Tình Cạn Người Không Biết

Thời gian phẫu thuật được ấn định là vào buổi chiều thứ năm. Ngày hôm đó, Ninh Vi Cẩn ở trường dạy đến buổi trưa rồi buổi chiều tới bệnh viện, có thể dành chút thời gian phẫu thuật cắt khối u cho Trịnh Đinh Đinh.

Địa điểm tiến hành chính là phòng phẫu thuật ở phòng khám kia. Khi Trịnh Đinh Đinh nằm lên bàn mổ, trong lòng cũng vô cùng khẩn trương. Trên đỉnh đầu là đèn phẫu thuật. Bên tai truyền đến tiếng ro ro của máy móc mà y tá đang kiểm tra lại. Cô hít sâu mấy lần, cố gắng ổn định lại tinh thần.

Lựa chọn phẫu thuật giống như đánh cược một ván vậy. Bác sĩ gây mê chích cho nàng mũi. Khi kim tiêm đâm nghiêng vào da ngực, vừa lạnh vừa đau khiến cô hơi cau mày.

Mười lăm phút sau, Ninh Vi Cẩn đi tới bên cạnh cô.

Anh mặc đồ vô trùng, mang khẩu trang, trên mặt chỉ để lộ ánh mắt trong trẻo, bình tĩnh, sắc bén quan sát sắc mặt cô. Đưa tay đè ngực cô, sau khi xác nhận không có phát sinh gì mới nói: "Được rồi, chúng ta bắt đầu đi!"

Hai phụ tá chính là nữ sinh thực tập ở phòng khám, một người họ Trần, một người họ Phó. Trước khi phẫu thuật họ còn cười nói vui vẻ với Trịnh Đinh Đinh: "Chị không phải lo lắng, phẫu thuật này đối với giáo sư Ninh chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Chỉ cần mười mấy phút là xong, vết mổ rất nhỏ, rất nhanh lành, vết mổ rất đẹp."

Đến lúc này, thuốc tê mới có tác dụng, cô cảm thấy ngực có cảm giác tưng tức.

Khi Ninh Vi Cẩn rạch vết cắt đầu tiên, máu tươi nở rộ trên da thịt trắng nõn. Nàng chỉ có chút xíu cảm giác nhưng mắt nhìn thẳng đèn phẫu thuật, không ngó nghiêng xung quanh.

Bên tai nghe loáng thoáng được tiếng Ninh Vi Cẩn nói với hai phụ tá. Anh toàn dùng từ chuyên môn, hướng dẫn cho các cô ấy, xen lẫn trong đó là những âm thanh xì xì cô cũng không biết là của vật gì. Hoàn toàn không biết rằng Ninh Vi Cẩn đang dùng que điện để cầm máu cho cô.

Cả quá trình, mắt Trịnh Đinh Đinh không chớp nhìn chằm chằm đèn phẫu thuật cho đến khi mắt cảm thấy nhưng nhức cô mới chuyển tầm mắt đi chỗ khác lại vừa đúng lúc chạm vào ánh mắt của Ninh Vi Cẩn. Cô theo thói quen lễ phép nhìn sang bên cạnh.

"Có khó chịu chỗ nào không?" Ninh Vi Cẩn vừa làm vừa nhàn nhạt hỏi cô.

Âm thanh của anh qua lớp khẩu trang, nghe có chút lười biếng.

"Không có gì không thoải mái!"

"Thả lỏng, sắp xong rồi!" Anh vừa nói chuyện vừa lấy gạc thấm lên vết máu cho cô.

Phẫu thuật hết 27 phút. Sau khi kết thúc, anh còn lấy một phần khối u tựa như đậu để đi kiểm tra xem là u lành hay u ác tính.

Ninh Vi Cẩn tháo bỏ găng tay, cởi áo vô trùng, đi ra ngoài.

Phụ tá tiểu Trần đi ra ngoài đưa khối u đi xét nghiệm. Phụ tá tiểu Phó ở lại phòng phẫu thuật cùng Trịnh Đinh Đinh.


"Giáo sư Ninh đâu rồi?" Trịnh Đinh Đinh hỏi.

"Thầy ấy chắc đi ra ngoài hút thuốc rồi!"

"Hút thuốc sao?"

