Lúc Sở Hàm tỉnh lại, bên cạnh đã không còn một bóng người. Trên cơ thể, chỗ nào cũng đau nhức, nhắc nhở cô rằng ngày hôm qua đã trải qua một cuộcchiếnác liệt như thế nào.
Cô ôm chăn, cố gắng ngồi dậy. Cô bỗng nhiên không biết, rốt cuộc bây giờ, mình được tính là cái gì.
Làtìnhmột đêm hay sao? Ừm, chắc là vậy, ngày hôm sau khi trời sáng, chỉ còn lại một mình cô trong căn phòng trống vắng. Trên giường, ngay cả chút hơi ấm còn sót lại cũng không có.
Cô cố nén cảm giác không thoải mái đi vào phòng tắm, trong lòng cảm thấy thật cô liêu.
Kỳ thực Giang Bắc Thần cũng không cố ý bỏ chạy mà cực chẳng đã mới phải đi sớm như thế.
Trời mới tờ mờ sáng, khi anh còn đang ôm Sở Hàm suy nghĩ lung tung thì chiếc di động bị ném trên nền nhà bỗng nhiên vang lên.
Anh vốn không định nghe máy nhưng lại sợ tiếng chuông đánh thức người trong lòng nên đã lập tức bấm nút nghe rồi ra ngoài ban công.
Điện thoại là do Kiều Hoàn gọi tới từ nhà họ Giang. Người luôn đoan trang điềm tĩnh như bà mà lúc đó giọng nói cũng có phần kích động.
"Bắc Thần, ông nội con bị ngất trong phòng, con mau về đi!"
"Con biết rồi ạ!"
Giang Bắc Thần cúp điện thoại, nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài kia mà cảm thấy thật bất đắc dĩ, phải rời đi vào thời điểm còn chưa rõ ràng như thế này, không chỉ đối với Sở Hàm, mà đối với chính anh cũng không thể nào chấp nhận được.
Anh nhìn chằm chằm người đang ngủ say trên giường, cố nén ý muốn đánh thức cô dậy, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô.
Anh sẽ giải thích với em sau, nhất định là như thế.
Nhà họ Giang.
Bình thường, người đức cao vọng trọng như ông cụ Giang có bệnh thì sẽ không cần phải tới bệnh viện, mà các bác sĩ giỏi trong thành phố nếu nghe được tin tức thì sẽ đích thân tới nhà khám. Sau khi kiểm tra xong, vị bác sĩ chuyên phụ trách chăm sóc sức khỏe trong đại viện nói với Kiều Hoàn và Giang Bắc Thần.
"Bà Giang cứ yên tâm, ông cụ là do tuổi tác đã cao, mạch máu bị tắc nghẽn dẫn đến không tuần hoàn máu được, đây là căn bệnh mà người già hay mắc phải. Bình thường chỉ cần chú ý hơn một chút, uống thuốc đúng giờ là sẽ không có vấn đề gì nghiêm trọng nữa."
Kiều Hoàn hơi cúi người nói lời cảm tạ: "Thật sự cám ơn ngài, bác sĩ Lưu. Nếu về sau ông cụ không thoải mái, có khả năng lại phải nhờ cậy ngài rồi."
"Bà khách khí quá! Đây là trách nhiệm của tôi."
"Được rồi." Kiều Hoàn xoay người nói với Giang Bắc Thần đứng bên cạnh, "Con đưa bác sĩ Lưu xuống nhà đi."
Ra khỏi cổng sắt lớn bên ngoài nhà họ Giang, bác sĩ Lưu vội xua tay, "Giang thiếu, cậu dừng bước thôi."
Giang Bắc Thần đứng ở cổng vẫn không nhúc nhích, khiêm tốn hỏi, "Bác sĩ Lưu, ông nội cháu thật sự không có gì đáng ngại chứ?"
Bác sĩ Lưu lặp lại câu trả lời đã nói với Kiều Hoàn lúc còn ở trên tầng, "Cậu hãy yên tâm, không có vấn đề gì đâu."
Vào trong nhà, quả nhiên không ngoài dự đoán của Giang Bắc Thần, Kiều Hoàn đang ngồi trên ghế sofa chờ anh, trên người bà khoác chiếc áo choàng bằng lông cừu mà Giang Chấn Quốc đã mang về cho bà từ nước ngoài.
"Ối, sao mẹ không ở trên tầng với ông nội ạ?"
"Hai vợ chồng bác Cả đang ở trên đó rồi, con lại đây, mẹ có chuyện muốn nói với con."
Giang Bắc Thần bất đắc dĩ thở dài một hơi, đi vòng tới trước mặt mẹ mình nhưng cũng không ngồi xuống, "Mẹ nói đi, có chuyện gì? Nhưng mà con nói trước, nếu là chuyện liên quan đến Cố An An thì quên đi."
