Đang vào mùa mưa dầm, mặc dù ở trong nhà rất ấm áp nhưng từ trong đáy lòng lại có cảm giác ẩm ướt.
Trong biệt thự Chu gia, Chu Kính Niên ngồi ở trên xe lăn, trên đùi đắp một cái chăn mỏng, sắc mặt có chút tái nhợt, ngẫu nhiên ho khan hai tiếng.
Trợ lý Chu Tùng ở đứng yên ở bên cạnh anh, cung kính nói: “Tiên sinh, xe đã chuẩn bị xong.”
Chu Kính Niên gật gật đầu, Chu Tùng liền đẩy anh ra ngoài phòng khách. Vừa bước ra đã đụng mặt quản gia đang bưng thuốc và nước đến.
Quản gia mở miệng: “Tiên sinh, hôm nay ngài còn chưa có uống thuốc.”
Mắt Chu Kính Niên nhìn về phía trước, nhàn nhạt nói: “Không uống.”
Quản gia biết rõ tính nết của Chu Kính Niên cũng không hề khuyên, cung kính mà tiễn người đưa ra cửa, đứng tại chỗ nhìn theo hai người được vài tên vệ sĩ bung dù giúp đỡ lên xe.
Xe rời khỏi biệt thự Chu gia chạy về hướng nghĩa trang Vạn An trong nội thành.
Nơi đó chôn người yêu của Chu Kính Niên đã qua đời là Phương Tranh, cùng với con trai của cậu Phương Đậu Đậu.
Vì để mỗi ngày đều có thể đi gặp Phương Tranh, Chu Kính Niên cố ý chọn một nghĩa trang tương đối gần nơi ở, nhưng dù như vậy xe chạy ít nhất nửa giờ mới tới nơi.
Lúc Chu Kính Niên được Chu Tùng đẩy lên núi, vừa lúc gặp Từ Huệ từ phía trên núi đi xuống dưới.
Từ Huệ đang gọi điện thoại, nhìn thấy Chu Kính Niên xuất hiện lập tức cúp điện thoại, đứng tại chỗ, trên mặt không có biểu tình gì mà nhìn anh.
Chu Kính Niên làm lơ không quan tâm tầm mắt của đối phương mang theo địch ý, chỉ lướt nhìn qua gương mặt cô.
Chu Tùng đã chuẩn bị tốt tinh thần, Từ Huệ sẽ giống như năm rồi mở miệng mắng tiên sinh nhà mình, không nghĩ tới lần này đối phương chỉ dùng biểu tình hờ hững mà nhìn bọn họ thoáng qua.
Chu Tùng nhịn không được quay đầu lại nhìn, khi quay đầu ánh mắt đặt ở trên tóc Chu Kính Niên, người đàn ông này chưa đến bốn mươi tuổi, giá trị con người hơn trăm triệu, mà tóc bạc lại nhiều hơn tóc đen. Người ngoài đều nói nguyên nhân là do Chu Kính Niên quá liều mạng, chỉ có bọn họ lấy kinh nghiệm của bản thân năm đó mới hiểu được rốt cuộc chuyện này là như thế nào.
Đem chuyện cũ vứt ra sau đầu, Chu Tùng đẩy Chu Kính Niên tới trước mộ bia của Phương Tranh.
Trên mộ bia là một bức ảnh, một thanh niên khóe miệng mang ý cười, trong mắt tinh quang sáng lạn, tinh thần phấn chấn. Mà bên cạnh mộ bia của thanh niên kia là một khối mộ bia nhỏ, trên đó có ảnh một bé trai mới ba bốn tuổi, cười rộ lên khuôn mặt giống thanh niên kia như khuôn đúc.
Lúc này Chu Tùng cùng bọn vệ sĩ đã đi qua một bên, để lại không gian cho Chu Kính Niên.
Mưa vẫn không ngừng rơi, Chu Kính Niên sớm đã xếp dù cất đi. Anh lấy hoa mang đến đặt ở trước mộ bia, lấy khăn tay ra bắt đầu lau mộ bia. Mộ bia rất sạch sẽ bởi vì mỗi ngày anh đều tới lau một lần.
Chờ đến khi lau xong thì tóc và quần áo của Chu Kính Niên đã ướt hết. Vệ sĩ đứng ở xa mới tới hỏi Chu Tùng có nên đi qua nhắc nhở ông chủ không. Chu Tùng xua tay cự tuyệt, mỗi năm vào ngày này tính tình Chu Kính Niên trở nên rất kém, y ở bên cạnh anh mười mấy năm, không dám nói hiểu Chu Kính Niên mười phần nhưng tám phần là có. Lúc này anh chỉ nghĩ muốn ở cùng người yêu, một khi bị người khác quấy rầy mặc dù là vì tốt cho mình, người nọ cũng không có trái cây mà ăn.
Đợi cho tới khi trời tối hẵn Chu Kính Niên mới mở miệng nói đi về.
