Buổi sáng hôm đó, cô và Mạc Chí Khiêm cùng nhau về thăm trường cấp 3 của họ. Lúc họ vào trường, bảo vệ nói rằng người ngoài không có lý do chính đáng không được vào trong, Mạc Chí Khiêm đứng cãi với bảo vệ đó suốt, mãi cho tới khi có một giáo viên lâu năm ở đó nhận ra Mạc Chí Khiêm nên đã nói với bảo vệ một tiếng, người bảo vệ kia không còn cách nào đành phải cho họ vào.
Cô và anh đi tham quan trường, bây giờ đang là mùa xuân nên các bạn học sinh được nghỉ, cô không có nhiều kỉ niệm với ngôi trường này lắm, chỉ cảm thấy ngôi trường này bây giờ được xây sửa lại rất đẹp, còn trồng rất nhiều cây.
Mạc Chí Khiêm và cô đi hết chỗ này đến chỗ khác, lại dừng chân ở ngay sân thể dục, khu đó thường cho học sinh bị phạt chạy hoặc là học thể dục thôi.
Cô ngồi xuống bậc thềm, Mạc Chí Khiêm cũng ngồi bên cạnh, anh đưa cho cô bịch hạt dẻ, cô nhìn anh rồi cầm lấy, sau đó bóc một miếng hạt dẻ bỏ vào miệng.
Cô nhìn xung quanh một lượt, cô nhớ có lần cô bị thầy giáo phạt chạy 20 vòng sân trường, cô chạy được 10 vòng thì thấy bên cạnh mình có người, cô nhìn qua, đó là Châu Dạ Nguyệt nhưng lúc đó cô chưa biết anh.
Anh nhìn cô, trong phút chốc cô cảm nghĩ như tim mình hẫng một nhịp, nụ cười trên môi anh toả sáng chói loá tựa như ánh mặt trời chiếu rọi vào mắt cô. Thật ra, nụ cười đó không rạng rỡ, cũng không phải là vui vẻ gì chỉ là đối với cô nó trông rực rỡ thế thôi.
Châu Dạ Nguyệt năm đó là tên quậy phá, chỉ biết ăn chơi, được mệnh danh là badboy trong trường, anh từng hẹn hò một lúc 10 cô. Nhưng kể từ khi Trương Khả Ái bước đến, anh mới nhận ra tất cả chỉ là tạm bợ.
Ngay từ lúc gặp nhau khi bị phạt, cô biết mình đã thích anh, ban đầu cô luôn phủ nhận điều đó vì cô không tin có thể thích một người nhanh đến như vậy nhưng càng về sau, hình bóng anh càng in sâu vào tâm trí cô khiến cô muốn quên cũng không quên được.
Mạc Chí Khiêm nhìn cô, ánh mắt thâm tình vô cùng, anh bỗng nhớ lại lần mà cô tỏ tình với Châu Dạ Nguyệt, dáng vẻ của cô lúc đó làm anh si mê đến điên dại, ấy vậy mà Châu Dạ Nguyệt lại thẳng thừng từ chối cô ấy.
Sau khi bị từ chối, cô chán ghét bản thân mình, luôn cho rằng bản thân không tốt mới bị từ chối. Mạc Chí Khiêm lúc đó cũng không nói gì cô, chỉ giúp cô nạp dinh dưỡng vào người. Anh ngày nào cũng nấu cơm mang qua cho cô, bắt cô ăn hết mới chịu về, về sau khi cô được thức tỉnh cũng không bỏ bê bản thân mình nữa, lại còn làm bản thân tốt lên.
Lục An từng thề rằng " Tôi không thích anh nữa, Châu Dạ Nguyệt." Nhưng cô lại không biết rằng, người thề là người nói dối, chỉ cần không thích thì việc gì phải thề thốt.
Thế mà
Đã có khoảnh khắc, Mạc Chí Khiêm cho nó là thật.
