Tinh Cầu Cô Độc

Thời gian không ngừng trôi đi, cuộc sống của Lý Tích Thần có một vài thay đổi nhỏ.

Tối hôm đó sau khi xem phim cùng với Lục Tư Việt ở nhà cô xong, cô lại né tránh anh lần nữa.

Không biết nên nói gì, cũng không biết nên biểu hiện như thế nào.

Lục Tư Việt vẫn mang cho cô hai bữa tối tiếp theo, nhưng cô không còn chờ anh nữa.

Cô gọi thức ăn ngoài trước khi anh về nhà, còn cố ý để hộp thức ăn mà cô đã ăn xong ở ngoài cửa.

Đứng dựa vào cửa khi anh đến gõ cửa, thì thầm trả lời anh như thường lệ, nhưng khi anh nói treo bữa tối ở cửa cô sẽ trả lời, "Tôi... tôi đã... ăn tối rồi."

Ngày đầu tiên, bởi vì khẩn trương mà cô lắp bắp ngắt câu không đúng chỗ.

Cô nói: "Tôi đã...đã ăn...ăn cơm rồi."

Thật tệ.

Anh hàng xóm cũng không quan tâm.

Anh còn hỏi: "Có cần giúp em vứt rác ở cửa không?"

Lý Tích Thần nhìn qua mắt mèo nho nhỏ, thân hình anh cao ngất, vẻ mặt hơi khó hiểu.

Giọng nói vẫn rất dễ nghe.

"Không cần." Lý Tích Thần nói: "Sẽ có... người đến dọn."

Trong tiểu khu có người phụ trách thu rác.

Không cần làm phiền Lục Tư Việt.

"Được." Lục Tư Việt trầm mặc vài giây, "Em nghỉ ngơi sớm đi."

Giọng nói của anh hôm đó dường như mang theo cảm giác mệt mỏi vô cùng.

Đêm hôm đó trong đầu Lý Tích Thần đều là câu nói kia của anh, cả đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, cô cũng chọn cách tương tự.

Cô cẩn thận từ chối sự quan tâm của Lục Tư Việt, cũng gửi tin nhắn cho anh hàng xóm rằng- xin hãy giữ khoảng cách.

Tình trạng như vậy duy trì ba ngày, buổi tối ngày thứ ba khi Lục Tư Việt nói treo cơm tối lên cửa cho cô, Lý Tích Thần dựa vào cửa nói: "Sau này tôi sẽ tự ăn cơm."

Cô đã luyện tập cả ngày mới có thể nói được một câu hoàn chỉnh.

Lục Tư Việt đứng trước cửa nhà cô sững sờ hồi lâu, cuối cùng không hỏi gì.

Sau đó anh không mua đồ cho cô nữa, chỉ là sau khi tan tầm trở về vẫn sẽ đến hỏi thăm cô như thường lệ.

Câu trả lời của cô cũng giống như cũ, không hề mới mẻ.

Lý Tích Thần thường nghĩ, cô thật sự là một người rất vô vị.

Không biết sau này sẽ tìm bạn đời như thế nào.

Mỗi khi nghĩ đến vấn đề này, trong đầu cô luôn hiện ra khuôn mặt Lục Tư Việt.

Nhưng chỉ trong chốc lát, cô lại lấy tay quạt quạt gió nhắc nhở mình không nên suy nghĩ lung tung.

Người giống như Lục Tư Việt, nên xứng đôi với một người tốt hơn.

Dịu dàng hào phóng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, xinh đẹp xuất sắc, giống như anh hàng xóm vậy, đứng trong một đám người vẫn sẽ tỏa sáng.

Cô cảm thấy Lục Tư Việt thật sự quá tốt.

Tốt đến mức cô không dám lại gần anh thêm một chút.

Chỉ cần đến gần hơn một chút, cô sẽ muốn có được nhiều hơn.

Nhưng mà con người sao có thể có lòng tham không đáy.

Lý Tích Thần ở nhà nhàm chán, ngược lại có ý tưởng mới, sau khi mở Word ra viết mấy chữ, đắp nặn được nhân vật rồi thì bắt đầu viết kịch bản.

Cả ngày đều suy nghĩ làm thế nào để viết kịch bản kia tốt hơn, ngược lại không có thời gian để buồn bã để ý đến chuyện Lục Tư Việt.

Thỉnh thoảng cô sẽ dừng tay gõ bàn phím khi nghe thấy tiếng đóng cửa đối diện, sau đó tựa đầu lên ghế, nhìn trần nhà màu trắng.

Anh hàng xóm hẳn là thất vọng với cô rồi.

Cô thở dài một hơi, lại ép mình không được suy nghĩ nữa.