Kiều Hoàn thong thả tự rót cho mình một ly trà nóng, sưởi ấm bàn tay có chút lạnh bởi không khí buổi sáng sớm của mình. Suy cho cùng, bà cũng không muốn phải mở miệng nói ra điều này.
Con trai bà dĩ nhiên là bà hiểu nó rõ nhất, nếu một khi chạm đến giới hạn chịu đựng của nó, chỉ sợ chính bà cũng không chịu trách nhiệm được.
"Không nói về nó. Con biết đấy, ông nội con ngày một già yếu, ba con lại công tác ở thành phố B không thể thường xuyên về nhà. Vợ chồng bác Cả con còn phải chăm sóc Đô Đô, cô con thì đã đi lấy chồng nên không phải lúc nào cũng chạy về nhà ngoại được. Cho nên trong khoảng thời gian này, con xem có thể chuyển về đây ở được không, mọi người có thể chăm sóc được lẫn nhau."
Giang Bắc Thần ngẫm nghĩ, hình như quả thật là có chuyện như vậy. Bác Cả đã chuyển ra khỏi đại viện từ lâu. Cô của anh cũng đã đi lấy chồng, hàng năm chỉ có dịp lễ tết mới trở về. Đám con cháu trong nhà thì Giang Đông Minh đã có gia đình, Giang Nam Thừa lại công tác trên bộ. Nói đi nói lại, trong nhà bây giờ cũng chỉ còn có mẹ anh, bà Trương và ông cụ mà thôi!
Tuy rằng Giang Bắc Thần là người ngang ngược gàn dở nhưng vẫn là đứa nhỏ rất hiểu lí lẽ và vô cùng hiếu thuận trong đại viện. Dưới sự thỉnh cầu như vậy của Kiều Hoàn, Giang Bắc Thần cũng chỉ có thể đồng ý. Nhưng mà điều này cũng đồng nghĩa với việc, sau này, tự do của anh sẽ bị hạn chế đáng kể.
"Vậy cứ quyết định như thế đi, đợi con quay về kia sắp xếp rồi sẽ trở lại đây."
Kiều Hoàn nghe vậy mừng ra mặt, tiện đà lại dùng chiêu bàitìnhthân nói ra chuyện mà bà đang muốn nói nhất.
"Mẹ với ba con cũng đã nhiều tuổi rồi, chưa biết chừng ngày nào đó còn đi trước ông nội con một bước. Con cũng đã trưởng thành rồi, con nói con không vừa ý con gái nhà họ Cố nhưng còn con gái nhà họ Trần thì sao, mẹ nghe nói, mối quan hệ giữa con với cô bé đó cũng không tệ có phải không?"
Giang Bắc Thần hiểu Kiều Hoàn đang muốn nói gì, bỗng nhiên nghĩ đến sáng nay, lúc anh rời đi, người nào đó vẫn còn đang ngủ say. Đầu lưỡi anh chuyển một vòng trong miệng rồi phun ra một câu khiến Kiều Hoàn cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
"Được rồi, bọn con sẽ thử xem. Nếu thấy ổn, con sẽ dẫn cô ấy về nhà để cho mẹ được ôm cháu nội."
Sắc mặt đã lâu không thấy vẻ vui mừng của Kiều Hoàn bỗng chốc lộ ra nụ cười thật tươi: "Con nói thật sao?"
Giang Bắc Thần thờ ơ "Vâng" một tiếng.
"Trước hết mẹ cứ chăm sóc ông nội đi nhé, con lên tầng thay quần áo rồi tới thẳng công ty đây."
Nước ấm chảy xuống rào rào, làm cho Giang Bắc Thần cảm thấy thật thư thái.
Trong lớp sương mù của hơi nước, Giang Bắc Thần khẽ ngâm nga một giai điệu nhỏ, âm thầm suy nghĩ 36 kế hoạt động bí mật, trong lòng không khỏi tự vỗ tay khen ngợi bản thân.
Dùng Trần Lương Thần để ngăn chặn ý định của Kiều Hoàn, chắc chắn có thể giúp cho anh bớt đi một phiền toái lớn. Mà Trần Lương Thần cũng vui vẻ làm một diễn viên để diễn trò cùng anh, vậy hà cớ gì mà không làm chứ?
Cho nên, dù Kiều Hoàn là người phụ nữ quá mức thông minh nhưng không thể phủ nhận rằng, lần này bà đã bị người khác tính kế lại mình.
