Người ta nói chuyện với nhau xuất hiện một vấn đề lầm lẫn, kết quả Đổng Học Vũ xem thành bảo vật, tuyên bố giành trước làm như là do mình làm vậy.
Vẫn là người ta phúc hậu, không làm rõ ngay mặt, nếu không phải Đổng Học Vũ ép sát từng bước, chỉ sợ còn tính lưu cho hắn vài phần mặt mũi.
Quả nhiên là tự làm bậy không thể sống!
Sau khi bình định, Vương Tranh vội vàng tặng vị trí cho Tiếu Phỉ cùng Mục Phùng Xuân, trường hợp này, vấn đề về mặt lý luận cũng không đề cập nhiều nữa. Mà trên thực tế, Tiếu Phỉ cùng lão Mục đều là người phúc hậu, chủ yếu nói chuyện hào phóng về việc hợp tác, hạng mục bình thường lão Mục cùng Gail bọn họ không có hứng thú.
Bạn học Vương có vẻ chịu không nổi chính là việc trả lời một số vấn đề không có IQ, cho nên từchối tất cả phỏng vấn.
May mắn, có đám người Tiếu Phỉ ở đây, mọi người cũng có phương hướng, lần này cống hiến thật lớn, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến giải trao giải Nobel của Ngân Minh.
Nếu toàn bộ luận chứng được tán thành, chỉ sợ Tiếu Phỉ sẽ đạt được giải thưởng tốt nhất, tình huống như vậy, phong độ cùng khí độ của Mục Phùng Xuân liền cao xa Đổng Học Vũ, mọi người cũng không bởi vì hắn không có lấy được điều tốt nhất mà khinh thị hắn, ngược lại, hắn nhận được nhiều kính trọng, đây mới là thái độ nên có trong giới khoa học.
Đây là truyền thừa, mọi người sẽ dần già đi, một thế hệ mới phải đứng lên.
- Tiếu Phỉ, ngươi có một đệ tử tốt.
Lão Mục cười nói.
Tiếu Phỉ hiểu ý cười, nàng biết không thể gạt được ánh mắt lão Mục:
- Người này là may mắn của nhân loại chúng ta.
Mục Phùng Xuân gật gật đầu. Trước đó Tiếu Phỉ để tên của học viên ở phía trước, làm cho Mục Phùng Xuân cũng có chút nghi hoặc, nhưng hiện tại xem ra việc này càng thể hiện Tiếu Phỉ công chính vô tư.
- Đợi sau nữa, có thể sẽ chậm trễ một ít thời gian của ngươi, chúng ta nói kỹ một chút về hợp tác, luận chứng mới vừa rồi còn không đầy đủ. Nhưng phần lớn bộ phận đều đã được hoàn thành, chúng ta thêm chút sức lực có thể làm được, nhưng mà đề cập rất rộng đến nhiều mặt.
- Cái này cần lực kêu gọi của ngài.
- Ha ha, hiện tại ngươi cũng là một thành viên Du Già, không cần phải nhờ ta, có thể trực tiếp tìm người ngươi cần, đương nhiên. Vương Tranh tên nhóc này cái gì cũng tốt, chính là có chút lười nhác. Ngươi không kích thích hắnthì hắn sẽ không chịu dùng sức, ta nghe nói, hình như hắn còn muốn đi tòng quân, việc này không thể được!
Mục Phùng Xuân nói, đáng thương bạn học Vương Tranh cũng không biết việc hắn bùng nổ lại nhận thêm vài chục cục gạch cho chức nghiệp lý tưởng của hắn. Chẳng qua không phải để đặt nền móng mà là xây tường nha.
- Đúng vậy, hắn đã thông qua vòng đấu loại của IG, ta đang đau đầu vì chuyện này đây.
Tiếu Phỉ nói.
- Như vậy đi, ta chuẩn bị một chút, đi tham quan học viện Chiến Thần , tăng bầu không khí lên một chút.
Mục Phùng Xuân nói.
Tiếu Phỉ vừa nghe lộ ra kinh hỉ:
- Vậy thì thật sự tốt quá!
Tiếu Phỉ cũng cho rằng là như vậy, sở dĩ Vương Tranh muốn làm chiến sĩ robotn nguyên nhân là đến từ chính bầu không khí quân sự quá nồng hậu ở học viện Chiến Thần, nếu có thể tăng mạnh bầu không khí khoa học, nói không chừng có thể xoay được ý tưởng của hắn.
Bầu không khí cùng hoàn cảnh vẫn quan trọng, có thể nghĩ, Mục Phùng Xuân cùng Gail bọn họ coi trọng Vương Tranh cỡ nào.
Vương Tranh đang trốn sự quấy rầy, cửa lại lặng lẽ mở ra, một hình bóng hình xinh đẹp động lòng người thật cẩn thận lẻn đi vào, nhưng mà còn không đợi quay đầu đã bị ôm lấy. Ina hoảng sợ, cái miệng nhỏ nhắn đã bị ngăn chặn lại ngay, chính là hơi thở quen thuộc làm cho nàng trầm tĩnh lại.