-

Cô gặp lại Trịnh Vân Phàm là vào thứ ba, một ngày trước khi đi tư vấn tâm lý.

Ngày đó Lý Tích Thần hiếm khi dậy sớm, giặt sạch ga giường chăn mền trong nhà, sau đó ngồi trước máy tính viết kịch bản.

Viết viết xóa xóa, cuối cùng chỉ còn lại một chút.

Nhưng so với lúc trước viết ra cái gì cũng không thể dùng thì đã tốt hơn nhiều.

Hơn mười giờ sáng, chuông cửa nhà cô vang lên, làm cô đang đắm chìm trong việc viết kịch bản phải hoảng sợ một phen.

Bởi vì có bài học lần trước, cô căn bản không dám mở cửa lung tung, cẩn thận từng li từng tí đi tới cửa nhìn, phát hiện là Trịnh Vân Phàm, lúc này mới yên tâm.

Lần trước hai người tạm biệt nhau không tính là vui vẻ, cũng không trò chuyện được bao nhiêu qua điện thoại.

Trịnh Vân Phàm gửi cho cô không ít tin nhắn, mà cô chỉ trả lời đơn giản, nhiều nhất cũng không vượt quá hai chữ.

"Ừ" và "Ồ" chiếm đa số.

Lý Tích Thần không mở cửa, đứng ở cửa hỏi: "Cậu tới làm gì?"

Trịnh Vân Phàm: "Mở cửa."

"Không mở." Lý Tích Thần cũng kiên quyết.

Trịnh Vân Phàm chần chừ thật lâu, gửi tin nhắn wechat cho cô.

[Quỳ xuống.jpg]

Lý Tích Thần chọc điện thoại trả lời: [Làm gì?]

Trịnh Vân Phàm: [Mẫu hậu.]

Lý Tích Thần: [...]


Trịnh Vân Phàm đột nhiên quỳ gối là điều cô không ngờ tới.

Trịnh Vân Phàm đập cửa, "Lý Tích Thần, cậu mở cửa đi."

"Để làm gì?"

"Nói xin lỗi cũng phải giáp mặt mới có thành ý chứ." Trịnh Vân Phàm vì che giấu sự chột dạ trong lời nói mà cố ý cất cao giọng, âm cuối gần như vỡ cả giọng.

Hai người im lặng giằng co, hai phút sau, Lý Tích Thần mở cửa.

Trịnh Vân Phàm xấu hổ nhìn cô, sau đó cười lấy lòng, "Lý Tích Thần."

"Làm cái gì?" Lý Tích Thần vẫn chặn cửa.

Trịnh Vân Phàm cũng kéo cửa, dựa vào cửa, sợ cô đổi ý đóng cửa lại, "Chúng ta thương lượng một chuyện đi."

"Cái gì?"

Trịnh Vân Phàm nói: "Lần này thật sự là tớ phải trả một cái giá rất lớn mới lấy được số, cậu có biết khoa tâm thần của Bệnh viện số 3 Bắc Thành khó lấy số đến thế nào không?"

Lý Tích Thần trừng to mắt, "Tớ không biết."

Cô bài xích nói: "Tớ chưa từng đến khoa tâm thần."

"Vậy đi với tớ một lần đi." Trịnh Vân Phàm khuyên cô, "Tớ sẽ ở bên cậu toàn bộ quá trình, đây không phải chuyện lớn."

"Tớ không đi." Lý Tích Thần trừng anh ấy, "Cậu đã nói còn lo chuyện của tớ nữa là..."

Không đợi cô nói xong, Trịnh Vân Phàm đã ngắt lời, "Tớ là con trai cậu."

Anh ấy không kiên nhẫn nói: "Tớ là con trai cậu có được chưa?"

Lý Tích Thần: "..."

"Mẫu hậu." Trịnh Vân Phàm lắc vai cô, "Tớ gọi cậu là mẹ, cậu đi bệnh viện với tớ đi."

Lý Tích Thần: "..."

Lúc lâu sau, cô tức giận nói: "Sao dì Khúc lại nuôi ra đứa con bất hiếu như vậy chứ."

Trịnh Vân Phàm bất đắc dĩ, "Gặp phải người như cậu, tớ có thể làm gì bây giờ?"

Anh ấy lại hỏi: "Lý Tích Thần, khi nào thì cậu mới không bướng bỉnh với tớ nữa?"

Lý Tích Thần nhìn anh ấy hồi lâu, bỗng nhiên hết giận, "Cậu vào đi, tớ nói với cậu."