"Đây là thói quen sau khi xong một ca mổ của thầy ấy rồi. Bởi vì mấy tiếng trước khi phẫu thuật không thể hút thuốc. Sau khi ca mổ kết thúc, thì mới hút một điếu." Tiểu Phó nói.

Trịnh Đinh Đinh gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ.

"Đúng rồi. Chị có thấy giáo sư Ninh rất tuấn tú không?"

"A!" Trịnh Đinh Đinh hơi nhìn quanh một chút, lại gật đầu, "Ừ. Giáo sư rất đẹp trai!"

Tiểu Phó cười nói: "Có rất nhiều bệnh nhân nữ đều muốn giáo sư Ninh khám cho họ đó. Chính vì hưởng thụ thầy ấy phục vụ!"

Trịnh Đinh Đinh hiểu ra, cũng cười theo: "Ừ. . . . . tôi thấy bạn gái của giáo sư chắc chắn sẽ chịu áp lực rất lớn."

"Thầy ấy chưa có bạn gái đâu!" Tiểu Phó thấp giọng nói. "Thầy vẫn còn độc thân. Gần đây, thầy ấy hay đi xem mắt nhưng chẳng nên cơm cháo gì cả!"

"Tại sao?" cắt bỏ khối u, cả người cũng thả lỏng hơn, Trịnh Đinh Đinh đã khôi phục bản tính bát quái của mình.

"Thầy ấy rất hay bắt bẻ!" Tiểu Phó nhíu mày, "Thầy ấy ghét phụ nữ trang điểm quá đậm, đi giày cao gót, làm bộ làm tịch. Ghét phụ nữ thích món thịt heo kho hành. Ghét phụ nữ xem phim thần tượng. Còn ghét rất nhiều thứ. Tóm lại, thầy ấy có rất nhiều điều cấm kỵ!"

"Thịt heo kho hành sao?" Trịnh Đinh Đinh nói, "Cái này hình như hơi kỳ lạ thì phải!"

"Bởi vì thầy ấy ghét ăn hành, cũng không thích ăn thịt heo."

". . . . . hóa ra là như vậy!" Trịnh Đinh Đinh biết được sự thật. Hóa ra cũng có nam nhân khó chiều như vậy.

Sau mười lăm phút thì tiểu Trần mang kết quả kiểm tra khối u của cô về, nói chung là tốt, nói câu chúc mừng với Trịnh Đinh Đinh.

Trịnh Đinh Đinh ra khỏi phòng phẫu thuật thì nhìn thấy Ninh Vi Cẩn đi từ cửa thoát hiểm vào. Cô đi tới, nói lời cảm ơn anh.


"Không cần cảm ơn đâu! Đây là chức trách của tôi mà!" Ninh Vi Cẩn nói, "Một số điều cần chú ý sau khi phẫu thuật thì tiểu Trần sẽ nói chi tiết cho cô. Nhớ một tuần sau đến cắt chỉ!"

"Vâng." Trịnh Đinh Đinh ngửi thấy mùi thuống lá trên áo sơ mi anh. Quả thật anh đi hút thuốc.

Ninh Vi Cẩn xoay người đi, anh ngẩng cao đầu, sống lưng thẳng, một tay để tha bên người, một tay để vào trong túi. Áo blouse trắng phau không dính một hạt bụi. Bước chân đi nhanh, vô cùng gọn gàng, lại có chút hào phóng.

Quả thật có phong cách bác sĩ.

Sau đó, Trịnh Đinh Đinh xin nghỉ ở nhà, ngồi thiết kế một số thứ. Một buổi tối, nàng miệt mài vẽ thì máy tính vang lên âm báo có thư. Cô theo quán tính mở ra, thì đó là "Một ngày xanh thẳm" cô kinh ngạc, nghĩ thầm: Giáo sư Ninh lại ghé thăm shop nhỏ của nàng rồi sao?

"Có ai ở đó không? Gối ôm hà mã còn hàng không bạn?"

Trịnh Đinh Đinh gõ mấy chứ: "Giáo sư Ninh?"

"Ah?"

"Bạn không phải là giáo sư Ninh sao?" Nếu như cô nhớ không lầm thì người đi xe Porsche và nhận hàng đúng là Ninh Vi Cẩn mà.