Thẩm Vi Dịch cầm một vài thứ trong tay, trong lòng bỗng thấy ngổn ngang cảm xúc. Rõ ràng anh ta bằng tuổi Giang Bắc Thần nhưng không hiểu sao luôn cảm thấy kính sợ Giang Bắc Thần. Tựa như lúc này đây.
Giang Bắc Thần cái gì cũng chưa nói, chỉ ngồi trước mặt nhưng lại khiến cho anh ta cảm thấy áp lực. Không liên quan đến tinh thần, mà đó là cảm giác áp bách từ trong đáy lòng, khiến anh ta không dám giấu giếm điều gì.
"Đây là tư liệu có liên quan đến Trịnh Ngọc Khôn mà lần trước anh bảo tôi đi điều tra..."
"Bao nhiêu?"
"Ba ngàn vạn."
"Ba ngàn vạn?" Giang Bắc Thần lập tức nheo mắt lại, "Anh chắc chứ?"
"Chắc chắn." Thẩm Vi Dịch nhẹ nhàng đặt tập tài liệu lên mặt bàn, "Tất cả đều ở trong này, anh muốn tôi làm gì?"
Giang Bắc Thần cũng không vội cầm tập tài liệu lên xem ngay, mà ngược lại thong thả đưa cho Thẩm Vi Dịch một tách trà.
"Ngồi đi."
"Tôi rất muốn biết trong lòng anh đang cảm thấy thế nào."
Thẩm Vi Dịch xoay xoay tách trà trong tay, cũng không trốn tránh mà trả lời:
"Từng bước đẩy người cha đã sinh ra mình vào tù, hoặc là một nơi tồi tệ hơn thế, anh nói xem tôi có cảm giác gì?"
Giang Bắc Thần nhìn bầu trời xám u tối bên ngoài cửa sổ, thở dài, nói "Ừm, quả thực là rất tàn nhẫn. Hối hận không?"
"Cái gì?"
"Tôi đang hỏi, anh giúp tôi như vậy, có hối hận không?"
Thẩm Vi Dịch nhếch môi, nở nụ cười gượng ép.
"Mặc dù quân tử là kẻ hành xử khiêm tốn, nhưng trước giờ chưa từng quên chừa lại đường lui cho mình, tiểu nhân là kẻ hành xử tàn nhẫn nhưng từng bước lại là trí mạng. Đối với ông ta, tôi nhất định là một kẻ tiểu nhân, nhưng làm một kẻ tiểu nhân như vậy lại khiến cho tôi cảm thấy thoải mái. Chí ít ở nơi này tôi sẽ cảm thấy được thanh thản." Anh ta vỗ lên ngực trái, vẻ mặt lạnh nhạt.
Giang Bắc Thần đưa lưng về phía anh, đứng trước cửa sổ không nhúc nhích, yên lặng quan sát dòng người đang đi lại ở bên dưới. Trên thế giới này, có mấy ai cảm thấy thực sự yên lòng sau những việc mình đã làm chứ? Vậy nên Giang Bắc Thần anh cũng đâu có tài cán gì mà có thể làm được như vậy.
Thầm Vi Dịch uống cạn tách trà, "Chiều nay sẽ diễn ra cuộc đấu thấu cạnh tranh giữa ngài và Trịnh Khải, ngài đừng quên."
Cuộc đấu thầu...
Giang Bắc Thần yên lặng nhớ kỹ ba chữ kia. Cuộcchiếngiữa anh và Trịnh Khải, rốt cuộc cũng bắt đầu rồi.
Hai chiếc xe ô tô đi tới hội trường gần như cùng một lúc.
Trịnh Khải mặc một bộ tây trang màu xám đậm, khiến cho khí chất đã vốn âm trầm của anh ta lại càng thêm phần âm trầm, phía sau là một đám người đi theo.
Ngược lại thì Giang Bắc Thần chỉ mặc một bộ quần áo màu trắng, phía sau cũng chỉ có mình Thẩm Vi Dịch đi theo. Nhìn qua thì có vẻ như anh thế đơn lực bạc rồi.
Hai người cùng bước lên bậc thềm hai bên phía cánh gà của hội trường, sau đó lại đồng thời dừng bước.
Trịnh Khải đút một tay vào túi quần, tự tin nhíu mày, nói với Giang Bắc Thần phía bên kia.
"Giang thiếu! Lần này không còn ai giúp, anh còn tự tin được nữa hay không?"
Giang Bắc Thần cũng không giận mà rộng lượng xua tay, "Chỉ hi vọng đến lúc đó, nếu bại dưới tay Trịnh thiếu, anh sẽ thủ hạ lưutình."
Trịnh Khải cười cười, bước lại gần Giang Bắc Thần, "Tất nhiên rồi. Tôi còn muốn theo đuổi bạn gái cũ của Giang thiếu đó, đến lúc đó chắc phải nhờ anh chỉ giáo."