Trịnh Vân Phàm cuối cùng cũng xem như là đã chờ được mây tan để thấy ánh trăng, cười hì hì đẩy Lý Tích Thần vào nhà, "Thần, cậu như vậy từ sớm không phải tốt hơn sao."

Cánh cửa đó cứ như vậy bị đóng lại.

Mà Lục Tư Việt trong hành lang chậm rãi cất bước lên lầu.

Anh đứng ở cầu thang giữa tầng ba và tầng bốn, tay vịn lan can, đầu hơi ngẩng lên.

Tầng bốn đã vắng tanh, những câu nói vui cười tức giận vừa rồi đã hoàn toàn biến mất.

Thì ra cô bé có thể trao đổi bình thường cùng với người khác.

Chỉ là trốn tránh anh mà thôi.

Là do anh chủ động quá nên dọa đến cô rồi sao?

Anh cũng không cố ý.

Chỉ là tình cảnh kia, giống như bản năng thúc đẩy anh hành động như vậy.

Anh không hề suy nghĩ quá nhiều.

Xem ra, vẫn là dọa cô sợ trốn trở về khu an toàn rồi.

Lục Tư Việt vốn định về nhà lại xoay người xuống lầu, nhắn tin cho Tô Nhất Bạch: [Uống rượu không?]

Rất nhanh nhận được hồi âm của Tô Nhất Bạch: [Địa chỉ.]

-

Lý Tích Thần giải thích đơn giản tình huống trước mắt của mình với Trịnh Vân Phàm, hơn nữa nhiều lần nhấn mạnh rằng mình không có ý định tự sát.

Trịnh Vân Phàm nửa tin nửa ngờ.

Anh nói lúc ở nước ngoài, trong công ty có người bởi vì lo âu và mất ngủ lâu ngày mà lựa chọn nhảy lầu.

Mà anh là nhân chứng, cũng là người xử lý thủ tục sau đó, cho nên đối với loại chuyện này tương đối mẫn cảm.

"Tớ đang đi khám bác sĩ tâm lý rồi." Lý Tích Thần nói: "Tuần trước đi cùng Ngõa Ngõa một lần."

Trịnh Vân Phàm khiếp sợ không thôi, "Vậy sao cậu không nói với tớ?"

Lý Tích Thần nhắc nhở anh ấy: "Khi đó chúng ta đang cãi nhau."

"Cậu mà nói với tớ thì chúng ta đã không cãi nhau rồi." Trịnh Vân Phàm cười nhẹ, "Tớ cũng không điên, không có việc gì lại cãi nhau với cậu."

"Cậu vốn cũng không được bình thường." Lý Tích Thần lầm bầm.

Trịnh Vân Phàm không nghe rõ, "Cậu nói cái gì?"

Lý Tích Thần mím môi: "Không có gì."

"Vậy bác sĩ tư vấn tâm lý đó thế nào?" Trịnh Vân Phàm nói: "Hiện tại ngành này ở trong nước hình như rất hỗn loạn, trong ngành này ai cũng có, đục nước béo cò quá nhiều."

"Cảm giác cũng tạm được." Lý Tích Thần nghĩ nghĩ, "Tớ không bài xích bà ấy."

Thậm chí nhanh chóng mà chấp nhận bà ấy.

"Vậy là được." Giọng Trịnh Vân Phàm bỗng nhiên nhỏ hơn, "Cố Từ luôn rất đáng tin cậy."

"Vậy sao hai người còn chia tay?" Lý Tích Thần nhân cơ hội mà hóng hớt.

"Cũng không phải tớ muốn chia tay." Trịnh Vân Phàm nằm trên sô pha lười, thả lỏng mà tán gẫu với cô, "Thần, tớ là người bị chia tay đó biết không?"

Lý Tích Thần: "..."

Cô lựa chọn câm miệng, không tham gia vào tranh chấp tình cảm.

"Nói đi cũng phải nói lại." Trịnh Vân Phàm lại bắt đầu vặn hỏi cô, "Cậu và người đối diện là thế nào? Phát triển đến bước nào? Kết bạn wechat nói chuyện chưa? Xác định quan hệ chưa?"

Liên tiếp mấy câu hỏi, Lý Tích Thần không biết nên trả lời thế nào.


Yên tĩnh vài phút, Trịnh Vân Phàm duỗi chân đạp chân cô, "Nói chuyện đi."

Lý Tích Thần: "Cậu đừng quản."

Trịnh Vân Phàm: "..."

"Hiệp ước mất hết quyền lợi, sỉ nhục đất nước tớ cũng đã ký rồi." Trịnh Vân Phàm khẽ cười: "Mặt mũi tớ còn chẳng cần, ngay cả mẹ cũng gọi rồi, hỏi cái này thôi mà cậu cũng không cho?"