May mắn trận mưa này chỉ kéo dài khoảng một giờ thì ngừng, bằng không Chu Tùng sợ Chu Kính Niên bị mưa xối đi hết cái tốt để lại cái xấu. Nhưng cho dù như vậy, lúc y đến gần cũng nhìn thấy thân thể anh hơi run rẩy.
Trong lòng y bất đắc dĩ mà than thở một hơi, bản thân Chu Kính Niên sức khỏe đã không tốt, chân bị thương để lại di chứng, nhiều năm nay chỉ dựa vào thuốc an thần mới có thể đi vào giấc ngủ, bây giờ còn dầm mưa lâu như vậy sao có thể không biết là anh đang tự ngược mình.
Quả nhiên còn chưa trở về tới biệt thự, Chu Kính Niên gần như hôn mê toàn thân nóng bỏng.
Bởi vì Chu Kính Niên thân thể không tốt ở biệt thự luôn có bác sỹ túc trực, cho nên phản ứng rất đúng lúc.
Chu Tùng an vị ở bên cửa sổ bảo vệ Chu Kính Niên, cho đến nửa đêm một cuộc điện thoại gọi vào di động của y.
Chu Tùng nhìn thoáng qua thấy Chu Kính Niên còn nhắm mắt, đè chặt điện thoại đi đến bên cửa sổ nói chuyện.
Bên kia không biết nói gì đó, Chu Tùng không nhịn được đề cao âm lượng: “Đã chết?”
Sau khi cúp điện thoại, Chu Tùng cau mày xoay người, nhìn thấy Chu Kính Niên đã tỉnh lại, y nói:“Tiên sinh?”
“Ai đã chết?” Chu Kính Niên hỏi y tiếng nói phi thường nghẹn ngào.
Chu Tùng: “Chu Kính Viêm.”
Thần sắc của Chu Kính Niên không hề biến hóa.
Chu Tùng chần chờ một chút: “Ngài mau chân đến xem sao?”
Chu Kính Niên nhắm mắt lại: “Chú đi xem sao, rốt cuộc là Chu gia đã bị loại hết.”
Vì thế Chu Tùng nói: “Được, để em mời bác sĩ Triệu tới đây khám cho anh trước đã.”
Sau khi Chu Tùng rời khỏi thì Chu Kính Niên mở mắt ra.
Kẻ thù đều đã chết, chỉ có anh còn sống ở trong địa ngục.
Sau giây phút thanh tỉnh ngắn ngủi, Chu Kính Niên lại lần nữa lâm vào hôn mê, lần này ngủ một giấc lại không thể tỉnh lại.
……
Rạng sáng, Chu Kính Niên từ trong ác mộng bừng tỉnh, anh theo thói quen mà sờ vị trí đầu giường nơi có nút nhấn gọi người, đến khi cảm giác được nơi đó trống không anh mới phản ứng lại nơi này đã không phải phòng ngủ mình từng ở một mình trong suốt mười năm.
Anh đã sống lại.
Từ ba mươi tám tuổi trở về năm mười bảy tuổi, trong đời anh thời gian làm càn đến đây nên kết thúc.
Năm ngày trước, Chu Kính Niên cũng ở trên cái giường này tỉnh lại. Anh không nghĩ tới, một lần sinh bệnh cư nhiên phát sinh kỳ tích thời gian đảo ngược vì thế anh cũng không dám tin, anh sợ sau khi tỉnh lại phát hiện chuyện này chỉ là một cơn ác mộng. Năm ngày đầu ở đây anh không dám ngủ, khi ngủ quên tỉnh lại cũng không dám mở to mắt.
Bóng đêm rất sáng nhờ ánh trăng từ chỗ bức màn chiếu vào giường rơi xuống một mảnh trắng bạc. Chu Kính Niên xốc chăn lên bước xuống giường, không khí lạnh lẽo kích thích lỗ chân lông khắp toàn thân. Anh đi chân trần bước từng bước trên sàn nhà, từ từ đi đến bên cửa sổ sát đất, đem toàn bộ bức màn kéo ra nhìn xuống, đình viện này vào ban đêm trở nên vô cùng an tĩnh.
Điện thoại di động đặt ở đầu giường sáng lên, tiếng chuông điện thoại giữa ban đêm yên tĩnh trở nên vô cùng lớn.
Bị đánh gãy suy nghĩ Chu Kính Niên đi qua cầm lấy di động, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại, người gọi điện có tên là A Thành. Anh ấn phím nhận cuộc gọi.
“Kính Niên?” Đối diện truyền đến âm thanh thiếu niên làm Chu Kính Niên cảm thấy xa lạ còn có tiếng âm nhạc rất ồn ào rất kịch liệt.
Chu Kính Niên không lên tiếng.
Người nọ hình như đã rời xa hoàn cảnh ồn ào khi nãy, thanh âm rất nhanh trở nên rõ ràng hơn, người đó oán giận còn mang theo chút ủy khuất hỏi Chu Kính Niên: “Kính Niên anh có ở đó không? Anh còn giận em à? Ngày đó em uống nhiều quá mới chơi đến điên rồi, anh không cần tức giận như vậy!”
