Tinh Cầu Dục Vọng

Trong biệt viện, Du Thanh được quản gia dẫn xuống dùng bữa, những người hầu mặc những bộ áo tinh tế đồng nhất đang tất bật chuẩn bị bữa ăn cho vị chủ nhân mới.

Bước chân họ ai nấy đều đồng đều với nhau, động tác cũng hết sức linh hoạt. Nếu không phải nhìn vào cổ họ, nơi đó có một chiếc vòng ghi số hiệu thì chỉ sợ không ai biết hóa ra đó là người máy.

Rất may Du Thanh đã được quản gia báo trước, không thì bây giờ cậu vẫn còn há hốc mồm nhìn người hầu.

Đáng tiếc, dù không có cảnh này thì chốc sau cậu vẫn phải há hốc mồm thôi.

Từ trong bếp, các người hầu bưng những chiếc đĩa lộng lẫy tinh xảo trên tay, đi đến bên bàn rồi thảy nó lên. Chớp mắt những chiếc đĩa đã treo lơ lửng trên không trung, xếp thành từng vòng từng vòng nối đuôi nhau, xoay tròn lại.

Bên dưới chúng có một chiếc máy sóng âm giữ vững từng vòng đĩa nối thành một vòng tròn, chồng lên nhau thành từng bậc như một cái tháp. Chúng tự động quay qua quay lại như vòng quay ngựa gỗ, đảm bảo ai cũng nhìn rõ thức ăn bên trong, mùi thức ăn tỏa ra hương thơm nứt mũi làm người ta thèm thuồng.

Mà ngồi ở dưới, được chứng kiến tất cả - Du Thanh đang ngây ngốc nhìn nhìn.

Cậu chưa từng nghĩ, chỉ ăn có bữa cơm mà được xem biểu diễn văn nghệ dữ vậy đấy!

Lúc này Janus đứng ở bên, thấy cậu thất thần liền hơi cúi người nhắc nhở:

"Du thiếu, xin hãy chọn món ăn. Cậu thích gì thì cứ bấm vào" điện tính "là được."

Nghe ông nói, Du Thanh hồi phục tinh thần, giơ tay bấm vào cái vòng đeo tay của mình.

Đây là cái vòng khi sáng quản gia Janus đã cho cậu. Nó gọi là "điện tính", có tác dụng như một chiếc điện thoại ở Trái Đất, có thể lưới mạng, chơi game, kết nối sóng điện não và nhiều thứ khác, ngoài ra nó còn như một cái CMND, không, thậm chí là hơn cả thế.

"Điện tính" khi được kết nối với chủ nhân, nó sẽ lập tức lưu trữ gen và động bộ hóa cơ thể, duy trì sức khỏe của ký chủ. Cao cấp hơn nữa, bên trong nó chứa hàng ngàn, hàng triệu điện tích, chỉ cần phát hiện ký chủ gặp nguy hiểm, sẽ lập tức phóng thích từ trường, bảo vệ chủ nhân của mình. Là một vật vô cùng quan trọng đối với tương lai.

Ngoài ra nó còn dùng để liên kết với với thế giới ảo "Noland" - một thế giới được tạo nên với mục đích đầu là để giúp những người mắc hội chứng sợ và phản xã hội. Mục đích lúc đầu tạo ra chính là để chữa bệnh mà trước kia nhân loại không thể can thiệp trực tiếp vào, nhưng ngày nay theo xã hội tinh tiến nó đã trở thành một thế giới rộng lớn, được xem là một thế giới song song khác với thế thực.


Du Thanh liên kết với vị tinh của ngôi nhà trong sự giúp đỡ của Janus, bấm bấm chọn thức ăn.

Chớp mắt, chiếc đĩa được chọn rời khỏi vị trí, những con rô-bốt nhỏ như chú chuồn chuồn nhanh chóng bay tới tiếp lấy chiếc đĩa, nhẹ nhàng đặt trước mặt Du Thanh.

Mà người hầu cũng nhanh nhẹn đi tới trước mặt cậu, sắp xếp dao nĩa, khăn lau và choàng khăn giúp cậu.