"Tớ đâu có bảo cậu gọi." Lý Tích Thần bĩu môi, "Tớ còn thay dì Khúc cảm thấy không đáng kìa."

"Lý Tích Thần, cậu không nói lý lẽ gì cả."

Trịnh Vân Phàm nói xong lại cảm thấy mất mặt, phẫn nộ nói: "Quên đi, cậu từ nhỏ đã không nói lý lẽ rồi."

Lý Tích Thần không muốn nhắc đến chuyện có liên quan đến Lục Tư Việt, cô luôn cảm thấy nhắc đến chuyện này với bạn bè nhiều lần, đặt hai cái tên cùng một chỗ nhiều lần, sẽ khiến cô sinh ra ảo tưởng không thực tế.

Trịnh Vân Phàm thấy cô không muốn nói chuyện cũng không nói nữa.

Trong phòng khách yên tĩnh hồi lâu, Trịnh Vân Phàm nằm trên sô pha phơi nắng buồn ngủ.

Lý Tích Thần cũng nằm trên sô pha buồn ngủ theo.

Trong lúc ý thức đang mơ hồ, Trịnh Vân Phàm lẩm bẩm: "Ngày mai tớ sẽ đi cùng cậu."

Lý Tích Thần quả quyết cự tuyệt: "Không."

-

Lần tư vấn tâm lý thứ hai vẫn là mười giờ sáng thứ tư.

Mặc dù Lý Tích Thần cự tuyệt Trịnh Vân Phàm, nhưng anh ấy vẫn mặt dày đi theo, làm tài xế cho cô và Cố Từ.

Lý Tích Thần tò mò: "Sau khi về nước cậu không cần làm việc sao?"

"Chuyện bên kia đều giao cho bạn bè rồi." Trịnh Vân Phàm nhún vai, "Bây giờ tớ không có việc gì cả."

Anh ấy mở một bài hát tiếng Anh ở trong xe, giai điệu rất vui vẻ.

Cố Từ suốt dọc đường giả chết, Lý Tích Thần thấy không khí quá xấu hổ, lập tức nhắm mắt lại.

Lúc đến "Phòng tư vấn tâm lý Lạc Gia" là 9:50 sáng.

Trịnh Vân Phàm ra ngoài mua trà sữa cho hai cô, sau đó ngồi một bên yên lặng chơi điện thoại di động.

Trong lúc chờ đợi, mọi người đều im lặng.

Mãi cho đến mười giờ, Lý Tích Thần vào phòng tư vấn tâm lý.

Cố Từ và Trịnh Vân Phàm đồng thời nhìn theo bóng lưng của cô.

Trịnh Vân Phàm không yên tâm hỏi: "Cái này có ổn không?"

Cố Từ cũng không có tâm trạng cãi nhau với anh ấy, bình tĩnh nói: "Dù sao vẫn phải thử xem."

Thật ra trong lòng ai cũng không nắm chắc.

Ở khoa tâm thần trị bệnh còn có nguy cơ sụp đổ tự sát bất cứ lúc nào, càng không nói đến những thứ này.

Bệnh tật trên thân thể có thể khỏi hẳn hay không đều có số liệu khống chế, nhưng những chuyện liên quan đến tâm lý, nói đúng hơn, là chuyện về mặt linh hồn, ai cũng không thể nói chính xác.

Chỉ có thể cầu nguyện.

-

Một lần nữa đi vào hoàn cảnh này, Lý Tích Thần lại sinh ra cảm giác bình tĩnh.

Lần này Kỳ Mân không để cô chờ đợi.

Khi cô bước vào phòng tư vấn tâm lý, Kỳ Mân đã ngồi đó, câu đầu tiên khi nhìn thấy Lý Tích Thần là cười nói: "Rất vui vì em đã tới."

Lý Tích Thần gật đầu, ngồi xuống sô pha.

"Tuần này thế nào?" Kỳ Mân hỏi.

Lý Tích Thần theo quán tính trả lời: "Cũng được."

"Vậy tôi vẫn hỏi vấn đề cũ." Kỳ Mân hỏi: "Em cảm thấy thế nào? Nếu dùng mức độ để biểu thị."

Không quả cảm giống như lần trước, cô do dự một chút, "1."

"Ừ." Kỳ Mân dẫn dắt cô, "Vậy nếu dùng từ ngữ để biểu thị cảm nhận của em thì sao?"

"Thì... cũng tạm được." Lý Tích Thần nói: "Rất bình tĩnh."

"Gần đây có lúc nào cảm xúc dao động khá lớn không?" Kỳ Mân dịu dàng nhìn cô chăm chú.