"A a, giáo sư Ninh là anh trai mình. Lần trước, mình có việc bận, nên kêu anh ấy lấy hàng giúp mình."

Hóa ra là như vậy.

"Ah, bạn biết anh trai Ninh Vi Cẩn của mình sao?"

"Giáo sư vừa giúp mình làm tiểu phẫu!"

"Cái này cũng quá trùng hợp rồi! Vậy bây giờ sức khỏe của cô như thế nào? Nên chú ý giữ gìn sức khỏe, đừng vội."

"Ừ. Mình biết rồi. Mấy hôm nay không bán hàng. Nếu như bạn muốn gối ôm hà mã, mười ngày sau thì mình sẽ giao hàng!"

"Còn có thể giao hàng tận nhà sao?"


"Không thành vấn đề!"

"Ok. Chúc bạn nhanh khỏe nha!" Em gái giáo sư Ninh gửi một khuôn mặt tươi cười.

Một tuần lễ sau, Trịnh Đinh Đinh đến bệnh viện cắt chỉ, còn được chính tay Ninh Vi Cẩn phục vụ. Một tay anh đặt trên ngực cô, tay kia cầm nhíp nhẹ nhàng rút chỉ, rồi kiểm tra vết thương. Lần này, anh không đeo bao tay nữa, ngón tay hơi lỏng lưu luyến trên da thịt của cô khiến Trịnh Đinh Đinh lại nổi lên tầng da gà.

Anh chuyên chú kiểm tra vết thương của cô, không để ý mà nhận xét: "Vết thương không bị nhiễm trùng cũng không sưng đỏ, vết thương lành cũng rất nhanh!"

"Vậy thì tốt quá!"

Anh vừa liếc nhìn áo ngực màu đen của cô, nhíu mày nói: "Đổi thành cỡ lớn nhất đi, cái này hơi chật!"

". . . . . "Trịnh Đinh Đinh trầm mặc gật đầu.

Cô có thể tiếp nhận chuyện phơi bày vòng một dưới tầm mắt của giáo sư Ninh thì thản nhiên tiếp nhận đề nghị của anh, đổi áo ngực cỡ lớn nhất.

"Đừng lo lắng" Ánh mắt anh vẫn chăm chú trên ngực trái của cô, giọng nói có chút khàn khàn, "Chỉ cần làm theo hướng dẫn, rồi cẩn thận một chút thì sẽ không lưu lại sẹo đâu."

"Vâng!"

Ngay lúc này ở bên ngoài có một giọng nữ vang lên: "Giáo sư Ninh đâu? Vì hôm nay anh ấy ở đây nên tôi đặc biệt xin nghỉ để hỏi anh ấy vài vấn đề. Chắc anh đang ở bên trong nhỉ? Được, tôi đợi."

Đến khi Trịnh Đinh Đinh đi theo Ninh Vi Cẩn ra ngoài thì cô thấy có bốn năm người phụ nữ ngồi đợi rồi, nhiệt tình chào hỏi Ninh Vi Cẩn, còn ánh mắt chỉ nhàn nhạt nhìn lại, từ từ "Ừ" một tiếng.

Tiểu Phó đang cầm máy đó huyết áp trừng hai mắt cười với Trịnh Đinh Đinh, nhỏ giọng nói: "Giáo sư Ninh ở bệnh viện chúng tôi là một pho tượng nam thần đó nha!"

Trịnh Đinh Đinh mỉm cười.

Ninh Vi Cẩn vừa ngồi xuống, một phụ nữ to gan mở miệng: "Giáo sư Ninh! Tuần trước cậu xem mặt có kết quả không?"

Xem ra họ còn muốn biết mọi tin tức, động thái của Ninh Vi Cẩn từng giờ từng phút nha. Trịnh Đinh Đinh có chút ngoài ý muốn.

Ninh Vi Cẩn cầm bút viết mấy dòng trên bệnh án, lạnh nhạt nói: "Không có!"

"Tôi có cô cháu gái vừa mới tốt nghiệp đại học, làm giáo viên. Vóc người cũng thanh tú, cậu có định suy nghĩ một chút không?"

"Cảm ơn, chẳng qua tạm thời tôi không có ý định này." Ninh Vi Cẩn không dừng bút, cũng chẳng thèm ngước mắt lên nữa.


