Mục gia - Bảo Hoa Tần
Trong nhà, người hầu đứng nghiêm chờ đợi chủ nhân của ngôi nhà tới. Xung quanh là mấy họ hàng đang ngồi chụm đầu thì thầm to nhỏ.
"Nghe nói hôm qua, cậu Ba đưa một nhân loại bình thường về. Cô nói xem có khi nào là bạn đời anh ta không?" Một quý bà mặc trang phục đỏ tươi ôm sát nói. Vạt áo sau lưng bà ta phất phơ qua lại. Là kiểu dáng đang rất thịnh hành cho các thiếu nữ.
Người ngồi bên bà ta âm thầm liếc mắt khinh thường, đã tuổi bao nhiêu còn mặc như thiếu nữ rực rỡ như vậy. Tuy nhiên ngoài mặt cô ta vẫn cười nịnh nọt. Khẽ nói thông tin mình biết:
"Nghe nói là một đứa nhóc, khuôn mặt rất non nớt. Hôm qua vừa tới, hôm nay đã mở họp rồi. Nói không chừng tám chín phần là thật."
Quý bà nghe vậy, càng hứng thú hỏi thăm: "Là một đứa trẻ sao, ôi ta thích nhất là mấy đứa trẻ con đấy. Nhìn thôi cũng tràn đầy sức sống."
Nghe giọng nói hưng phấn của bà ta, người ngồi bên cạnh càng thấy ghê tởm trong lòng. Bất quá thân phận người này không dễ trêu chọc nên cô ta đành ngậm miệng cười cho qua.
Tiếng mở cửa vang lên, một nam một nữ từ ngoài tiếng vào. Theo sau họ là hai nam một nữ. Ai cũng anh tuấn mĩ lệ, khí thế bức người.
Đám họ hàng xôn xao lập tức yên lặng, điều chỉnh tư thế nghiêm túc chào hỏi người đàn ông dẫn đầu.
"Kiến quá Mục đại gia."
"Chào ngài Mục tá."
"Xin chào gia chủ."
* * *
Mục Hà An gật đầu, đi tới chủ vị. Vợ ông Ngữ Điệp Lan ngồi kế bên cạnh. Cô Cả Mục An Thuyên ngồi bên phải mẹ, cậu Hai Mục Dĩ thì ngồi bên trái cha, cuối cùng là Mục Tần ngồi bên phải anh mình.
Khó một lần hội họp đủ năm người như vậy, đám họ hàng ý thức coi như đã hiểu lời đồn bên ngoài xem ra đã đúng chín phần mười rồi.
Thế nhưng ai cũng làm bộ như không biết gì, chờ đợi Mục gia gia chủ tuyên bố.
Mục Hà An khẽ nhìn quanh mọi người, thấy đã đầy đủ, không thiếu ai, ông liền khẽ gật đầu ra hiệu với đại quản gia Airbus bên cạnh.
Airbus khẽ cúi người rồi giơ tay chiếu một màn hình tinh thể lên cho mọi người nhìn thấy.
Trên tinh thể là hình ảnh và một số tư liệu về Du Thanh.
Ai cũng tò mò nhìn chằm chằm thiếu niên trong màn hình. Có một người nhìn vào tư liệu khẽ hỏi.
"Mười tám? Vị này là bạn đời của cậu Ba sao?"
Mục Tần đang tùy ý nhắn tin với Janus hỏi thăm về Du Thanh, nghe nhắc tới mình liền ngước mắt lên, một tay chống mặt, nghiêng đầu khẽ mỉm cười.
"Không sai, đây là bạn đời tương lai của tôi." Nói xong còn ý vị mà giả vờ than thở chớp mắt với người kia một cái.
"Tuy nhiên em ấy chỉ mới mười tám tuổi, vẫn là một cậu bé vị thành niên. Còn cần mọi người để mắt tới nhiều."