Lý Tích Thần rơi vào suy nghĩ, cô hỏi ngược lại: "Cụ thể là chỉ cái gì?"

"Cực kỳ nóng nảy hoặc khổ sở, vui vẻ hoặc thống khổ, loại cảm giác khiến em khó chịu này có thể coi là cảm xúc dao động mạnh." Kỳ Mân nói.

Lý Tích Thần suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời: "Có."

"Trong tuần này?"

"Đúng vậy."

Tay phải Lý Tích Thần không ngừng vuốt ve tay trái, để lộ vẻ căng thẳng ra ngoài.

Kỳ Mân nhìn chăm chú vào động tác nhỏ của cô, cũng không vội muốn nghe cô nói, ngược lại trấn an cô, "Em có thể đơn giản nói cho tôi biết một chút không?"

Lý Tích Thần bắt đầu nhớ lại.

Trong tuần này, tâm trạng cô chỉ có biến động lớn vào ngày ăn tối với Lục Tư Việt.

Đêm đó sau khi Lục Tư Việt đi, nỗi buồn của cô giống như nước lũ chảy ra từ cửa cống, cô nằm trên giường chảy nước mắt cả đêm.

Cô không ngừng tự hỏi, rốt cuộc vì sao bản thân lại trở nên tồi tệ như vậy?

Rõ ràng là lớn lên trong cùng một gia đình, chị gái ưu tú như vậy, sao cô lại hỏng bét như thế?

Nếu như mình cố gắng hơn một chút, ưu tú hơn một chút, có phải sẽ không biến thành như bây giờ hay không?


Tối hôm đó cô làm vỡ bát trong nhà, mảnh vỡ cắt vào ngón tay của cô.

Sau đó cô ngồi dưới đất ngẩn người, không băng bó tay, để máu chảy tùy ý.

May mắn đó chỉ là vết thương nhỏ.

Sau đêm hôm đó, cảm xúc của cô tương đối ổn định hơn rất nhiều.

Đó là lần cảm xúc dao động khá mạnh gần đây của cô.

Nhưng cô nhìn về phía Kỳ Mân, nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.

Cô không muốn nói.

Thật xấu hổ.

Cô cúi đầu trầm mặc.

"Em đã nhớ ra, nhưng không muốn nói với tôi có đúng không?" Kỳ Mân dịu dàng hỏi cô.

Lý Tích Thần không trả lời.

Kỳ Mân dịu dàng cười cười, "Vậy chúng ta đổi sang nói chuyện khác."

Bà ấy hỏi: "Em có thích người nào không?"

Lý Tích Thần đột nhiên mở to hai mắt nhìn về phía bà ấy.

Người này... thật là thần kỳ.

Bà ấy phán đoán dựa trên những hàng động nhỏ của mình sao?

Nghe nói bác sĩ tâm lý đều có thể căn cứ vào động tác và biểu cảm của người khác để suy đoán đáp án.

Lý Tích Thần lập tức đưa tay đặt sang bên cạnh, môi mím chặt, dáng vẻ cảnh giác.

Cô không muốn nói ra.

Một khi nói ra, những suy nghĩ đáng xấu hổ, tham lam của cô đều sẽ bị người khác biết.

"Ồ?" Kỳ Mân nhìn ra, nhưng bà ấy cũng nhìn ra đối phương khẩn trương, "Cái này cũng không muốn trả lời, vậy chúng ta đổi vấn đề khác."

"Em có thể đồng ý với tôi, vấn đề này nhất định sẽ trả lời tôi không?" Kỳ Mân trước khi hỏi đã yêu cầu như vậy.

Lý Tích Thần nghĩ nghĩ, cũng cảm thấy ngượng ngùng, sau đó gật đầu.

"Cảm xúc gần đây của em có liên quan đến người em thích không?" Kỳ Mân dịu dàng hỏi.

Lý Tích Thần: "..."

Thật lâu sau, cô gật đầu.

"Cảm xúc của em dao động như thế nào? Nóng nảy? Bi thương? Hưng phấn quá độ?"

Bà ấy còn chu đáo đưa ra cho cô một vài lựa chọn.

"Là bi thương." Lý Tích Thần nắm chặt nắm đấm, âm cuối run rẩy quá mức tiết lộ trạng thái của cô.

"Tới mức độ nào thế?"

"8."



Lần này tư vấn tâm lý vất vả hơn lần trước, Lý Tích Thần trả lời rất nhiều vấn đề đều theo kiểu tối nghĩa.