Chu Kính Niên vẫn như cũ không đáp lại.
Người bên đầu kia điện thoại ngẩn người, không hiểu tình huống bên này ra sao, hỏi: “Kính Niên?”
Sau đó, Chu Kính Niên trực tiếp cúp điện thoại, nhìn chiếc điện thoại mà đối với anh đã quá lỗi thời bị ném ở trên giường, trong mắt lóe lên hàn quang lạnh lùng.
Ở quán bar thiếu niên bị Chu Kính Niên cúp điện thoại nhíu nhíu mày. Một thiếu niên tóc nhuộm vàng đi tới, cười hì hì hỏi: “Thành ca, thế nào? Chu ca nói như thế nào?”
Ứng Thành đem điện thoại nhét trở vào trong túi, quay đầu nhìn tên kia, nhướng mày cười cười, đôi mắt đào hoa dưới ánh đèn hoa mỹ của quán bar tràn đầy phong tình mê người: “Còn tức giận tao, cư nhiên cúp điện thoại tao gọi.”
Tên tóc vàng nhìn Ứng Thành cười nheo nheo mắt, nghĩ thầm tiểu tử này xác thật lớn lên rất đẹp, khó trách Chu Kính Niên cả ngày vây quanh hắn ta. Nhưng tên tóc vàng rất mau lấy lại tinh thần, ha ha cười hai tiếng, lại nói: “Chu ca chắc là đang ngạo kiều nè, chúng ta một vòng người ở đây ai chẳng biết anh ở trong lòng Chu ca là quan trọng nhất, quen biết nhiều năm như vậy tính khí của anh ấy anh đã biết rõ, anh còn không biết tính tình biệt nữu của anh ta, khẳng định đang chờ anh cho một bậc thang để bước xuống.”
Nơi xa có người ở lớn tiếng gọi, hai người bọn họ chạy nhanh đến đón tiếp.
Ứng Thành bị tên tóc vàng đẩy đi, hắn còn đang suy nghĩ lúc nãy trong điện thoại Chu Kính Niên rõ ràng nhận cuộc gọi lại không nói lời nào, thái độ lạnh băng không giống như lúc trước. Âm nhạc càng lúc càng lớn, Ứng Thành rất nhanh đem chút bất an trong lòng này bỏ qua, nghĩ Chu Kính Niên vừa rồi đối với hắn lãnh đạm như vậy, khẳng định như lời tên tóc vàng chỉ vì không có bậc thang bước xuống mà thôi.
Chờ qua một thời gian hắn sẽ giống như trước dỗ dành anh là được rồi.
Treo điện thoại Chu Kính Niên lại không có ngủ, anh mở danh bạ điện thoại, đem tên chủ nhân của những số điện thoại trong danh bạ hồi tưởng lại cuộc đời của từng người, người nào về sau hữu dụng, người nào về sau cần nên rời xa, rồi phân ra hai nhóm khác nhau.
Đến nỗi cái người tên Ứng Thành kia trực tiếp bị anh kéo vào sổ đen.
Kiếp trước vận mệnh Phương Tranh nhấp nhô nguyên nhân lớn nhất ở chỗ anh Chu Kính Niên, nhưng trong đó không thể thiếu bàn tay xô đẩy của những người khác: là người nhà Phương Tranh, người nhà Chu Kính Niên, cùng với cái người ở trong vòng 419 được mọi người cho rằng Chu Kính Niên đã thích mười năm: Ứng Thành.
Kiếp trước sau khi Phương Tranh chết, Ứng Thành bị anh trả thù từ thiên đường rớt xuống địa ngục. Đời này, nếu Ứng Thành cách xa anh và Phương Tranh thì anh đối với Ứng Thành cũng có thể làm như không thấy.
Nghĩ đến Phương Tranh, trái tim Chu Kính Niên lạnh lùng cứng rắn tĩnh mịch nhiều năm rốt cuộc lại nhảy lên, trở nên mềm mại.
Nếu anh nhớ không lầm bởi vì lần này anh tức giận Ứng Thành hơn nữa còn vì chuyện trong nhà, cho nên anh giận dỗi chạy về nhà bà ngoại ở Lệ thành đi học, cũng ở nơi đó anh gặp Phương Tranh.
Nhân sinh ngoài ý muốn có thể làm lại nhưng đời trước sai Chu Kính Niên không thể coi như không có xảy ra. Từ Huệ từng nói bất hạnh lớn của Phương Tranh là gặp được anh Chu Kính Niên, vì hạnh phúc của Phương Tranh anh nên thức thời rời đi.
Nhưng Chu Kính Niên làm không được, anh không có biện pháp trơ mắt mà nhìn Phương Tranh cùng người khác ở bên nhau, đời trước Phương Tranh bị anh xem nhẹ mấy năm không biết lại có con với người phụ nữ nào. Đời này, trong cuộc đời của Phương Tranh người thân mật nhất chỉ có thể là anh Chu Kính Niên.
Ở trong tình yêu anh vốn là một tiểu nhân ích kỷ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...