Tần Dập khoác lên người bộ tây trang màu xám bạc do Kiều Tri Niệm chọn, đứng ở bức tường cách lễ đường cách đó không xa, nhìn đồng hồ xem thời gian.
Cho đến bây giờ, bọn họ đã xa nhau được hai mươi sáu tiếng hai mươi tám phút.
Kể từ khi dẫn Kiều Tri Niệm rời khỏi nhà họ Hoắc, đây là lần đầu tiên hai người xa nhau lâu như vậy.
Nhiệt độ cuối tháng mười rất lạnh, dù mặt trời đã lên cao, gió vẫn lạnh thấu xương.
Dưới thời tiết thế này, người đàn ông chỉ mặc mỗi áo sơ mi trắng bên trong áo vest, bên dưới là quần tây, thế nhưng lòng bàn tay và cổ áo được cài nút chỉnh tề đã đổ đầy mồ hôi.
Anh chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày mình lại căng thẳng.
Thái độ bình đạm trước mọi chuyện của anh dần cạn kiệt theo thời gian chờ đợi.
Trước mặt xuất hiện một điếu thuốc.
Người đưa thuốc có khuôn mặt giống hệt Kiều Tri Niệm, hai ngón tay thon dài trắng nõn kẹp lấy điếu thuốc.
Cảnh tượng trước mắt làm anh nhớ đến những chuyện đã xảy ra trước đây.
Lần đó cũng ở trước cửa nhà họ Hoắc.
Khi ấy thái độ của Hoắc Chính Kỳ vẫn còn ương ngạnh, cô gái nhỏ chưa phải là vợ anh, chuyện nhà họ Tần vẫn chưa được giải quyết.
Có rất nhiều chuyện không ở trạng thái tốt nhất.
Còn bây giờ…
Khóe miệng của người đàn ông cong lên: “Cảm ơn.” Anh nhận lấy điếu thuốc.
Tống Hoài Cẩn cũng bước ra từ lễ đường, Hoắc Tri Hành lại đưa cho cậu ấy một điếu rồi ba người dựa vào tường hít mây nhả khói, gió lạnh thổi bay tóc mái trên trán và khói thuốc.
“Thật ra tôi nên nói gì đó, nhưng lại không biết phải nói gì.” Hoắc Tri Hành híp mắt, ngón tay trắng trẻo bị lạnh đến mức đỏ ửng.
“Những gì anh nói, tôi đã làm được hết rồi, đúng không?”
Người đàn ông cười khẽ: “Yên tâm.
Còn nữa…” Tay phải cuộn lại, đấm nhẹ lên vai anh rể: “Cảm ơn anh.”
Hoắc Tri Hành bật cười, cũng đấm lại một cú rồi ném tàn thuốc vào thùng rác.
“Vào trong thôi, mẹ sắp đưa người đến rồi.”
Cơ thể cao lớn rời đi, Tần Dập nhíu mày thở dài một tiếng gần như không nghe thấy.
“Anh có hơi căng thẳng.”
Tống Hoài Cẩn rít hai hơi:“Anh nói gì?”
Tần Dập lặp lại lần nữa: “Anh căng thẳng.”
Căng thẳng cũng không có gì đáng mất mặt.
Từ lúc quen biết cô gái nhỏ đến nay, anh đã thay đổi rất nhiều, trở nên giống với một con người hơn.
Có người sẽ đau lòng vì mình, thế nên Tần Dập không bao giờ muốn trở lại như ngày xưa.
Anh càng làm ra vẻ ngay thẳng bao nhiêu thì sự chế giễu trong đôi mắt đào hoa ở đối diện lại càng lộ ra bấy nhiêu.
“Chị dâu nhỏ thật lợi hại, ngày ngày ở bên hương thơm ngọt ngào như vậy, chả trách xương cốt đều tan ra.”
Người đàn ông cười nhạo: “Ha, thế xương của cậu không tan à?”
“Đinh…”
Tiếng chuông vang lên cắt đứt cuộc trò chuyện của hai anh em, Tống Hoài Cẩn ném mẩu thuốc đi, vỗ vỗ bả vai người đàn ông rồi trở về xem nghi lễ.
Tiếng chuông vang lên làm Tần Dập ngơ ngẩn, điếu thuốc chưa tắt cháy đến đầu ngón tay của anh.
Anh đưa tay chỉnh lại cổ áo không một nếp nhăn, nhìn vào gương xem nơ có bị lệch không, sau khi kiểm tra xong các chi tiết thì mới cất bước tiến vào lễ đường.
Anh bước từng bước vững vàng, khuôn mặt tuấn tú bình tĩnh, mồ hôi tuôn ra lúc nãy bỗng hoá lạnh lẽo, hơi lạnh dính trên da.
Sau lưng anh là bục tuyên thệ được làm bằng đá cẩm thạch, hai bên trái phải là hai bức tượng thiên thần áo trắng đưa tay ôm ngực, không biết chúng đã chứng kiến bao nhiêu cặp tình nhân.
Người đàn ông đứng thẳng tắp, vóc dáng hiên ngang, nhìn chằm chằm cánh cửa đang đóng chặt.
Người con gái của anh đang đứng bên ngoài, chỉ cần cửa mở ra là anh sẽ nhìn thấy cô.
…
Kiều Tri Niệm đang khoác tay Hoắc Chính Kỳ đứng ngoài cửa, tay phải cầm bó hoa loa kèn màu trắng, dưới chân là hành lang làm bằng thủy tinh, dẫn đến nơi người đàn ông mà cô yêu đang đứng.
Trái tim Kiều Tri Niệm đập điên cuồng, bàn tay đàn cầm hoa cũng run lên.
