Tác giả: Phiên Dy
***
"Hà.. hà.. haaa"
Trong con hẻm tối bị che khuất, khắp nơi đều tràn đầy không khí bí hiểm, u tối lại có tiếng thở kiềm nén như có như không, vừa có chút bất lực lại tức giận.
Sâu trong hẻm, một thân ảnh dựa vào tường. Cả người y nổi đầy nhưng đường gân xanh mạch máu. Bàn tay để kế bên nắm chặt đến ứa máu, cho thấy hiện tại người nọ đang đau đớn thế nào.
Mộ Du cố kiềm nén cơn nóng bức đang không ngừng bốc cháy trong cơ thể. Thế nhưng qua từng phút trôi qua cơn nóng trong người càng ngày càng tăng, từng mạch máu vì bị xung huyết mà nổi lên, hiện rõ gân mạch lúc xanh lúc đỏ.
"Grừ.. gra.. gr.."
Anh nghiến chặt răng lại, bởi vì đau đớn khó chịu mà nắm chặt nắm đấm không thôi, vết thương trong lòng bàn tay vốn chảy máu lại mở rộng thêm. Anh cố gắng xoay người chống một tay lên tường nhưng vẫn không được. Mãi một lúc sau, mới có thể nhích lên tường chống người dậy.
Mỗi phút mỗi giây cơn đau như loài rết không ngừng ngậm cắn từng thớ thịt Mục Tần. Anh nhít từng bước từng bước một về phía trước. Mắt anh đỏ quét, nổi từng tơ máu, miệng nghiến lại kiềm cơn thở dốc liên tục.
Hôm nay là ngày dương chí, là ngày dương khí mạnh nhất. Mỗi khi đến những ngày này, những người có dương khí mạnh phải lập tức uống băng tinh hoặc ngâm hàn đám để giảm dương khí mà Mục Tần vốn dĩ có huyết mạch Bảo lân tinh khiết nhất trong gia tộc chính là người chịu ảnh hưởng nhiều nhất.
Vốn hôm nay là ngày họp mặt trong gia tộc. Vì từ nhỏ Mục Tần ở riêng lại thêm thế lực của anh là chuyên thu thập tin tức, để tránh bị kẻ thù để mắt nên mới không thể không bí mật quay về.
Chỉ không ngờ, người tính không bằng trời tính. Năm nay ngày dương chí cư nhiên lại đến sớm hơn mọi lần. Khiến anh hiện giờ không thể dùng băng tinh hay hàn đàm để áp chế.
Lúc này việc cần làm là thông báo cho gia tộc kêu người tới giúp. Nếu không giải quyết tình trạng dương khí tăng nhanh, anh nhất định sẽ nổ máu mà chết.
"Cái kia.. Xin lỗi anh, cho tôi hỏi? Ở đây là đâu vậy?" Một giọng nói đột nhiên phát ra sau lưng Mục Tần, khiến anh kinh ngạc lập tức cảnh giác quay người lại.
Bị anh bất thình lình xoay người, Du Thanh hoảng hốt nghiêng người ra sau. Sau đó, cậu bỗng nhìn thấy rõ mặt anh, đôi mắt đỏ hoét cùng những gân xanh chằng chịt khiến Dư Thanh tức thì bị dọa sợ, trực giác cậu nhanh chóng cảm thấy có nguy hiểm.
Cậu lui về sau một bước định chạy đi nhưng ngay tức khắc bị Mục Tần túm được. Anh áp cậu vào tường, khuỷu tay chặn ngay cổ cậu làm cho nhịp thở của cậu ngắt quãng.
"Khụ.. khụ.. Xin.. anh.. thả.. r-ra. Khặc.. tôi.. k-kh.. không biết.. gì.. cả." Biết mình gặp nguy hiểm, Du Thanh nắm chặt cánh tay trước mặt, cố gắng cầu tình.
Cậu không nghĩ bản thân mình xui xẻo đến vậy. Chỉ là đi đến nhà sách thôi cũng bị bắt cóc. Lúc tỉnh lại thì đã ở nơi xa lạ này, vốn dĩ chỉ muốn hỏi đường lại không ngờ gặp phải thành phần nguy hiểm.
Cậu không biết người trước mặt là ai nhưng cậu biết người này cũng không phải là muốn giết mình, nên Du Thanh cố hết sức tỏ ra vô tội mong người trước mặt xem như không thấy cậu mà bỏ qua: "Tôi.. th-thật.. không có.. cái.. gì. Cầu anh.. buông tha!"
Mục Tần nhìn kỹ khuôn mặt non nớt của Du Thanh, hơi thả lỏng tay. Xem ra còn chưa thành niên, không có uy hiếp.
"Cậu.. tên.. gì?" Mục Tần hơi khó khăn mở miệng, hiện tại sức lực của anh đang bị rút cạn để chống trọi với cơn nóng bức trong cơ thể.
"Du.. Du Thanh. Anh.. anh thả tôi ra được không? Tôi.. tôi thực sự không biết gì hết, tôi chỉ muốn hỏi đường thôi!" Vì quá sợ hãi, trong lúc nói Du Thanh không khỏi nấc cục, làm thanh âm cậu vốn đã trong trẻo lại thêm mấy phần nghèn nghẹt, nhìn qua vô cùng tội nghiệp.
Bị bộ dáng của Du Thanh đập vào mắt, trái tim của Mục Tần nhất thời đập mạnh. Tiếng tim thình thịch như muốn phá khỏi lồng ngực. Anh ngạc nhiên, nhìn chằm chằm vào nhóc con Du Thanh kia.
Một ý nghĩ bỗng chợt lóe lên trong đầu anh. Anh nắm chặt vai cậu, cúi người xuống kề sát cổ, khẽ ngửi.
"Anh.. anh làm gì vậy?" Bị hành động bất chợt của Mục Tần dọa, Du Thanh sợ hãi nghiêng đầu tránh đi, định nhân cơ hội bỏ chạy nhưng hai bàn tay bên vai lập tức siết lại giữ chặt lấy cậu khiến Du Thanh không dám nhút nhích.
Mà lúc này, Mục Tần ngửi được mùi hương xa lạ thế nhưng lại có thể làm cho cơn nóng bức trong người anh giảm bớt đi, thì đã hiểu được suy đoán của mình là đúng.
Anh có chút không thể tin được liếc nhìn nhóc con đang vì sợ hãi mà hai mắt không khỏi ứa nước kia. Bộ dáng như một con chuột nhỏ bị dọa đến không ngừng run rẩy, túm chặt cái đuôi mình mà núm kỹ, chỉ chờ có cơ hội là vọt lẹ.
Đột nhiên Mộ Tần cảm thấy chút muốn cười lại không khỏi cảm thán. Không ngờ tưởng tượng bao nhiêu cảnh gặp bạn đời tương lai vậy mà không nghĩ tới lại là thế này. Cũng may là chưa làm gì quá đáng, không thì con đường tương lai phía trước đầy chông gai rồi.
"Tôi sẽ.. không làm gì.. em đâu." Anh xoa đầu cậu cố hạ giọng trấn an: "Nhưng tôi cần em giúp."
Nếu thích thì cho xin like ⤋
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...