Lễ trao giải thưởng kết thúc, cũng mang ý nghĩa Vương Tranh sẽ phải đi về.
Đối với Ina mà nói, được Vương Tranh ôm ấp là an toàn cùng ấm áp nhất, mới vừa rồi không nghĩ qua là lại một lần biểu hiện kinh diễm. Ina luôn luôn nhìn, nàng biết Vương Tranh tuyệt đối sẽ không để Đổng Học Vũ tùy ý vũ nhục Tiếu Phỉ cùng Marcos, nhưng mà nàng cũng không thể nghĩ ra được có thể sử dụng phương pháp gì. Chỉ không ngờ Vương Tranh cứ thoải mái như vậy bẻ gãy nghiền nát đánh bại Đổng Học Vũ.
Aslan sùng bái người dũng cảm, nhưng có sự khác biệt so với đế quốc Yabitan chỉ sùng bái lực lượng, Aslan càng tôn trọng dũng cảm theo tinh thần kỵ sĩ.
Ở trong lòng Ina, Vương Tranh chính là dũng sĩ giống như thế, chẳng phân biệt được lĩnh vực.
- Đừng nên mê luyến ca, bằng không lúc anh không ở đây em sẽ khổ sở.
Vương Tranh trêu chọc nói, ánh mắt ôn nhu của Ina như hòa tan hắn.
- Em sùng bái anh, chẳng lẽ bạn học Vương Tranh không chịu thu nhận fan hâm mộ như em sao?
Ina cười khẽ nói.
- Thật muốn dấu em vào túi rồi mang đi.
Vương Tranh tự đáy lòng nói, đối người khác mà nói, thân phận công chúa chính là vinh quang, nhưng với hắn có đôi khi, hắn thật hy vọng Ina chính là Ina.
Đôi mắt trong sáng của Ina dường như cũng xem thấu ý tưởng trong lòng Vương Tranh:
- Ở trước mặt anh, em vĩnh viễn là Ina, em tin tưởng anh. Hơn nữa, xa cách càng thêm đẹp , như vậy cũng có thể để cho anh mỗi ngày đều nhớ đến em
Vương Tranh nhịn không được nở nụ cười:
- Không có khoảng cách, em càng đẹp hơn.
Bị đại gia Tô cùng An Mỹ rèn luyện một thời gian, Vương Tranh cũng có thể nói vài câu bông đùa không đứng đắn, Ina còn không có kịp phản ứng lại, nhìn thấy Vương Tranh đang cười xấu xa, lập tức hiểu được, không chút khách khí cho Vương Tranh biết một chút uy lực công kích của nắm đấm mềm mại.
- Hừ, dù sao anh chỉ có thể nghĩ đến em, không cần bị những người đẹp ở chung quanh mê mờ mắt!
Nhìn Ina bộ dáng, Vương Tranh cười đến càng vui vẻ:
- Haizz, cũng chính là em phát hiện sớm, anh đẹp trai phong độ đến như vậy, lại lên nhầm thuyền giặc quá sớm.
Hai người nói xong , ánh mắt lại nhìn nhau, như là dính vào nhau không thể ly khai.
Ôn tồn thật lâu sau, Ina dựa vào ngực Vương Tranh:
- Không biết lần sau gặp mặt là khi nào.
- Sẽ không thật lâu, vòng đấu chính IG của liên minh hệ Ngân Hà nghe nói sẽ cử hành ở Aslan, anh nhất định sẽ đại biểu Trái Đất tham gia.
Vương Tranh nói. Thẳng thắn mà nói, lời của Gail, Vương Tranh không phải không động lòng, nhưng vấn đề là làm như vậy Vương Tranh sẽ không là Vương Tranh, mất đi chủ kiến của mình, còn có thể làm cái gì?
- Em chờ anh.
…….
Đám người Tiếu Phỉ thật vất vả ứng phó xong truyền thông, màn hài kịch trong lễ trao giải thưởng lần này tính ra kết thúc hoàn mỹ, chờ đến lúc muốn tìm công thần lớn nhất, cũng không tìm thấy Vương Tranh.
Marcos cười đến nếp nhăn đều nở ra, kỳ thật danh tiếng của Marcos cũng không phải đặc biệt lớn, có số ít người còn có số má nổi danh hơn nhiều, nhưng cuộc sống chính là chuyện như vậy, thông qua hạng mục này, nhất là lần này, cũng đã thật hãnh diện.
Vương Tranh tên nhóc này cũng không thấy, hôm nay quả thật rất nguy hiểm, thiếu chút nữa đã thất bại trong gang tấc, tất cả cố gắng tan như bọt nước, hiện tại tốt lắm, hết thảy đều đã trở lại.
Tiếu Phỉ cùng Marcos cũng không có tính bỏ qua hạng mục đồng bộ tốc độ gấp khúc
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...