Tối đó Kiều Uyển Ninh mang cơm lên phòng rồi ngồi nhìn Kiều Tri Niệm ăn, cô miễn cưỡng ăn được một ít.
Có lẽ vì đang mang thai nên khẩu vị thay đổi, cô luôn nhớ đến món cháo dưa cải lúc ở Thái Lan.
Kiều Uyển Ninh nhận ra con gái không muốn ăn nên bà cũng không ép, chuyện này phải thuận theo tự nhiên, có muốn ép cũng không ép được, ăn được một chút là tốt rồi.
“Niệm Niệm, từ ngày mai muốn ăn cái gì thì cứ nói với mẹ, mẹ sẽ làm cho con ăn.
Con phải cố ăn nhiều một chút, nếu không sẽ không tốt cho em bé, ngay cả con cũng không thể cầm cự được, biết chưa?”
Kiều Tri Niệm gật đầu, bưng chén canh lên húp một hớp, cô biết mẹ đang tỏ thái độ cho mình thấy.
Cô chăm chú nhìn vào mắt bà, nghiêm túc nói: “Mẹ, con cảm ơn mẹ.”
Kiều Uyển Ninh vén tóc của cô ra sau tai: “Cảm ơn cái gì chứ? Con là con gái mẹ đấy.”
“Vào năm học mẹ sẽ kêu Tri Hành đi làm thủ tục tạm nghỉ học cho con.” Bà vuốt ve khuôn mặt của của cô, hai ngày nay Kiều Tri Niệm đã gầy đi nhiều.
“Niệm Niệm, con phải nhớ bố mẹ và anh trai lúc nào cũng yêu thương con.”
Kiều Tri Niệm cắn môi cúi đầu, cố gắng uống hết chén canh.
Thấy Kiều Tri Niệm đã ăn xong, Kiều Uyển Ninh thu dọn bát đĩa rồi rời khỏi phòng.
Cô ngồi một mình trên giường, bàn tay nghịch cái hộp nhạc trên tủ đầu giường.
Sau khi lên dây cót, bản nhạc mà cô thích vang lên.
Đây là một trong những món quà cô nhận được vào dịp sinh nhật lần thứ mười tám bốn tháng trước.
Giai điệu được chỉnh theo sở thích của Kiều Tri Niệm, con búp bê nhỏ xoay tròn khi âm nhạc vang lên cũng dựa theo hình dáng của cô để làm ra.
Trong vô vàn các món quà sinh nhật, có lẽ hộp nhạc này là món rẻ tiền nhất, nhưng Kiều Tri Niệm lại thích nó nhất.
Một lúc sau, tiếng nhạc dừng lại, búp bê cũng ngừng múa theo rồi quay trở lại vị trí ban đầu.
Căn phòng, cách trang trí, hộp nhạc hay bản nhạc đều như cũ, nhưng Kiều Tri Niệm ở trong môi trường quen thuộc này thì tâm trạng đã không còn như xưa.
Cô đưa tay sờ lên cái bụng phẳng lì không một chút mỡ của mình, những suy nghĩ vẩn vơ chạy dài trong đêm.
“Reng—”
Hoắc Tri Hành đứng bên cửa sổ trong căn phòng tối om, điện thoại dùng cho công việc của anh reo lên, màn hình hiển thị một dãy số lạ.
Anh nhấn nghe máy.
“Chào buổi tối, anh Hoắc.”
Anh nhíu mày, giọng nói này đã được nghe cách đây không lâu: “Anh Nok Neil.”
Hoắc Tri Hành không hề hỏi vì sao Nok biết số điện thoại của mình, dù sao cũng chỉ có thể dùng đường tắt thôi.
“Anh muốn gì tôi cũng có thể cam kết với anh, tất cả những thứ của nhà họ Tần sẽ được chia cho anh một nửa.”
Hoắc Tri Hành đang ung dung nghe bên kia nói chuyện, đôi mắt đang nhìn ra ngoài cửa sổ bỗng híp lại.
Anh vuốt ngược sợi tóc rơi trước trán, trợn mắt nhìn ra bên ngoài: “Anh Nok, nhà họ Hoắc sẽ không bao giờ hợp tác với anh.”
Anh cúp máy rồi để điện thoại lên bàn.
“Ha ha.”
Hoắc Tri Hành bật cười, vừa cười vừa lắc đầu bất đắc dĩ.
Người đàn ông kia đúng là tên điên!
…
Cộc cộc.
Là tiếng gõ từ cửa sổ truyền vào.
Kiều Tri Niệm khó hiểu lại gần, kéo tấm rèm đang khép kín ra, cảnh tượng trước mắt làm cô phải trợn tròn mắt.
Cô nhìn người đàn ông đang ở bên ngoài cửa sổ phòng mình với vẻ không thể tin được, đây là tầng ba đó!
Kiều Tri Niệm vội vàng mở cửa, người đàn ông dứt khoát nhảy vào.
Giây tiếp theo, Tần Dập ôm cô gái nhỏ vẫn đang còn ngơ ngác vào lòng.
“Ngốc rồi à? Hửm?”
Kiều Tri Niệm dựa vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông, đôi bàn tay như ngọc ôm lấy anh, không ngừng mò mẫm xác nhận sự tồn tại của anh.
Cô chắc chắn đây không phải là mơ.
“Sao anh lại tới đây?”
Tần Dập cong môi, hôn nhẹ lên trán cô: “Nhớ em nên đến.”
“Nhưng đây là tầng ba đấy, rất nguy hiểm!”
Tần Dập thấy Kiều Tri Niệm rõ ràng rất vui vẻ nhưng lại cố tỏ ra hung dữ, không nhịn được bật cười: “Người đàn ông của em không yếu như vậy đâu.”
Khi cô nói chuyện, lông mi thon dài khẽ rung động, đôi môi anh đào khép khép mở mở làm người ta yêu mến.
Có lẽ vì tình yêu nên anh luôn cảm thấy gương mặt của Kiều Tri Niệm ngày càng xinh đẹp hơn.
Tần Dập cúi xuống hôn lên cái miệng nhỏ đang vểnh lên của cô, tỉ mỉ thưởng thức mật ngọt của cô gái nhỏ.
Thoáng cái, dục vọng của Tần Dập muốn rục rịch, nhưng anh chỉ có thể nhẫn nhịn.
Anh ôm cô gái nhỏ nằm lên giường, dáng người cao ngất nằm trên chiếc giường công chúa màu hồng trông có vẻ buồn cười.
Tần Dập rúc vào cổ cô, tham lam ngửi mùi hương của cơ thể Kiều Tri Niệm.
“Tần Dập.”
“Hử?”
“Mẹ em đã đồng ý giữ lại đứa bé rồi.”
“Ừ, cho nên em phải chăm sóc cơ thể cho thật tốt.”
Tần Dập đáp lại, kết quả này nằm trong dự đoán của anh.
Nhà họ Hoắc rất yêu thương con gái, tất nhiên sẽ không để con gái của mình phải chịu rủi ro không được làm mẹ nữa, ngay từ đầu anh đã biết đứa trẻ này sẽ được giữ lại.
“Em nhớ các món ăn ở Thái Lan.”
Nghe cô nói vậy, Tần Dập dừng tay, ánh mắt như có điều suy nghĩ: “Em đã ăn cơm tối chưa?”
“Ăn rồi.”
“Ừ, vậy thì tốt.
Đừng nhịn đói, cũng đừng bỏ đói con trai của anh.”
Người đàn ông nói, bàn tay luồn vào trong quần áo liên tục nhẹ nhàng vuốt ve bụng Kiều Tri Niệm, môi mỏng lướt trên gương mặt của cô.
Kiều Tri Niệm đỏ mặt, vùi đầu vào sâu trong ngực của người đàn ông.
Lời nói ra khỏi miệng như bị bóp nghẹt: “Anh biết đó là con trai à?”
Môi anh dừng lại, sau đó hôn mạnh lên tóc của cô: “Trai gái đều được.”
Động tác của tay Tần Dập rất nhẹ nhàng, vuốt ve đứa bé có chung dòng máu với mình.
Loại cảm giác này không một ngôn từ nào có thể diễn tả được, anh chỉ muốn dành hết toàn bộ sự dịu dàng của mình cho cô.
Hoắc Tri Hành đứng ngoài cửa, dựa người vào tường, lỗ tai cố ghé sát vào khe cửa nghe hết cuộc trò chuyện bên trong.
Đứng được một lúc, anh im lặng rời khỏi đó.
Bên trong, Tần Dập ôm Kiều Tri Niệm, cô gái nhỏ trong lòng anh đã buồn ngủ.
Anh liếc nhìn khe hở giữa cánh cửa và sàn nhà, hơi cong khoé môi.
Tần Dập hôn lên trán cô: “Ngủ đi, đợi em ngủ rồi anh sẽ đi.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...