Liếc mắt thấy khuôn mặt kinh ngạc lại có chút ý đồ của một số người. Mục Tần khẽ tựa vào lưng ghế, đan tay vào nhau đặt trước ngực.
"Dù sao mọi người cũng biết bạn đời có ý nghĩa thế nào với Mục gia chúng ta. À không đúng, phải nói là toàn bộ Dục tinh mới phải chứ!" Anh híp mắt nhếch môi, đến khi mở mắt ra thì đều là từng tia sắt bén chém vào lòng từng người ở đây.
Thậm chí có người lặng lẽ giấu tay xuống dưới bàn, khẽ run.
Anh nói không sai, những người vốn có chủ ý tức khắc thu lại ý nghĩ của mình.
Bạn đời quan trọng như thế nào. Không cần nói bất cứ ai đều hiểu rõ. Cho dù cho họ mười lá gan họ cũng không dám làm cái gì. Trừ khi họ muốn kết cục của bản thân mình giống như tổ tiên của họ trước đây.
Cảm thấy đã cảnh cáo hiệu quả, Mục Tần thu lại ánh mắt, tiếp tục lấy "điện tính" nhắn tin với quản gia hỏi thăm tình hình của Du Thanh.
Mục An Thuyên ngồi đối bên khẽ liếc Mục Tần, sóng mắt gợn sóng như nghĩ cái gì. Cô bấm vào "điện tính" nhắn tin cho quản gia mình.
- Lấy giúp tôi món quà cho bạn đời của Tần Tần, ở kho số 7-
- Ngài chắc chứ? -
- Cứ lấy đi-
- Vâng-
Mục Hà An ngồi chủ vị im lặng từ lâu lúc này mới lên tiếng:
"Xem như mọi người đã hiểu rõ những chuyện cần 'lưu ý'. Tôi sẽ không nhắc lại nữa. Còn có chuyện quan trọng hơn phải thông báo."
Ông xoay người lấy từ trên khay đại quản gia đưa qua - là một chiếc hộp lập phương nhỏ. Thảy nó lên bàn.
Ngay lập tức khi chạm vào bàn, chiếc lập phương mở to ra. Chiếu lên bản đồ tinh hà.
Khác với vòng tròn elip hệ mặt trời. Bản đồ tinh hà là các cấu trúc các dãy sợi vật chất và vạch phổ hình thành nên các khoảng trống lớn. Những điểm sáng rực rỡ cùng phản quang muôn màu, nhìn từ xa như một bầu trời đầy màu sắc với các án cầu vồng sặc sỡ.
Tuy nhiên, điều mọi người chú ý lại là bảy hành tinh được đánh dấu ở xung quanh.
Đây là bảy hành tinh nhân loại duy nhất: Du tinh, Hải tinh, Mộc tinh, Vũ tinh, Đông tinh, Tây tinh và Dục Tinh. Trong đó được đánh dấu màu đỏ nhất là Vũ tinh.
"Hiện tại, phía tình báo đã cho chúng ta biết. Có tổng cộng năm trăm dị sĩ đang được đưa tới chủ Liên minh."
Ánh mắt mọi người tối sầm lại, nhìn chăm chú vào tinh thể đã chiếu sang hình ảnh một con tàu vũ trụ.
Con tàu vô cùng đồ sộ, khắp nơi đều trải đầy hoa văn thù đồ, sáng lấp lóe, ngay cạnh sườn tàu còn in hình cánh chim màu trắng lớn.
Giọng Mục Hà An vẫn chậm rãi nói, ông đưa tài liệu cho mọi người. Là tài liệu của năm trăm dị sĩ.
"Tổng cộng ba năm, học viện Expectedness sẽ tổ chức buổi liên hợp tinh vực. Trong thời gian đó, nhất định phải chú ý an toàn cho bạn đời của Mục Tần - Du Thanh."