Nhưng khoảng khắc đó chỉ là suy nghĩ của Mạc Chí Khiêm, anh không thể ngăn cản tình yêu của Lục An dành cho Châu Dạ Nguyệt vì anh biết nó chẳng có ích gì.
Mạc Chí Khiêm đã từng ích kỉ cho rằng chỉ cần tách cô với Châu Dạ Nguyệt ra xa thì cô sẽ không thích anh ta nữa, nhưng Lục An lại thích càng thích hơn, cô dường như chẳng thể bác bỏ tình cảm này.
Cả hai ngồi đó thật lâu, bỗng có giọt mưa rơi vào chân Lục An khiến cô quay về hiện thực, cô quay sang nhìn Mạc Chí Khiêm, hình như anh cũng đang trầm ngâm suy nghĩ gì đó, cô không muốn làm phiền nên lấy chai nước bên cạnh uống, Mạc Chí Khiêm thấy cô uống nước cũng thoát khỏi suy nghĩ đó.
Mạc Chí Khiêm nhìn thẳng vào mắt cô, hỏi: " Cậu đói chưa? Đi ăn nhé?" Anh chớp chớp mắt, vẫn nhìn cô.
Lục An gật gật đầu, sau đó tự mình đứng dậy, cô vươn vai cho đỡ mỏi, không khí trong lành hơn hẳn. Cô đi trước anh, còn anh đi theo sau cô, ai cũng nghĩ cả hai người là vợ chồng, cũng có vài giáo viên đến hỏi nhưng câu trả lời lại là không phải.
Trong lòng Mạc Chí Khiêm có hơi khó chịu, anh còn chẳng biết đến bao giờ mới có thể nói với cả thế giới, cô chính là người anh yêu. Nghĩ đến đó đã làm anh sướng khắp cả người.
Cả hai đi ăn rồi sau đó đi về, cả đoạn đường dài thế chỉ nói được vài ba câu. Cuối cùng, chẳng thể chịu nổi nữa, anh mới hỏi một câu mà anh đã biết từ trước: " Cậu thích Wales chứ?" Dứt câu, anh quay sang nhìn cô, khẽ chớp mắt vài cái.
Lục An đang bấm điện thoại, nghe Mạc Chí Khiêm hỏi, cô ngẩn mặt nhìn anh, giọng điệu thích thú nói: " Có, Wales là nơi tớ luôn muốn đến dù là 1 lần"
Lục An đặc biệt thích xứ Wales, nó rất đẹp tuy không hay được nhắc đến nhưng cô thích nó, nó mang nét đẹp yên bình, sự trong lành và không khí ấm áp của nó. Nó làm cho cô thích thú, và cô luôn mong ước có thể đến đó 1 lần.
Mạc Chí Khiêm cười mãn nguyện, anh đã biết từ rất lâu rồi, hồi còn nhỏ cô đã luôn ước có thể đến xứ Wales, anh rất muốn có thật nhiều tiền để đưa cô đến Wales.Bây giờ anh đã có thật nhiều tiền nhưng thời gian của cô lại chẳng thể để cô đi đến đó.
Đến gần 7 giờ tối cô mới về đến nhà, cô đi vào trong nhà, cả căn nhà lúc nào cũng tối thui, cô bật đèn lên, biết là anh chưa về nên đã vào bếp nấu cho anh vài món trong tủ. Nấu xong, cô đi lên trên phòng, cô chẳng để ý có tắm hay không nhưng cô rất buồn ngủ nên đã nằm xuống giường ngủ luôn.
Lúc Châu Dạ Nguyệt về nhà đã là 11 giờ tối, anh đi lên phòng đã thấy Lục An ngủ, anh không muốn đánh thức cô nên đã đi xuống lầu, anh đi vào bếp, định sẽ uống nước, anh vừa uống cốc nước xong mới phát hiện ra, cô đã nấu cơm cho anh.
Châu Dạ Nguyệt nhìn một lượt, cuối cùng vẫn là ra ngoài phòng khách, anh quyết định sẽ ngủ ở sô pha, anh không biết chính bản thân mình đang làm gì cũng không hiểu vì sao bản thân lại tránh né Lục An như vậy.
Anh luôn nhắc nhở bản thân đừng vượt quá giới hạn với cô, anh nghĩ, hiện tại đã có Trương Khả Ái nên cần tránh xa Lục An càng tốt.
Anh nằm trên sô pha, trằn trọc mãi không ngủ được, một lúc sau, anh nghe có tiếng bước chân, biết là cô dậy nên anh đã chùm kín chăn, giả vờ ngủ.
Lục An đi xuống bếp uống nước, lại tình cờ nhìn sang phòng khách thì thấy anh đang ngủ. Cô đột nhiên suy nghĩ rất nhiều trong đầu, rõ ràng là anh đang tránh né cô kia mà.
Cô bỏ qua việc uống nước, đi lại chỗ anh, cô biết anh vẫn còn thức vì người anh đang ngọ nguậy trong chăn. Cô không vạch trần anh, chỉ ngồi xuống ghế đơn kế bên, nhìn anh một lúc lâu mới lên tiếng.
" A Nguyệt, vì sao lại tránh né em?" Cô nói rất khẽ, chỉ đủ cho anh và cô nghe, cô không mong cầu anh sẽ đáp lại, cô vẫn chỉ ngồi đó nhìn anh.
Tưởng chừng như cả trăm năm trôi qua, không một tiếng động tĩnh nào, đến lúc cô định đứng dậy về phòng, Châu Dạ Nguyệt mới mở chăn ra, ngồi dậy nhìn thẳng vào cô.
Anh nhìn cô rất lâu, ánh mắt như dò xét khắp nơi trên khuôn mặt cô, cuối cùng cũng nở nụ cười với cô, chất giọng khàn khàn lại còn trầm của anh vang lên: " Anh không tránh né em, dạo này việc công ty rất bận, đã để em suy nghĩ rồi. Xin lỗi" Anh cười với cô, đi lại cầm tay cô, xoa xoa nhẹ vào bàn tay cô.
Lục An im lặng, bản thân cô lại mềm lòng, cô cười với anh, sau cùng lại nói: " Được rồi, lên phòng ngủ thôi" Nói xong cô chủ động đứng dậy, anh cũng đi theo cô.
Sáng hôm sau, hôm đó là chủ nhật nên anh được nghỉ làm, cô vẫn thức dậy rất sớm, cô bị ánh nắng của mặt trời làm cho thức giấc, cô theo bản năng quay qua nhìn bên cạnh, Châu Dạ Nguyệt vẫn còn ngủ, cô như trút đi gánh nặng trong lòng, nằm nghiêng người về phía anh, đến tận bây giờ cô vẫn không tin được lại có người đẹp trai đến thế.
Quá sức mê người.
Hàng chân mày rậm, lông mi cong dài, sống mũi cao thẳng tắp, đôi môi mỏng, cô ngắm anh thật lâu, cô đưa tay tính vuốt tóc anh nhưng sợ anh thức giấc nên lại thôi.
Cô ngắm anh rất lâu, cuối cùng mới chịu ra khỏi giường, cô vừa đi vào nhà vệ sinh, ở trên giường Châu Dạ Nguyệt cũng từ từ mở mắt, hoá ra anh đã dậy từ lâu rồi.
Anh vẫn để cho cô ngắm, vẫn làm tốt trách nhiệm của một người chồng nhưng rõ ràng trong lòng anh chỉ luôn có hình bóng của Trương Khả Ái, đôi khi anh hay tự hỏi, có phải bản thân đã có cảm tình với Lục An rồi không?
Nhưng ý nghĩ đó được dập tắt khi tiếng chuông điện thoại của anh vang lên. Nhìn vào màn hình điện thoại, là Trương Khả Ái gọi đến.
Đúng là, nhắc tào tháo, tào tháo tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...