đưa tới chỗ thư ký! Tôi muốn từ chức!!!"
Giang Bắc Thần nhìn theo bóng dáng phẫn nộ của Thẩm Vi Dịch, tâm tình bỗng chốc trở nên vô cùng vui vẻ sáng sủa.
_______________
Mới sáng sớm ông cụ Giang đã nằm trên chiếc ghế dài ngoài sân phơi nắng, miệng ngân nga khúc hí kịch. Kiều Hoàn và bà Trương chuẩn bị đồ ăn sáng xong định đi mời ông cụ tới dùng bữa.
Ông cụ cười tủm tỉm, vẫy tay nói với Kiều Hoàn, "Không vội, con lại đây ngồi! Ba có chuyện muốn nói."
Kiều Hoàn đặt chiếc thìa trong tay xuống, vén rèm bước tới bên cạnh ông cụ.
Ông cụ quan sát cô con dâu đang mặc bộ sườn xám bằng gấm, từ tốn mở miệng. "Mấy ngày nay tậm trạng con có vẻ bất ổn, vẫn chưa có tin tức gì của Bắc Thần à?" Mặc dù ông cụ Giang đã cao tuổi, bình thường cũng không quản mấy chuyện vụn vặt của con cháu, nhưng không có nghĩa là ông cụ không biết.
Kiều Hoàn nhẹ nhàng thở dài một hơi, dường như đã rất mệt mỏi sau khi phải suy nghĩ quá nhiều, "Mấy ngày hôm nay nó không nghe điện thoại rồi ạ. Mấy thằng nhóc kia cũng bao che cho nó, cho nên con cũng hết cách rồi."
Ông cụ Giang không khỏi cảm thấy vui vẻ, hớn hở nói: "Đúng là cháu ta mà, xử lý mọi chuyện đâu ra đấy!"
"......"
"Ba..."
"Ài!" Ông cụ Giang giơ tay chặn lại lời nói tiếp theo của Kiều Hoàn, "Ba biết con định nói cái gì. Con làm mẹ nó nhưng còn không bằng ông nội nó đâu! Con trai của con nghĩ gì muốn gì, con cũng không biết hay sao?" Ông cụ Giang chậm rãi đứng dậy từ trên ghế, nhìn tòa nhà cách đó không xa. Chỉ thấy một màu xám tro đơn độc.
"Không còn mẹ, nha đầu kia cũng thật đáng thương. Suy cho cùng, nhà chúng ta cũng mắc nợ nhà họ Sở. Nếu Bắc Thần thích, thì cứ kệ nó đi."
Ông cụ chắp tay sau lưng nhìn chằm chằm tòa nhà này, dường như đang nhớ lại những ngày tháng rất lâu trước kia. Nào có ai muốn ôm hận với một người chứ? Người ta thường nói, người già dễ mềm lòng, cũng hay nhớ đến những tình bạn xưa cũ.
Mấy ngày nay, ông cụ Giang thường hay nhớ lại những năm tháng chiến tranh đầy khói lửa. Khi ấy, ông và Sở chính ủy đã từng cùng nhau chiến đấu. Ngày đó, ông cứ nghĩ rằng sẽ ôm thù hận không đội trời chung cho đến tận bây giờ, nhưng mà hóa ra ân oán cảm tình cũng chỉ như một ly trà xanh mà thôi.
Huống chi, đối với việc Ý Liên tự sát năm đó, ông cụ vẫn cảm thấy vô cùng áy náy. Mấy năm nay, nhà họ Sở cũng phải chịu nhiều khổ cực. Mà sau tất cả mọi chuyện, Giang Bắc Thần vẫn dành tình cảm sâu đậm cho Sở Hàm. Đây là điều mà ông cụ Giang không bao giờ ngờ tới.
Ông cụ nghĩ thầm, dù sao thì đàn ông vẫn nặng tình.
Một câu nói này của ông cụ, không thể nghi ngờ đã biểu lộ lập trường của bản thân. Người có địa vị cao nhất nhà họ Giang đã ngầm đồng ý cho sự cố chấp này của cháu mình, cũng tương đương với việc ông cụ đã ngầm đồng ý cho Giang Bắc Thần lấy danh nghĩa yêu Sở Hàm để làm xằng làm bậy.
Kiều Hoàn bước vội tới, vẻ mặt luôn đoan trang dịu dàng của bà lúc này cũng hơi biến đổi.
"Ba! Hiện giờ đang là thời điểm quan trọng của Chấn Quốc, hay là chúng ta đợi anh ấy trở về rồi bàn lại sau ạ? Đây là chuyện đại sự của đứa nhỏ..."
Ông cụ Giang bất mãn, gõ gõ cây gậy ba - toong xuống nền gạch, tức đến vểnh râu: "Tôi là ông nội của nó! Còn không làm chủ cho nó được hay sao?! Chị chuyển lời cho chồng chị, bảo nó có rảnh thì về đây một chuyến, cũng bảo con trai chị đưa người về nhà cho tôi nhìn mặt." Nói xong, ông cụ mặc kệ con dâu mình ở phía sau có phản ứng gì, tự đi vào nhà dùng bữa sáng.
Một mình Kiều Hoàn đứng tại chỗ không biết nên làm thế nào cho phải. Ông cụ đã ngầm thừa nhận đứa cháu dâu này rồi. Bà chưa bao giờ có cảm giác sự tôn nghiêm của mình bị khiêu chiến như lúc này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...