Chỉ trừ những câu hỏi ban đầu liên quan đến người mình thích không có câu trả lời, những câu còn lại cô đều trả lời, thậm chí cô còn kể với Kỳ Mân chuyện thời gian trước bị theo đuôi, cô nói khi đó cực kỳ sợ hãi, nói thái độ của chị gái ở bệnh viện, lần bọn họ cãi nhau, thậm chí cô còn thất thố hỏi: "Tại sao chị gái lại nói như vậy?"

Rất rõ ràng, cô đã khóc trong phòng tư vấn.

Kỳ Mân nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Ánh mắt dịu dàng của Kỳ Mân trìu mến nhìn về phía Lý Tích Thần, khiến cô có đủ cảm giác an toàn, cũng cảm nhận được sự công nhận.

Lý Tích Thần yên tâm nói với bà ấy một số chuyện của cô với chị gái.

Trong ấn tượng vốn tưởng cô giao tiếp với chị gái quá ít, nhưng khi nói đến thì lại có rất nhiều.

Bắt đầu từ chuyện khi còn bé chị gái thường xuyên được cha mẹ khích lệ, đến quá trình trưởng thành với sự tiếp xúc không đáng kể của các cô, rồi đến chuyện cô luôn nhìn theo bóng lưng chị gái, muốn trở thành người giống như chị gái.

Chị gái nhảy lớp cô cũng nhảy lớp, chị gái 26 tuổi tốt nghiệp tiến sĩ luật của một trường đại học nổi tiếng trong nước, vào làm ở Công ty luật hàng đầu của Trung Quốc.

Còn cô vì ước mơ, lần đầu tiên xung đột với người nhà, lựa chọn hí kịch và văn học điện ảnh, lần lượt bị người ta phủ nhận.

Khi cô nói với Kỳ Mân, mình 24 tuổi tốt nghiệp nghiên cứu sinh hí kịch và văn học điện ảnh Đại học Truyền thông Bắc Thành.

Kỳ Mân khen rất chân thành, "Em rất thông minh."

Cô chỉ có thể lắc đầu nói: "Cái này quá kém cỏi."

Ý muốn biểu đạt khi nói về sự kém cỏi của cô là muốn nói ở trong nhà cô quá kém cỏi.

Là cô thật lòng thật dạ cho rằng loại bằng cấp này rất kém cỏi.

Cô nói đến mức sụp đổ, lau nước mắt rồi đổi đề tài, Kỳ Mân hỏi cô có biết hiệu ứng Rosenthal hay không.

Từ trong ký ức của mình, Lý Tích Thần lục tìm tỉ mỉ rồi nhớ lại câu chuyện này.

Dưới ánh mắt cổ vũ của Kỳ Mân, cô kể cho Kỳ Mân nghe thí nghiệm của Rosenthal ở trường tiểu học Mỹ, mặc dù biết mình múa rìu qua mắt thợ, nhưng dưới cái nhìn chăm chú như vậy, cô vẫn kể xong câu chuyện.

Từ ngữ điệu và phương pháp kể chuyện của cô có thể cảm nhận được, cô rất có năng lực trở thành biên kịch.

Kỳ Mân nói, "Nếu là tôi nói về hiệu ứng Rosenthal, tôi sẽ chỉ kể hết những gì trong sách giáo khoa một cách nhạt nhẽo, điều này rất giống một giáo viên, mà tất cả chúng ta bình thường đều không thích giáo viên. Nhưng em không giống, câu chuyện em kể cho tôi, tôi rất thích."

Lý Tích Thần không được tự tin nói: "Cô đang gạt em."

Kỳ Mân cười lắc đầu, "Tôi sẽ không lừa gạt khách của tôi, em chỉ là bị những lời lẽ xấu kia ảnh hưởng, không nhìn thấy được sự ưu tú của mình."

Bắt đầu từ hiệu ứng Rosenthal, Kỳ Mân nói với cô về đặc tính của tâm lý chờ mong.

Mà theo Kỳ Mân phân tích, chị của Tích Thần là người đối mặt trực tiếp với áp lực của sự kỳ vọng, Tích Thần thì ngược lại, dưới sự chèn ép của lời nói, dưỡng thành tính cách tự ti nhút nhát, càng muốn được tán thành, muốn đạt tới kỳ vọng của cha mẹ, lại lần lượt thất bại, cuối cùng hình thành một vòng tuần hoàn ác tính.

Lần tư vấn này kết thúc bằng việc Kỳ Mân giao nhiệm vụ cho cô.

Nhiệm vụ bà ấy giao cho Lý Tích Thần là- mỗi ngày vận động mười phút, không hạn chế thời gian địa điểm, trước khi ngủ uống một ly sữa nóng.

Sau khi Lý Tích Thần đi, Kỳ Mân viết lên giấy: Trầm cảm, rối loạn giấc ngủ, rối loạn nhân cách né tránh, GAD, OCD.