Cuộc sống y như hoàng tử!

Du Thanh cảm thán, tay cầm nĩa có chút do dự, cậu là một thằng con trai VN thứ thiệt a, cậu chỉ quen xài đũa.

Mà bây giờ..

Du Thanh khó xử quay qua nhìn Janus: "Cái kia.. Có thể cho tôi xin đôi đũa được không?"

Janus hơi giật mình nhìn cậu: "Hóa ra Du thiếu là người phương Đông sao?"

Nghe ông hỏi, Du Thanh mơ hồ gật đầu: "Bộ nhìn tôi giống phương Tây lắm sao?"

Hiểu cậu không hiểu ý mình, Janus một bên ra hiệu cho người hầu lấy đũa, một bên giải thích với cậu:

"Du thiếu có biết hiện tại nhân loại có nhiêu quốc gia không?"

"Ừm.. 81, không, 68?" Dư Thanh đoán mò.

Janus lắc đầu, trả lời cậu:


"Là bảy."

"Cái gì?" Du Thanh kinh ngạc.

Sao lại ít đến thế!

Thấy cậu hoảng hốt, Janus chu đáo rót cho cậu ly trà chanh để vào tay cậu, trấn an.

Du Thanh hai tay cầm ly nước cảm ơn ông, uống một ngụm rồi lại chăm chú ngước nhìn Janus. Tràn đầy tò mò nhìn ông.

Janus hơi liếc nhìn cậu, ông khẽ nắn cổ tay, làm bộ như không có gì, bấm vào điện tính, 'crắc' một cái, chụp một tấm gửi qua cho Mục Tần.

Sau đó giọng ông từ tồn kể: "Sau thời gian dài khi con người đặt chân vào vũ trụ, đã xảy một sự kiện lớn.

Tất cả các quốc gia điều có ý kiến riêng của mình, điều vì lợi ích mà tranh đoạt. Nhân loại không thể thống nhất ý kiến với nhau vì dòng máu, tôn giáo và tín ngưỡng. Thậm chí, đã xảy ra cuộc chiến khiến hàng chục triệu người thương vong, cửa nát nhà tan không chốn dung thân.

Sau đó, dân số giảm mạnh, đa số người vì di chứng do chiến tranh để lại mà mất khả năng sinh sản. Đứng trước nguy cơ loài người có thể sẽ bị tuyệt chủng nhân loại đành ra quyết định.

Mỗi quốc gia sẽ tách riêng ra tự đi tìm hành tinh phù hợp với chính mình, thành lập thế lực riêng.

Trong quá trình tìm kiếm thì nhân loại tình cờ gặp gỡ Liên minh - là một tổ chức đa chủng tộc. Liên kết các đại và tiểu hành tinh chung sống hòa bình với nhau.

Cũng nhờ đó nhân loại dần dễ dàng hòa nhập với các tinh cầu khác, định cư chung sống và phát triển giống loài. Tuy nhiên cũng có những nhân loại xảy ra chiến tranh với hành tinh khác, họ muốn độc chiếm hành tinh của chủng tộc đó thành của riêng mình."

Giải thích tới đây, Janus bật một màn hình tinh thể ba chiều lên cho cậu xem:


"Cứ như vậy trải qua nhiều năm, những nhân loại sống trên các hành tinh theo thời gian trở nên bị biến đổi và có nét đặc trưng khác biệt. Dòng máu nhân loại cũng trở nên bị pha trộn do giao phối khác loài.

Hiện tại cũng chỉ còn tổng cộng bảy tinh cầu nhân loại thuần nhất gồm: Du tinh, Hải tinh, Mộc tinh, Vũ tinh, Tây tinh, Đông tinh và cuối cùng là Dục tinh. Chính là nơi cậu đang ở."