Ông chống hai tay lên bàn, đỡ cằm, nhìn chăm chú vào từng người. Nhả ra từng chữ:
"Đây không chỉ là sự tồn vong của gia tộc mà còn là sự tồn vong của tinh cầu. Hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi làm điều gì." Nói rồi ông đứng dậy.
"Mong các người đừng làm tôi thất vọng."
Mọi người cúi đầu, đưa tay lên trán. Đây là nghi thức trang trọng của Dục tinh, thể hiện sự quyết tâm và trung thành của mình.
Ngữ Điệp Lan cũng đứng lên, bà khẽ khoát tay ông, trước khi đi, bà khẽ nói:
"Tôi biết chắc các vị phu nhân rất nóng lòng muốn gặp bạn đời của Tần nhi nhà tôi. Đừng lo! Ba ngày sau nhà chính sẽ mở một bữa tiệc chào đón Du Thanh bé bỏng tới, khi đó.."
Giọng Ngữ Điệp Lan khẽ dừng, đôi mắt sắc sảo liếc qua từng người rồi dừng lại ở vị phu nhân mặc áo đỏ, khẽ cười mỉm.
"Nhờ mọi người chiếu cố nhiều hơn!" Rồi duyên dáng xoay người bước đi cùng chồng mình.
Vị phu nhân bị bà nhìn, ánh mắt lóe lên, tay cầm chiếc quạt che miệng lại.
Người ngồi bên nhìn thấy vậy, nghĩ chắc bà ta bị dọa cho sợ rồi liền lén bĩu môi.
Chừa lắm! Nghĩ bản thân có địa vị muốn làm gì thì làm à!
Hai nhân vật lớn đã đi, những người Mục Tần cũng nhanh chóng đi theo rời khỏi. Họ leo lên xe bay chạy thẳng về Mục gia nhà chính.
* * *
Ngồi trong xe, cậu Hai Mục Dĩ từ đầu tới cuối luôn im lặng liền lặng lẽ mỉm cười nhìn chăm chăm vào Mục Tần nãy giờ chỉ lo nhắn tin.
Nhìn đến tận khi Mục Tần không thể ngó lơ được nữa. Bất đắc dĩ bỏ tay xuống:
"Chuyện gì nữa đây, anh Hai?"
Thấy anh rốt cuộc để ý mình, Mục Dĩ mỉm cười ôn nhu nói: "Anh nghe bạn đời em năm nay mười tám? Là thật sao?"
Mục Tần hơi chần chờ, cuối cùng đành nói thiệt: "Phải, nhưng.."
"Tốt! Ngày mai anh sẽ dọn qua nhà em!" Không đợi Mục Tần nói hết, ánh mắt Mục Dĩ phát sáng, hào hứng gọi cho quản gia, yêu cầu thu dọn đồ đạc của mình.
Mọi người xung quanh nghe thấy cuộc nói chuyện, im lặng trao cho Mục Tần ánh mắt an ủi. Nhất là đại tiểu tư Mục An Thuyên, căn bản là cố nín cười, tràn đầy bộ dáng cười trên nỗi đau người khác.
Mục Tần: "..."
Anh khẽ giơ tay, nhân cơ hội Mục Dĩ không để ý, nhắn hai tin.
- Mục Dĩ tới! -
- Nhanh chóng thu xếp cho Du Thanh! -
Nhắn xong lập tức tắt "điện tính", Mục Tần khẽ day thái dương, cảm thấy đầu óc của mình không đủ dùng, đau đầu không thôi!
Xem ra, phải nhịn đau mà đưa Du Thanh vào học viện càng nhanh càng tốt!
++++
Tác giả: Chương này thật sự là một phút tùy hứng, có rất nhiều ý tưởng mới chớp lên. Nhưng về cơ bản vẫn theo cốt truyện, mong mọi người sẽ không quá khó hiểu. Những chương sau chắc chắn sẽ giải thích rõ ràng, chân thành cảm ơn đã theo dõi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...