Giang Bắc Thần nhớ đến người con gái xinh đẹp quyến rũ ở dưới người mình đêm qua, cười càng thêm vui vẻ. Anh ghé vào tai Trịnh Khải nói bâng quơ:
"Vậy anh cần phải có nhiều bản lĩnh hơn nữa, đến lúc đó, tôi nhất định sẽ chỉ giáo thật cẩn thận."
Thẩm Vi Dich đứng ở chỗ Trịnh Khải không nhìn thấy, lặng lẽ nhắm chặt hai mắt. Cùng một người cha sinh ra mà sao chỉ số thông minh của người này lại kém anh ta nhiều như vậy chứ? Chẳng lẽ Giang Bắc Thần là người nhìn có vẻ vô hại như vậy sao??! Anh trai à, anh đã mắc một sai lầm nghiêm trọng rồi.
Giờ phút này mà anh còn dám dùng người yêu của Giang Bắc Thần để khiêu khích anh ta sao? Chẳng lẽ anh không hiểu nguyên tắc "No zuo no die" * này hay sao?
(* - No zuo no die: Câu nói được lưu hành trên mạng xã hội TQ, dùng để chế nhạo ai đó cốtìnhlàm những việc mà người ấy đã biết là nguy hiểm, sai trái hoặc không nên làm, và cuối cùng họ đã phải nhận kết quả cay đắng.)
Ba trăm người đang chen chúc trong phòng hội nghị thì có đến một nửa là phóng viên, tuy nhiên cục diện hai hổ đấu nhau này không phải ai cũng có tư cách đến xem.
Người chủ trì đứng lên đọc lời mở đầu: "Rất hân hạnh chào đón quý vị tới tham gia cuộc đấu thầu trụ sở thí nghiệm năng lượng mặt trời của thành phố ngày hôm nay! Cuộc đấu thầu của chúng ta chính thức được bắt đầu! Mời công ty An Đạt phía bên trái và công ty Thế Cần phía bên phải chuẩn bị sẵn sàng, ngay bây giờ sẽ bắt đầu thuyết trình và phân tích đánh giá."
Thẩm Vi Dịch liếc mắt một cái, anh ta đã thuộc lòng kế hoạch từ lâu, chỉ ngồi đợi mấy phút cuối cùng.
Những người đang ngồi ở đây đều biết kế hoach của hai công ty rất giống nhau, Đức Mậu và Đông Tường là đối thủ đã cạnh tranh lâu lăm, có thể góp mặt ở đây thì dĩ nhiên là kẻ tám lạng người nửa cân, quan trọng là mức giá mà đối phương sẽ đưa ra.
Khi người chủ trì công bố mức giá cạnh tranh đấu thầu trên màn hình lớn, không khí bên trong hội trường trở nên khẩn trương và nóng hơn bao giờ hết, tiếng đèn flash vang lên liên tục bên tai.
"Vâng, bây giờ chúng ta cùng nhìn xem, mức giá mà công ty An Đạt đưa ra là bao nhiêu... 5300 vạn!"
Con số vừa hiện ra, toàn hội trường đã lập tức ồn ào. Một hạng mục chỉ có giá trị mấy trăm vạn lại được An Đạt vung một số tiền lớn như vậy! Có thể thấy được Trịnh Khải thực sự quyết tâm!
Giữa lúc mọi người đang nhốn nháo, Trịnh Khải kiêu ngạo quay đầu lại nhìn Giang Bắc Thần, nhưng anh vẫn mang dáng vẻ vân đạm phong khinh như thể chuyện này chẳng có liên quan gì tới mình.
Trịnh Khải bỗng dưng hoảng hốt, rõ ràng mức giá của công ty anh ta đưa ra đã cao hơn mức giá mà Giang Bắc Thần đã niêm yết trước đó đến một ngàn vạn. Sao Giang Bắc Thần vẫn tỏ ra bình tĩnh được như vậy chứ... Chẳng lẽ...
"Mời mọi người giữ yên lặng! Bây giờ chúng ta cùng nhìn mức giá mà Thế Cần đưa ra... 6700 vạn!!!
Lúc này thì quả thực không khí trong hội trường như bị sôi trào bùng nổ.
Lần đầu tiên nghe thấy một trụ sở thí nghiệm có giá cao như vậy! Ngay cả người ngồi vị trí phê bình và thẩm định cũng lắp bắp kinh hãi khi nhìn thấy những con số này. Không thể nghi ngờ, bá vương đưa ra con số này sẽ là ngườichiếnthắng ngày hôm nay!
Trịnh Khải kinh ngạc nhìn số 6 nho nhỏ trên màn hình, khiếp sợ không nói nên lời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...