Trịnh Đinh Đinh lướt qua mấy người đi ra ngoài, đột nhiên nghe được lời nói bình thản của Ninh Vi Cẩn, "Tháng sau nhớ đến kiểm tra lại!"

Cô ý thức được Ninh Vi Cẩn đang nói chuyện với mình, quay đầu lại nói tiếng, "vâng" còn tặng thêm một tiếng, "Cảm ơn!" nữa.

Từ lâu ba đi xuống, đến sảnh của phòng khám nhìn thấy không ít người mặc áo blouse trắng. Có bác sĩ gầy, béo, cao lun. Nhưng nhìn một vòng cũng không thấy có một bác sĩ nào giống như Ninh Vi Cẩn. Bất tri bất giác, Trịnh Đinh Đinh mới nhận thấy lời của tiểu Phó rất có đạo lý, bác sĩ Ninh đúng là quá nổi bật, xuất chúng.

Ba ngày sau, Trịnh Đinh Đinh tự mình đi Thiên Thủy uyển giao hàng. Lần này, người xuống nhận hàng chính là một cô gái còn trẻ. Khuôn mặt có nét giống Ninh Vi Cẩn, cô bé nói mình chính là Ninh Vi Tuyền.

"42 tệ." Ninh Vi Tuyền sảng khoái đưa tiền cho cô, cười ngọt ngào, "Cảm ơn bạn đã giao hàng cho mình."

Trịnh Đinh Đinh đưa túi đồ rất đẹp đưa cho cô. Sau khi cô nhận lấy, thấy trên túi có một đôi tai mèo, kinh ngạc, "Cái túi này thật đẹp!"

"Là mình thiết kế đó!" Trịnh Đinh Đinh gật đầu một cái, "Phía sau còn có đuôi nữa!"

Ninh Vi Tuyền vừa lật lại để nhìn, quả nhiên đằng sau còn có một chiếc đuôi mượt mà, "Bạn thật có tài!"

Hai người đang nói chuyện, một chiếc xe con chậm rãi lái vào cổng chung cư. Ninh Vi Tuyền vừa nhìn đã nhận ra, nhếch cằm lên cười cười, "Ơ, giáo sư Ninh về rồi!"

Quả nhiên là giáo sư Ninh. Hắn vẫn đi chiếc xe Porsche kia, dừng lại trước mặt bọn họ. Đưa tay hạ kính xe xuống, ánh mắt dừng lại trên người Trịnh Đinh Đinh, dường như đang có ý hỏi tại sao cô lại ở chỗ này.

Trịnh Đinh Đinh chủ động chào hỏi.

Hôm nay, Ninh Vi Cẩn mặc một bộ âu phục màu xám thẫm, càng thành thục, kín kẽ hơn rất nhiều khi ở bệnh viện. Ở cổ tay là hai viên đá bảo thạch màu đen làm khuy cài cực kỳ xinh đẹp càng khiến anh tôn quý hơn rất nhiều. Anh không nói gì, chỉ gật đầu với cô một cái.

Trịnh Đinh Đinh nhận tiền, rồi tạm biệt Ninh Vi Tuyền, xoay người rời đi. Chưa đi được mấy bước đã nghe thấy Ninh Vi Tuyền nói: "Anh! Hôm nay anh đi cùng với Lưu tiểu thư kia có hợp khẩu vị anh không?"

"Bình thường! Không có cảm giác đặc biệt." Bắc sĩ Ninh nói đúng trọng tâm, giọng nói cũng cực kỳ lạnh nhạt.

"Anh còn bắt bẻ nữa thì cẩn thận không ai thèm lấy đâu!"

"Anh gấp gì chứ?" Giọng nói càng lạnh nhạt hơn.

. . . . . .

Xem ra, ngày đó giáo sư Ninh nói dối mấy người phụ nữ kia nha. Anh lại còn rất tích cực xem mắt nữa, chứng tỏ cũng rất để ý chuyện cả đời mà. Trong lòng Trịnh Đinh Đinh đưa kết luận, anh ta đúng là một nam nhân ăn ở hai lòng.

Thậm chí. . . . . có lẽ anh ta vô cùng "Hận kết hôn?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui