“Tần Dập.”
“Thả em gái của tôi ra, đừng tưởng rằng anh là trùm ở đây thì có thể coi trời bằng vung, không ai dám quản.”
Hoắc Tri Hành cầm súng tiến lại gần, mỗi một bước của anh giống như đang dẫm lên trái tim Kiều Tri Niệm.
Ban nãy khi họ quấn quýt lấy nhau trên bờ cát, cô có chạm vào eo anh nên biết Tần Dập không mang theo súng, một khi Hoắc Tri Hành nổ súng bắn Tần Dập, nhà họ Tần ở đây nhất định sẽ không để yên cho anh ấy.
Hai bên chắc chắn sẽ xảy ra trận chiến sống còn cho mà xem.
Cho dù là ai trong hai người chết đi thì Kiều Tri Niệm đều không thể chấp nhận được, cô không muốn nhìn thấy bên nào đổ máu.
“Anh, anh đừng làm anh ấy bị thương.”
Hoắc Tri Hành nghe em gái nói vậy thì đầu hơi giật nhẹ, vì quá tức giận nên đôi mắt đỏ hoe phủ lên tầng xám xịt.
Kiều Tri Niệm nói xong, quay sang khuyên Tần Dập: “Anh cũng đừng làm anh ấy bị thương, có được không? Em không muốn ai bị thương cả, cầu xin anh….”
Trên hàng lông mi dài của cô vẫn còn vương những giọt nước, đôi mắt to phủ đầy sương mù.
Anh nhìn chằm chằm vào gương mặt xinh đẹp của cô, giống như muốn khắc dáng vẻ của cô vào sâu trong lòng.
Qua một lúc lâu, gương mặt Tần Dập cuối cùng cũng có chút thay đổi.
Anh có thể tùy ý giết một người, cũng có thể dùng cách đáng sợ nhất để tra tấn những kẻ không muốn phục tùng mình, nhưng anh lại không thể chịu được dáng vẻ nhíu mày và đau thương của cô.
Không biết hai người đã nhìn nhau bao lâu, khung cảnh gần trăm người an tĩnh đứng đó nhìn quá kỳ lạ.
Sau một hồi lâu, Tần Dập nghiến răng, hai mắt nhắm lại rồi mở ra.
Bàn tay dày rộng đang đặt trên vai cô buông xuống, nhưng chốc lát anh lại kéo người vào lòng.
Một lúc sau anh mới thả tay ra rồi hôn nhẹ lên trán Kiều Tri Niệm.
“Từ ngày đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã muốn cơ thể em, nhưng sau khu em tỉnh dậy, tôi lại muốn trái tim em hơn.”
Bàn tay Tần Dập chậm rãi buông xuống, đầu lưỡi quét qua hàm răng một vòng.
Dáng vẻ chán nản của anh khiến lồng ngực Kiều Tri Niệm nhói đau.
Thế nhưng, sự chần chờ của cô đã khiến tay cầm súng của Hoắc Tri Hành đột nhiên giơ lên, ngón trỏ nhẹ nhàng đặt lên cò súng.
Hành động bất ngờ này khiến trái tim của tất cả mọi người đều giật thót.
Lông mày Tần Thịnh nhíu chặt lại, hai mắt nhìn chòng chọc vào khẩu súng trong tay Hoắc Tri Hành, hình ảnh nơi khóe mắt là gương mặt xám trắng của Phương Ny.
Môi Phương Ny run lên khi nhìn cảnh tượng trước mặt.
Cô ta không muốn chuyện đi tới bước này, chẳng qua trong lúc tức giận nhất thời, cô ta đã sai người đưa một tờ giấy cho Hoắc Tri Hành, mà sau khi gửi xong, cô ta đã rất hối hận, bởi vì địa chỉ của nhà họ Tần cứ thế bị cô đưa cho một kẻ hận Tần Dập thấu xương.
Bây giờ chỉ có Kiều Tri Niệm rời đi…
Kiều Tri Niệm rời mắt khỏi gương mặt của người đàn ông, sau đó quay người bước nhanh về phía Hoắc Tri Hành.
Cô dừng lại trước mặt anh trai, dùng tay che họng súng đang nhắm vào Tần Dập, khẽ lắc đầu.
Đôi mắt của Kiều Tri Niệm trong veo và kiên định, đồng thời cũng giúp đầu óc đang rối bời vì tức giận của Hoắc Tri Hành tỉnh táo lại.
Nhà họ Hoắc không dính dáng đến thế giới ngầm, cho dù hiện tại đang ở nước ngoài thì anh cũng không được phép phá vỡ quy tắc.
Hoắc Tri Hành từ từ bỏ súng xuống, đưa Kiều Tri Niệm lên xe, không một ai đứng ra ngăn họ.
Kiều Tri Niệm nhìn Tần Dập qua lớp kính chắn gió phía sau, nhưng lại bị Hoắc Tri Hành cưỡng chế quay đầu sang chỗ khác.
Tiếp sau đó, đoàn xe lặng lẽ lái vào con đường dài vô tận rồi biến mất trong đêm tối.
Người nhà họ Tần đứng trong đại sảnh, Tần Dập âm trầm sải bước đi vào trong, trên tay đùa nghịch một con dao găm.
Anh bước đi từ tốn, ánh mắt như chim ưng lạnh lùng lướt qua đám người.