Janus nghiêng đầu nhìn cậu một cái, thấy cậu ngửa đầu chăm chú nhìn vào tinh thể thì tiếp tục điều khiển, chiếu hình ảnh Đông tinh lên:

"Đông tinh là tập hợp những dòng máu phương đông ở Lam tinh - chính là Trái Đất cổ kia. Đa phần người phương Đông có nền lịch sử và tín ngưỡng không giống nhau nhưng đại đa số họ có một điểm chung là thường hay quen ăn cơm và dùng đũa để gắp thức ăn. Đây là một trong những nét đặc trưng trong văn hóa của họ.

Mà theo như thói quen của Dư thiếu. Hẳn cậu là tổ tiên của người Đông tinh."

Thấy bản đồ rộng lớn bên trên, Dư Thanh ngạc nhiên thán phục.

Khi còn ở Trái Đất, luôn nghe nói về người ngoài hành tinh, muốn biết có sự sống khác nào bên ngoài vũ trụ.

Mà bây giờ đây, nhân loại cũng trở thành một trong những điều thần bí mà con người trước đây luôn say mê tìm tòi rồi.

Quả nhiên thời đại sẽ theo thời gian luôn luôn thay đổi.

"Thế còn Lam tinh?" Du Thanh tò mò hỏi, cậu rất muốn biết Trái Đất hiện giờ thế nào.

Chỉ là đúng lúc này một người hầu quay trở lại cắt ngang câu hỏi của Du Thanh. Y đi đến đưa cho quản gia một cái hộp nhỏ.

Nhìn bộ dáng vẫn còn muốn được biết thêm của Du Thanh, Janus khẽ mỉm cười, nhẹ giọng nói:

"Du thiếu đừng gấp, khi nào cậu đến học viện, sẽ được học kỹ về những thứ này."

Xong Janus cầm lấy cái hộp, lấy ra một đôi đũa tinh xảo đặt cạnh đĩa Du Thanh:

"Bây giờ điều quan trọng là cậu cần điều dưỡng tốt thân thể. Y sĩ bảo cậu rất thiếu dinh dưỡng, điều này làm cho thiếu gia rất lo lắng."


Nghe quản gia nhắc tới Mục Tần, mặt Du Thanh liền trở nên bí xị.

Ai cần hắn lo! Lần nào gặp nếu không trêu thì cũng chọc cậu. Là một tên thành phần nguy hiểm kiêm biến thái!

Du Thanh gắp con tôm dùng sức cắn một cái, nhai rột rột.

Ngon!

Du Thanh khẽ híp mắt hưng phấn mà bấm điện tính, chọn những món khác nếm thử.

Phân lượng trên các đĩa đều ở dạng vừa đủ, dù cậu có ăn hết tất cả cũng đảm bảo ở trạng thái no vừa. Là sắp xếp quản gia cố ý chuẩn bị cho cậu. Nhằm xem xét những món ăn tương lai cậu có thể ăn hoặc không ăn được.

Cho nên hôm nay mới có đại trận lớn như vậy.

Thấy Du Thanh vui vẻ ăn đồ ăn, Janus gật đầu hài lòng, phân phó người hầu để mắt tới cậu, chú ý ghi chép, rồi liền xoay người đi liên lạc với Mục gia.

* * *

Mà bên này, phía bên hạm đội. Mục Tần đang ngồi nghe báo cáo thì bỗng nhận được điện tính chuyền đến.

Của Janus?

Mục Tần mở ra nhanh, anh sợ là có chuyện quan trọng.

Vừa mở tin tức, đập vào mắt Mục Tần là một tấm ảnh thiếu niên đang chăm chú nhìn vào màn hình. Ánh mắt cậu lấp lánh đầy những sao nhỏ, khuôn mặt non nớt trông mong ngước mắt nhìn anh chằm chằm. Từ sau lưng cậu ánh sáng của bóng đèn tỏa ra bao lấy cậu, làm cậu bừng sáng như tia nắng nhỏ ấm áp lại tinh nghịch chọt vào tim lòng người.

Tiếng tim Mục Tần bỗng đập "thịch" một cái.

Chỉ một chốc cánh mũi đã cảm giác nóng nóng, anh giơ chạm điện tính, than khẽ trong lòng. Rồi nhanh chóng bấm lưu tấm ảnh, gửi tin cho quản gia.

[Xóa.]


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận