Ánh sáng len qua khe hở giữa tấm rèm cửa sổ dày nặng đang khép và sàn nhà, rọi vào trong.
Kiều Tri Niệm mơ màng mở mắt, chống hai tay ngồi dậy.
Đã ba ngày kể từ sau đêm đó, tối nào người đàn ông ấy cũng đến hành hạ cô.
Bần thần một hồi, Kiều Tri Niệm ngồi dậy đi vào phòng vệ sinh, đứng trước bồn rửa mặt nhìn mình trong gương.
Trên làn da trắng như tuyết hiện lên đầy các vết đỏ mờ ám, tinh dịch trắng đục chảy dọc theo bắp đùi, chân tay vẫn chưa hết đau nhức, hoa huyệt gần như tê dại, cơ thể cứ như không còn là của cô nữa.
Kiều Tri Niệm tẩy sạch cơ thể bằng nước ấm, lúc quấn khăn tắm đi ra ngoài đã thấy quần áo mới được đặt sẵn trên giường, bàn ăn cũng bày sẵn hai phần đồ ăn sáng.
Hai ngày nay đều như vậy, cô chưa từng ra khỏi căn phòng này.
Mỗi ngày sẽ có người mang quần áo mới đến, đồ ăn cũng được dọn sẵn, lần nào cũng là hai phần, Tần Dập sẽ đến ăn cùng cô.
Kiều Tri Niệm ngẩn ngơ mặc quần áo vào rồi ngồi trên mép giường.
Tiếng mở cửa phòng “ken két” vang lên, người đàn ông cao lớn đi vào, thấy tóc của cô ướt nhẹp thì nhíu mày.
“Sao em không sấy tóc? Để tóc ướt sẽ bị bệnh đấy.” Anh vào nhà vệ sinh lấy máy sấy ra, động tác dịu dàng sấy tóc cho cô.
Kiều Tri Niệm không ngờ anh lại làm như vậy nên hơi ngẩng ra.
Cử chỉ và giọng nói dịu dàng của người đàn ông làm cô không thể thốt ra lời từ chối.
Cơ bụng rắn chắc của anh áp sát vào lưng Kiều Tri Niệm, xúc cảm ấm áp từ phía sau truyền tới.
Cô đã rất quen thuộc cơ thể của người đàn ông này, biết rõ những múi cơ đó mạnh mẽ ra sao.
“Ăn sáng xong anh dẫn em đi dạo.”
Nghe thấy thế, Kiều Tri Niệm ngạc nhiên mở to mắt, xoay người lại nhìn anh.
Chỉ cần có thể ra ngoài là sẽ có cơ hội bỏ trốn, nhưng câu nói tiếp theo đã làm cô hoàn toàn tuyệt vọng.
“Chỉ đi dạo trong nhà thôi.
Nhà họ Tần rất lớn, em sẽ không cảm thấy ngột ngạt đâu.” Tần Dập nhìn thấu suy nghĩ của người trước mặt, anh cong ngón tay lại nhéo nhéo má cô.
Kiều Tri Niệm ủ rũ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đến khi nào mình mới có thể rời khỏi đây…
…
Tần Dập không nuốt lời, ăn sáng xong, anh dẫn cô ra ngoài.
Từ khi đến nơi này, đây là lần đầu tiên cô bước ra khỏi phòng.
Hành lang trống trải, tất cả cửa phòng đều đóng chặt lại.
Căn nhà lớn đến mức khiến người ta sợ hãi, phong cách trang trí đơn giản nhưng tiện lợi, nghiêm túc đến mức không hề giống nhà để ở.
Người đàn ông cao lớn mặc đồ màu đen đưa cô gái mặc váy trắng đi đến sảnh chính.
Ở đó, tất cả đang đứng nghiêm chỉnh, bên trái mặc đồ người hầu, bên phải mặc âu phục đen.
Kiều Tri Niệm vô cùng ngạc nhiên, không nghĩ nơi yên tĩnh đến lạ thường này lại có nhiều người như vậy, ai nấy đều rũ mắt cung kính đứng một bên.
Cô thoáng nhìn thấy bàn tay của anh đang nắm lấy tay mình.
Người đàn ông này quản lý nhà cửa nghiêm khắc đến mức nào mới có thể làm cho những người này cẩn thận như vậy.
“Đây là Kiều Tri Niệm, bà chủ của các người.”
Giọng Tần Dập lạnh nhạt mang theo cảm giác uy nghiêm, không ngờ anh lại cho cô một danh phận như thế.
Kiều Tri Niệm giật mình nhìn anh, đám người bên dưới cũng đồng thời ngẩng đầu lên nhìn “bà chủ” mới.
Kiều Tri Niệm đảo mắt nhìn đám người đang đứng trước mặt, hầu như đều là đàn ông, có vài người hầu gái lớn tuổi, còn có một cô gái trẻ đứng ngoài cùng bên phải.
Cô ta có làn da nâu khỏe khoắn, đôi mắt hẹp dài hơi xếch phần đuôi, gương mặt góc cạnh, đôi môi dày gợi cảm, chiếc đầm body màu đen ôm sát bắp đùi khoẻ đẹp.
Điều khiến Kiều Tri Niệm chú ý là ánh mắt khi cô ta nhìn cô, thoạt nhìn thì rất bình tĩnh nhưng lại lộ ra vẻ lạnh lùng và miệt thị.
Đám người được phân công đi làm việc, chỉ để ba người ở lại.
“Tần Thịnh, Mạnh Húc và Phương Ny, trợ thủ của anh.”
Ba người cúi chào Kiều Tri Niệm, dù không muốn nhưng vì giáo dưỡng bao năm qua nên cô cũng thờ ơ gật đầu.
Tần Thịnh là người cô đã gặp vào ngày đầu tiên, hoá ra người phụ nữ kia tên là Phương Ny.
Kiều Tri Niệm không nhìn lầm, ánh mắt cô ta khi nhìn Tần Dập luôn bất giác lộ ra sự yêu mến, đó là ánh mắt của phụ nữ nhìn một người đàn ông.
Cô đột nhiên hiểu được địch ý của Phương Ny đến từ đâu.
Có điều chuyện này không liên quan tới Kiều Tri Niệm, cô chỉ muốn rời khỏi nơi này thôi.
Tần Dập dành cả buổi sáng để dẫn Kiều Tri Niệm đi khắp nhà họ Tần, chân cô vốn đang đau nhức bây giờ lại càng thêm mệt mỏi.
Anh như nhận ra sự khó chịu của cô, dùng một tay bế xốc người lên.
“Tần Dập, anh thả tôi xuống, còn có người đó…”
Cô gái khẽ kháng nghị, nhưng vào tai Tần Dập lại giống như đang làm nũng.
Anh hít một hơi ở hõm cổ của cô rồi thì thầm bên tai: “Không có người thì được à?”
Kiều Tri Niệm bị hành động thân mật không phân biệt thời gian và địa điểm của anh chọc cho đỏ bừng, để mặc anh ôm về phòng ngủ.
Phương Ny lạnh lùng nhìn bóng lưng của người đàn ông đang ôm cô gái trên hành lang, hai tay siết chặt đến nổi gân xanh.
Tần Thịnh đi ngang qua cô ta, anh dừng lại nói: “Phương Ny, chúng ta đã quen biết nhiều năm, có vài lời tôi buộc phải nói với cô.”
Phương Ny buông lỏng nắm tay: “Nói đi.”
“Ông chủ là người không thể với đến, tất cả những gì của ngài ấy đều không được mơ ước.” Tần Thịnh quay qua nhìn cô ta: “Nếu không thứ nhận được sẽ là quả đắng đấy.”
Phương Ny hừ lạnh: “Tôi ở bên cạnh ông chủ lâu như vậy, một con đàn bà không rõ lai lịch thì là cái thá gì.”
Tần Thịnh lắc đầu, không nhìn cô ta nữa.
Tối qua, Tần Dập đã gọi hết những người có thân phận ở nhà họ Tần, bảo họ sáng nay đến đây.
Anh công khai tuyên bố Kiều Tri Niệm là bà chủ với mục đích muốn cho họ biết thân phận của cô.
Còn Phương Ny, thân là thuộc hạ thì không nên có loại ảo tưởng không thực tế như vậy.
Phụ nữ khi rơi vào lưới tình đều trở nên ngu ngốc.
Tần Thịnh rời khỏi hành lang, để lại Phương Ny và Mạnh Húc đứng đó.
Từ đầu đến cuối, Mạnh Húc luôn giữ nụ cười trên môi như không thấy chuyện vừa xảy ra.
Anh ta đi đến cạnh Phương Ny, gác tay lên vai cô ta: “Nên ăn trưa rồi, chúng ta về thôi.”
Phương Ny gạt tay anh ta xuống: “Tự tôi đi được.”
Mạnh Húc xem thường dáng vẻ tự cho mình là đúng của Phương Ny, đi theo sau cô ta rời khỏi hành lang..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...