Cảm giác áp chế mạnh mẽ đến nỗi khiến những kẻ có mặt ở đây đều cúi gằm mặt xuống, không dám nhìn anh.
Trong căn phòng to như vậy mà chỉ có tiếng sột soạt của đôi giày da giẫm trên thảm.
Đột nhiên anh dừng lại trước mặt một tên, mím môi cúi đầu quan sát kẻ đó.
Con dao găm trong tay duỗi ra đặt nhẹ dưới cằm của người kia, mồ hôi trên trán hắn trượt dài từ thái dương xuống lưỡi dao lạnh lẽo.
Ngón tay Tần Dập nâng mũi dao lên để tên kia phải ngẩng đầu, nhưng hắn không dám nhìn thẳng vào anh, ánh mắt hiện rõ nỗi hoảng sợ.
“Sao lại đổ nhiều mồ hôi vậy? Ở đây nóng đến thế à?”
Tần Thịnh đứng sau lưng anh ngầm hiểu, kéo kẻ đó ném tới trước mặt mọi người.
Tần Dập chậm rãi ngồi xổm xuống: “Nói đi, sao lại tìm Hoắc Tri Hành.”
Tên kia quỳ trên đất, mồ hôi nhỏ xuống rơi trên đất nhưng lại im lặng không nói một lời.
Tần Dập thường thiếu kiên nhẫn với những kẻ bên ngoài, mắt anh hiện lên sự lạnh lùng, con dao găm trong tay không chút do dự đâm vào mắt cá chân phải của kẻ đó.
“A!!!”
Tiếng hét của người đàn ông quanh quẩn khắp đại sảnh, mấy chục người đứng phía sau không ai dám đứng ra nói giúp.
Tần Thịnh đứng dưới bậc thang, ánh mắt nhìn Phương Ny đang lờ mờ u ám.
Còn Phương Ny thì đang trơ mắt nhìn Tần Dập cắt đứt gân chân của người kia, tuy sắc mặt cô ta không thay đổi nhưng tim đã đập như trống đánh.
Chẳng qua nó đập không phải vì tên kia, mà hi vọng anh ta đủ cứng rắn, như vậy cô ta sẽ chăm sóc người nhà anh ta thật tốt như lời đã hứa.
Tên kia liên tục co giật trên mặt đất, khuôn mặt đã méo mó vì cơn đau dữ dội.
Anh ta thở hổn hển nhìn Phương Ny như cầu xin cô có thể cứu mình, tiếc là trong mắt Phương Ny chỉ có uy hiếp.
Anh ta hết hy vọng, thật ra anh ta biết hy vọng đó thật xa vời, chẳng qua khi con người sắp tiến gần tới cái chết thì luôn muốn tóm lấy tất cả cơ hội để sống sót, cho dù đó chỉ là một cọng rơm.
Anh ta cố gắng nói: “Anh Tần, tôi chỉ muốn lấy chút thù lao của anh ta…”
“À…” Tần Dập cười giễu, lời nói dối tệ hại như vậy mà cũng dám nói cho anh nghe.
“Chê tôi bạc đãi cậu à? Nên mới nhắm tới đến người phụ nữ của ông đây?”
Anh giơ tay chém xuống, tay chân của người đàn ông bị cắt rách.
Tiếng la hét trong đại sảnh không ngừng vang lên, chấn động màng nhĩ của mỗi người ở đây, kích thích đến thần kinh của họ.
Máu tươi thấm vào thảm làm hoa văn trên đó nhìn càng thêm thu hút.
Anh cúi đầu nhìn vết máu lan rộng, khóe môi nở nụ cười như đang cẩn thận đánh giá một bức danh họa.
Mùi máu tươi trong không khí khơi dậy sự bạo ngược trong tận xương tủy Tần Dập, anh cầm lấy roi, đổ rượu mạnh xuống rồi quất lên người đang nằm trên vũng máu.
Người đàn ông kia đã mất máu quá nhiều, thế nên chỉ sau vài roi thì tiếng hét thảm thiết đã không còn vang vọng nổi nữa
“Chậc chậc.”
Tần Dập không bằng lòng lắm với phản ứng của anh ta.
Anh nhấp một ngụm rượu, sau đó giơ tay lên, đổ hết phần rượu còn lại lên người anh ta.
“A! Đau quá! A!!!”
“Anh Tần… Anh Tần… Hãy cho tôi được giải thoát đi!”
Tần Dập nghe vậy, độ cong nơi khóe miệng nhếch cao hơn, trong mắt hiện lên tia sáng khát máu.
Như vậy mới đúng, đây mới là cảm giác mà anh thích.
Tần Dập cử lắc lắc cổ, tay nắm chặt cây roi, khớp xương vang lên răng rắc.
Roi trong tay lại tiếp tục đánh lên cơ thể của kẻ xấu số, nhờ sự kích thích của rượu mà dây thần kinh đau nhức càng thêm nhạy cảm.
Mỗi một lần đánh đều khiến người đàn ông kêu hét đau đớn không ngừng, bộ đồ màu đen đã bị rách te tua thành từng mảnh, để lộ cơ thể máu thịt trộn lẫn.
Sợi vải len vào thịt rách, đỏ đen giao nhau đã không còn nhìn ra hình người.
Tần Dập không hề chớp mắt nhìn thảm trạng của người đàn ông..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...