Hôm nay là ngày tháo băng, cánh tay được phóng thích quả thật rất thoải mái, Thiên Kỳ vẫn luôn bên cạnh quan sát quá trình tháo băng cho đến khi cánh tay Tinh Nghiên hoàn toàn bình phục mới cho cô xuất viện. Nói chung Tinh Nghiên cũng chẳng ưa nỗi mùi thuốc sát trùng ở đây nên được xuất viện chẳng khác nào mãn hạn tù.
Màn đêm một lần nữa bao trùm, từ trên cao nhìn xuống, Dubai chẳng khác gì một con phượng hoàng tô điểm nhiều màu sắc rực rỡ, ẩn nấp trong màn đêm nhưng luôn là một vẻ đẹp hào nhoáng khó cưỡng.
Tinh Nghiên đi dạo quanh mấy con phố gần khách sạn, hay nói đúng hơn là chỉ đi lại trong phạm vi không quá 100m. Nếu không phải ai đó đang bàn công việc với đám người Tam Trượng thì cô cũng không trốn ra đây được. Ai ngờ, vừa mới hả hê khi trốn khỏi tầm mắt của hắn thì nhận được một cuộc điện thoại ma quỷ, hắn lạnh nhạt ra lệnh đúng một câu: "Không được đi xa."
Chỉ một mệnh lệnh ngắn cũng đủ để Tinh Nghiên tin rằng, nếu ngay từ đầu không có sự ngầm đồng ý của hắn thì Tinh Nghiên chẳng thể bước ra khỏi phòng.
Tinh Nghiên nhìn đám trẻ đang chơi đùa phía xa, giờ phúc này cô lại cảm thấy rất bình yên. Tinh Nghiên từng ước mình sẽ có một gia đình, cô sẽ là một người mẹ tốt, cô muốn các con cô sẽ có một tuổi thơ mà cô đã không có phúc trải qua.
Điện thoại rung, Tinh Nghiên nhìn màn hình, là Tạ phu nhân. Cô thoáng chần chừ rời nhận cuộc gọi, một người mẹ dù có lạnh nhạt đến đâu thì điều họ sợ nhất là không liên lạc được với con mình.
"Tinh Nghiên, con có sao không? Sao lại bị thương?"- Tạ phu nhân lo lắng hỏi.
"Không sao, vết thương ngoài da thôi."
Tạ phu nhân vẫn rất lo lắng: "Con về đi, không cần ở bên cạnh Quách Diệp Thiên Kỳ nữa, bây giờ là thời khắc quan trọng, con ở đó chỉ có nguy hiểm thôi."
"Thời khắc quan trọng? Là chuyện gì?"
"Con không biết sao, Quách Diệp thiên Kỳ đang sáp nhập Tinh Bang vào phạm vi quản lí của "Quách Diệp" nhưng các nghi trượng của Tinh Bang gia tộc phản đối kịch liệt, nay mai sẽ có nội chiến đó."
"Alo, alo?"
"Mẹ, con sẽ gọi lại sau!"- Tinh Nghiên chỉ biết nói câu đó rồi nhanh chóng cúp máy, cô chạy thật nhanh lên phòng, bàn tay run rẫy bấm số trên thang máy.
Hắn muốn lấy Tinh Bang, đó là công sức của cha cô và bao nhiêu anh em đã đổ máu mới có được, một tiếng sáp nhập là hắn muốn sở hữu gia tộc của cô. Đây là đạo lý gì đây?
"Đừng vậy mà... "
Vừa hé mở cửa phòng, Tinh Nghiên đã nghe thấy âm thang lí nhí của cô gái trong phòng, cô đứng bên ngoài nhìn thấy Kithy đang choàng cổ Thiên Kỳ, hắn cũng để mặc cô ta giở trò trên người mình. Từ góc độ của Tinh Nghiên hắn giống như đang ôm eo cô ta vậy. Cô lại không nhìn thấy biểu cảm của hắn, chỉ nghe Kithy nói: "Lão đại, mọi chuyện tôi điều sẽ chấp nhận ngài, vả lại còn hầu hạ ngài thật tốt nữa."
"Cô chắc chứ?"- Âm thanh của hắn âm trầm, lọt vào tai Tinh Nghiên lại là vẻ dịu dàng, hắn dùng giọng điệu như vậy đối với cô gái đó?
Tinh Nghiên thật sự không thể chứng kiến tiếp được nữa, cô chạy khỏi khách sạn, trong lòng cô rất khó chịu, giống như bị một mảnh thủy tinh cứa vào, cô biết dù ở trong thân thể nào đi nữa thì số mệnh của cô vẫn không thoát khỏi người đàn ông đó. Kiếp trước cô yêu hắn là thật, nhưng kiếp này cô không muốn thừ nhận rằng mình lại yêu hắn một lần nữa. Nhìn thấy Thiên Kỳ và người khác ân ái trước mặt, cô giống như một phế phẩm bị bỏ đi, ghen sao? Chua chát hơn cả ghen là không có quyền để ghen. Cô bây giờ chỉ muốn rời xa phạm vi của hắn.
"Em nhất định sẽ hầu hạ anh thật tốt... anh có thể tha cho cha em không?"-
Kithy õng ẹo dán chặt thân hình nóng bóng vào người hắn. Thiên Kỳ hừ lạnh một tiếng, chế giễu: "Cô khôg có gì để tôi hứng thú, còn nữa, cô càng không có tư cách ra điều kiện với tôi."
"Anh đừng vậy mà, tất cả mọi chuyện điều là em làm, em không nên đụng tới người của anh, là em không đúng, nhưng cha em đã vì "Quách Diệp" hơn nửa đời người rồi, anh tha cho ông đi."- Kitthy dường như không quá xa lạ với bản tính lạnh lùng của Thiên Kỳ, cô ta không quá mất bình tĩnh.
"Kithy, cho dù cô có lột hết đồ đứng trước mặt tôi, cũng không làm cho tôi hứng thú được. Còn về chuyện của cha cô, tôi vẫn sẽ theo luật lệ của "Quách Diệp" mà áp dụng."- Nói rồi Thiên Kỳ dứt khoát đẩy Kithy, khiến cô ta té xuống đất. Hắn chậm rãi đứng lên.
"Quân!"
Hữu Quân bên ngoài bước vào, nhìn Kithy: "Kithy tiểu thư, mời."
Kithy giàn giụa nước mắt nhìn Thiên Kỳ: "Lão đại, ngài không thể diệt môn
Daniel, cùng lắm cô ta cũng không có chuyện gì, ngài sao lại tuyệt tình như vậy."
Thiên Kỳ nhếch môi, từ trên cao nhìn xuống: "Sai lầm của cô là đụng vào phụ nữ của Quách Diệp Thiên Kỳ tôi."
Kithy bị Hữu Quân lôi đi, Thiên Kỳ ngồi xuống sofa, lấy điện thoại bấm một dãy số. Tiếng chuông dài từng hồi một reo lên nhưng không ai lên máy, hắn chau mày không vui nhưng vẫn gọi một lần nữa. Vẫn không ai lên máy, Thiên Kỳ bước đến bên cửa sổ nhìn xuống bên dưới chiếc ghế đá nhưng giờ đã trống không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...