“Niệm Niệm, con vĩnh viễn là cô con gái bé nhỏ của bố.
Bố mẹ luôn là nhà của con.”
Bố vỗ lên mu bàn tay của cô, bàn tay đầy vết chai cùng độ ấm đã quen thuộc khi còn bé, lập tức trấn an sự xao động trong lòng cô.
Kiều Tri Niệm ngẩng đầu, nhìn bố nở một nụ cười.
Ngay sau đó tiếng chuông thứ hai vang lên.
“Đinh…”
Cùng với tiếng chuông đang vang vọng, cánh cửa màu trắng được mở ra, tiếng nhạc vang lên, chờ đợi trong căng thẳng của người đàn ông đã kết thúc.
Cô gái nhỏ bước dẫm lên từng nốt nhạc xuất hiện trong tầm mắt anh.
Làn da của cô trắng như tuyết, làn váy đung đưa theo từng bước chân, vương miện trên đầu phát sáng, bướm bay uốn lượn trên không, hai bên là những khóm hoa tươi, giống như tiên nữ vừa rơi xuống trần.
Mọi tiếng động đều trở nên tĩnh lặng, đến mức kim rơi cũng có thể nghe thấy.
Hai bên hành lang được khách khứa lấp đầy, Kiều Tri Niệm xuất hiện dưới cái nhìn chăm chú của mọi người.
Cô hướng tầm mắt nhìn người đàn ông đang đứng cuối con đường, hai mắt chạm nhau, tuy yeutruyen.net không thấy rõ biểu cảm nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh.
Theo mỗi bước chân của cô, ngọn đèn bên dưới sáng lên, ký ức dâng trào mãnh liệt.
Từ lúc mới quen đến nay, tất cả dịu dàng, đau khổ, bình tĩnh, điên cuồng của anh đều hiện lên.
Cả đường vừa đi vừa nghĩ, ngay khi nghĩ đến hiện tại thì cũng cùng lúc bước đến trước mặt anh.
Ánh mắt trong veo, người đàn ông cong người rồi đưa tay ra, kèm theo đó là một chút run rẩy.
Hoắc Chính Kỳ đặt bàn tay Kiều Tri Niệm vào lòng bàn tay to lớn.
Hai bàn tay dày rộng của hai người đàn ông chồng lên nhau, cùng nhau bao lấy bàn tay trắng nõn mềm mại.
Người cha hơi dùng sức nắm chặt bàn tay của con gái, rồi sau đó mới thu tay về, ông xoay người, hốc mắt đỏ ửng.
Năm ngón tay của người đàn ông nắm chặt, tay kia ôm lấy vai cô, hai người đứng đối mặt trước bục tuyên thệ.
Ánh mắt Tần Dập như ẩn chứa biển rộng, lúc này như có cơn bão nổi lên, sóng đánh cuồn cuộn.
Ánh mắt Kiều Tri Niệm như chứa cả bầu trời sao, lúc này như có dải ngân hà xuất hiện, phát ra ánh sáng như ngọc.
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, không cần đến người chủ trì dư thừa, chỉ có duy nhất tiếng nói của anh.
“Niệm Niệm, anh sẽ biến tương lai của em trở nên muôn màu muôn vẻ, có đôi khi sẽ xảy ra những chuyện ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta mà anh không thể nào đoán trước được.
Nhưng anh thề, anh vĩnh viễn sẽ đứng phía trước che chắn tất cả mọi thứ cho em, sẽ không để em phải khóc trong đau khổ, để em mỗi ngày đều cảm thấy mình là công chúa…” Giọng của Tần Dập hơi khàn, ánh mắt vô cùng dịu dàng: “Em có bằng lòng đi cùng anh đến hết cuộc đời này không?”
Hàng mi dài của người con gái run run, ngực không ngừng phập phồng, mắt nhìn anh không chớp.
“Em nhát gan, lại có hơi yếu đuối, cuộc sống sau này em sẽ vô cùng ỷ lại vào anh.
Em muốn lúc nào cũng có thể ăn cháo mà anh nấu, mỗi ngày đều có thể ăn bữa sáng do anh làm, hưởng thụ sự chăm sóc cẩn thận của anh.
Nhưng đồng thời em cũng là một bến đỗ, là nơi ngày đêm chờ anh trở về sau cuộc hành trình xa xôi, anh có bằng lòng đi cùng em đến hết cuộc đời này không?
“Anh bằng lòng, đương nhiên bằng lòng.” Yết hầu của người đàn ông chuyển động, màu đỏ từ trong hốc mắt lan rộng ra.
Hai má lúm đồng tiền nở rộ trên khóe môi: “Em cũng bằng lòng.”
Hoắc Chính Kỳ và Kiều Uyển Ninh ngồi ở hàng ghế đầu tiên, im lặng lau nước mắt.
Hoắc Tri Hành đưa khăn giấy qua, tay còn lại ôm lấy bả vai mẹ rồi vỗ nhẹ vài cái để an ủi.
Hai chiếc nhẫn sáng bóng được đeo vào ngón áp út của đối phương.
Người đàn ông cúi xuống ngậm lấy đôi môi hồng như quả anh đào của Kiều Tri Niệm, hôn nhau thắm thiết.
Tiếng vỗ tay bên dưới vang lên như sấm nhưng cô lại nghe thấy tiếng hít thở rõ ràng của anh.
Một lúc lâu sau, Tần Dập nghiêng đầu ôm lấy cô, tựa đầu vào vai cô, thì thầm bên tai.
“Anh yêu em.”
Đôi mắt của Kiều Tri Niệm bỗng mở to, ngẩng đầu, đôi môi ngạc nhiên hé mở.
Một dòng chất lỏng chảy dọc xuống, thấm ướt phần cổ của cô..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...