Vẽ một dấu chấm hỏi phía sau OCD.

Chỉ là quan sát của bà ấy, không nhất định chính xác.

-

Sau khi Lý Tích Thần từ phòng tư vấn đi ra, tâm tình có chút phức tạp.

Không thể nói là nặng nề hay nhẹ nhõm.

Cô khóc quá lâu, hơi có chút bi thương, nhưng có thể đem câu chuyện phủ bụi dưới đáy lòng, chưa bao giờ nói với người khác ra nói với Kỳ Mân, cô cảm giác được sự nhẹ lòng.

Lúc cô đi ra ngoài mắt còn hơi đỏ, Cố Từ và Trịnh Vân Phàm vây quanh cô, hỏi cô làm sao vậy.

Cô lắc đầu, "Tớ thấy hơi mệt."

Cố Từ và Trịnh Vân Phàm không dám nói gì nữa.


Ba người cùng đi ăn cơm, Lý Tích Thần vẫn không ăn bao nhiêu.

Trên đường trở về tinh thần cô hoảng hốt, Trịnh Vân Phàm hỏi cô làm sao vậy.

Cô dựa vào ghế sau, giọng nói rất nhẹ, "Hơi buồn ngủ."

Sau đó Trịnh Vân Phàm đưa cô về nhà, Cố Từ ở dưới tầng nhà cô lái xe rời đi.

Ba người tách ra.

Có lẽ là tinh thần quá mức căng thẳng, hơn nữa tối hôm qua không ngủ được bao lâu, lúc này cô không nhịn được mà thấy buồn ngủ.

Một giấc ngủ thẳng đến buổi tối.

Đây xem như là giấc ngủ tốt hiếm có của Lý Tích Thần.

Cô duy trì giấc ngủ sâu rất lâu, chỉ bắt đầu mơ khi sắp tỉnh lại.

Đó là ký ức thời thơ ấu.

Năm ấy cô và chị gái cùng nhau trở về nhà ông nội ở ngoại ô, đúng vào lúc sinh nhật ông nội, trong nhà tụ tập không ít người.

Bọn nhỏ nhà cô chú đều có mặt, mọi người quây quần một chỗ.

Ngày đó cô bị em họ nhỏ hơn cô ba tuổi đẩy xuống bùn, trên chiếc váy mới xinh đẹp dính đầy bùn.

Cô ấm ức không dám khóc, nhưng em họ nhỏ lại gào khóc, kinh động tất cả mọi người.

Chờ mọi người đi ra, em họ nhỏ lên án cô đi đường đứng không vững ngã xuống đất, còn mắng mình.

Lúc ấy sắc mặt của ba lập tức thay đổi, cho dù cô giải thích mình không có làm.

Nhưng ánh mắt nghiêm khắc của ba vẫn làm cho cô thấy sợ hãi, mọi người chỉ trỏ cô, còn khuyên nhủ ba cô phải giáo dục đứa nhỏ cho đàng hoàng, tránh để về sau xảy ra chuyện lớn.

Ba phạt cô quỳ trong sân nhỏ cho tới trưa.

Thứ cô nghe được nhiều nhất chính là: "Khi nào con mới có thể hiểu chuyện như chị con hơn một chút?", "Con thật ngốc mà.", "Con không làm sao không nói?", "Sao mẹ lại có đứa con gái ngốc như con chứ."

Rất nhiều rất nhiều, càng về sau thì càng trộn lẫn với những cảnh tượng khác, giống như niệm chú, hung dữ đem con khỉ nhỏ là cô đặt ở dưới Ngũ Chỉ Sơn, không thể nhúc nhích.

Sau khi tỉnh lại cô mơ hồ một lát, cảm giác trạng thái tinh thần tốt hơn một chút, thử làm theo lời Kỳ Mân.

Những thứ có thể làm ở nhà có hạn, thân thể thường xuyên không tập thể dục, lại không hề có tế bào vận động của cô thật sự khó có thể chịu đựng những động tác có độ khó cao, vì thế cô chọn thứ khá thích hợp với cô- hít đất.

Việc hít đất liên tục trong mười phút đối với cô mà nói là điều không thể, vì vậy cô chỉ làm mỗi lần một phút.

Làm một nghỉ hai.

Rõ ràng có thể hoàn thành trong mười phút, thế mà lại kéo dài thành nửa giờ.

Nhưng mà vận động có thể làm cho người ta đổ mồ hôi, nhất là thân thể suy yếu của cô.

Cô thiếu chút nữa là chống đỡ không nổi, động tác sau đó đã hoàn toàn không đạt chuẩn, chỉ là lừa mình dối người mà làm cho xong.

Dù vậy, cô cũng đã chảy mồ hôi khắp người.

Cô đi tắm rửa một cái, sau khi ra ngoài ngồi trước máy tính, vừa mở tài liệu Word đã vang lên tiếng gõ cửa.

Là tiết tấu chỉ thuộc về Lục Tư Việt.

Gần đây không khí giữa bọn họ không tốt lắm, cách Lục Tư Việt hỏi cô cũng có chút xa cách.

Lúc cô trả lời cũng vô cùng tránh né.

Càng không nói đến gặp mặt.

Nhưng mà Lý Tích Thần vẫn có thể nhìn thấy anh hàng xóm.

Trong mắt mèo, cô giống như một tên nhìn trộm cẩn thận từng li từng tí.

Chỉ có một chút hy vọng này thôi.

Cô chạy chậm tới cửa, trước tiên nhìn anh một cái, rồi lại dựa vào cửa nghe động tĩnh.

Tối nay Lục Tư Việt nói rất ít, cũng không hỏi cô ăn cơm chưa, chỉ đứng ở cửa do dự.

"Lý Tích Thần." Lục Tư Việt cân nhắc rồi mở miệng.

Chẳng biết tại sao, khi anh gọi tên cô luôn có vài phần nhẹ nhàng.

Cũng không phải là sự nhẹ nhàng do không thèm quan tâm, mà là trong giọng nói mang theo vẻ lưu luyến nói không nên lời, nghe vào làm cho lỗ tai người ta ngứa ngáy.

Lý Tích Thần đứng ở trong cửa nuốt nước miếng, thấp giọng trả lời: "Làm sao vậy?"

Lời nói của cô còn không thể xuyên qua khe cửa đến tai Lục Tư Việt.

Chính cô cũng biết, cho nên cô mới dám nói.

Lục Tư Việt lại gõ cửa một lần, "Em mở cửa đi."

Anh nói có chút mơ hồ, Lý Tích Thần nghe có vẻ như anh đã uống nhiều rượu nên nói năng không rõ nữa.

Cô rối rắm do dự.

Lục Tư Việt gõ cửa lần thứ ba, vẫn dịu dàng và kiên nhẫn như cũ, vẫn duy trì tiết tấu thong thả.

"Lưu Bị ba lần đến mời cũng đã gặp được Gia Cát Lượng rồi." Giọng nói dễ nghe của Lục Tư Việt cách một cánh cửa xuyên vào, "Tôi gõ ba..."

Chữ "lần" của anh bị kẹt lại trên cánh cửa đang mở ra.

Một cái đầu nhỏ thò ra từ trong cửa, giống như một con chim non cẩn thận quan sát thế giới xung quanh.

Cô ngẩng đầu nhìn Lục Tư Việt, vẻ mặt phức tạp.

Trong nháy mắt Lục Tư Việt cảm thấy vẻ đáng yêu của cô, tự nhiên nở nụ cười.

Lý Tích Thần thì nơm nớp lo sợ, cô vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi rượu.

Lục Tư Việt uống rượu không đỏ mặt, nhưng cổ anh đỏ hơn thường ngày, quanh mắt cũng hơi đỏ một chút.

Uống rượu... có chuyện gì sao?

Lý Tích Thần hơi lo lắng cho anh, nhưng lại không dám hỏi.

"Cuối cùng em cũng mở cửa rồi." Lục Tư Việt dịu dàng cười.

Lý Tích Thần khẩn trương nắm tay nắm cửa, thấp giọng hỏi: "Anh... anh có chuyện gì sao?"

"Không có việc gì thì không thể gõ cửa nhà em sao?" Lục Tư Việt cố ý trêu chọc cô, rồi lại sợ trêu chọc quá đáng, cô trực tiếp đóng cửa lại, vì thế dừng một giây lập tức nói: "Đúng là tôi có chút việc."

Tim Lý Tích Thần nhất thời lại vọt lên tận cổ họng: "Có... chuyện gì?"

Thật đáng sợ nha.

Người mình thích đến gõ cửa nhà mình.

Sợ anh hàng xóm có việc, lại sợ anh hàng xóm không có việc gì.

Thật sự là khó chịu nói không nên lời.

Đôi mắt đa tình kia của Lục Tư Việt nhìn cô chằm chằm, trong giọng nói mang theo lưu luyến cùng sự dịu dàng, "Em đã một tuần không gặp tôi rồi."

Anh rõ ràng đang cười, lại nghe như có vẻ rất ấm ức.

Trái tim Lý Tích Thần đột nhiên sụp đổ, mềm nhũn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui