Sau đợt khóc một buổi vì bị senpai hiểu lầm, xem ra bác ấy không sao...(hoặc ít nhất là tôi nghĩ thế:0)
12
Aigo- cái dấu ":))" ở trước câu mới chính xác là thứ làm toi đỡ lo:D Vì nếu bác ấy vứt nó ra thì tôi không biết giờ toi còn ổn không...:")
And tôi đã soạn một "đoạn văn" xin lỗi cũng như nói là- TOI QUÝ BÁC ẤY VC-... trong phần reply, và hành trình đợi Senpai rep bắt đầu:D
Có thể là không, cause Luca rấttttt là hiếm khi rep tin đ/g:")
Okay- sao cũng được, tôi chỉ cần bác ấy đọc và hiểu rằng toi không hề có ác ý hay gì với bác ý là ok-:)
Dù seo thì Luca cũng tim đoạn ý rồi, cứ coi như bác ấy chấp nhận đi há ỤnU:)
Okay and again, đọc truyện vui vẻ ( ˘ ³˘)♥
------------------------------------------------------------------------
Đến lúc Je tỉnh dậy thì đã là chuyện của xế chiều, hắn mơ màng nâng mí mắt nặng trĩu lên, cảm giác đã dễ chịu hơn nhiều so cái bức bối trong người khi sáng. Je ngồi dậy, bất ngờ chiếc khăn ẩm rơi xuống làm hắn giật mình.
Là khăn chườm?? Ie đã chườm khăn cho hắn à??
6
(Iz: Trong nhà có hai đứa, Ie không làm thì chả nhẽ em làm hả ngài:)??)
4
Hắn đặt chiếc khăn lên chiếc tủ gỗ gần đó, lê thân bước xuống giường. Vì sáng giờ chỉ nằm trên giường nên chân hắn khá mỏi, mắt thấy chiếc điện thoại đang sáng màn hình trên bàn, Je thuận tay vớ lấy kiểm tra tin nhắn
Thứ đầu tiên đập vào mắt hắn là 'bài văn nghị luận' của Ie, với nội dung ĐÃ ĐƯỢC RÚT NGẮN VÀ LƯỢC BỚT:
1
"Je, lúc ngươi đọc được tin này thì ta đã ra khỏi nhà từ đời tám quánh rồi. Chuyện là Italy có 'một chút' hồ sơ cần phải hỏi ý ta, nhưng vì khi sáng bận chăm ngươi nên ta dời hẹn lại buổi chiều. Có thể lúc ta về là ngươi đã ngủ luôn rồi đấy, không cần đợi. Đồ ăn ta đã nấu sẵn bỏ trong tủ lạnh, khi nào ăn cứ lấy ra hâm nóng, ăn xong thì uống thuốc. Đừng để ta phát hiện ngươi bỏ bữa, ta sẽ xé hết đống hồ sơ của người đấy. Cố gắng giữ ấm bản thân, quấn mền cả ngày cũng được, mặc 10 lớp áo cũng được, đừng ngạt thở là ok, đổ bệnh nữa là ta méo chăm, ta thề.
Còn nữa, nhớ ngủ sớm, .... Bla bla bla..."
13
Je rơi vào vực thẳm trầm tư:.....
Dạ mẹ, con biết rồi...
9
Je sang chấn tâm lý tắt máy ngồi lại lên giường, hắn hướng mắt ra cửa sổ, nhìn cảnh hoàng hôn diễm lệ trước mắt mà cái tâm vẫn chưa ổn định nổi
Tên này định lật kèo lên làm "mama" của hắn, đúng không??
5
Đến lúc này Je vẫn còn hoài nghi về lời tỏ tình vài ngày trước của gã, mặc dù biết là Ie lo cho mình. Nhưng cái này... Thực có hơi giống mẹ chăm con....
6
Nhắc về cái vụ động trời xảy ra trước khi Nazi ra viện, đến tận bây giờ cũng đã được hơn một tuần. Và vâng, hắn vẫn chưa nghĩ đến việc trả lời gã.
6
Đến tận lúc này Je mới thật sự nghiêm túc suy nghĩ về chuyện đó. Mọi thứ diễn ra quá nhanh, hắn vẫn là không bắt kịp, nhất là khi vài ngày qua cứ cắm đầu vào chỗ giấy tờ. Je vẫn không rõ cái cảm xúc mà hắn dành cho Ie là như thế nào, nó bấn loạn và khá mù mịt.
6
Je đã từng nghĩ đến việc là cái cảm xúc quái gở (ít nhất thì hắn cho là thế) nó cũng same same như cảm xúc mà Ie dành cho hắn.
Đầu óc trống rỗng, hết 1/2 bộ não là "kho ảnh" chưa hình bóng ai kia, rồi còn con nai vàng lần nào cũng nhảy tưng tưng, bay loạn xạ như đang quẩy trong lồng ngực. Nhất là mỗi lần khoảng cách của hai người hơi vượt qua 'ranh giới' bạn bè mà hắn đã vạch ra với mỗi người, nói chung là cảm giác khá mới lạ đi?
3
Je:"..."
Riết cái không biết tao đang nghĩ cái gì nữa...
Hắn cứ thế bần thần suy nghĩ cho đến trời sụp tối, tiếng điện thoại kéo hắn ra khỏi dòng suy nghĩ cứ như đoạn phim dài tập, cứ như chẳng bao giờ dừng lại.
Là boss nhắn áa??
Je tròn mắt nhìn cái chữ "Boss" to đùng in trên màn hình. Ôi vãi shit- nay boss chủ động nhắn cho kao này... Tận thế sắp đến rồi ư?? 0-0
8
Ok fine- Để xem ông boss đáng quý nài định nói gì đã, hắn không muốn nghe Nazi lèm bèm cả buổi đâu-....
[tên: abc] = tin nhắn
[Boss: Je?]
[Je: Boss? Có chuyện gì sao??]
[Boss: Ta có linh cảm ngươi đang cần ta giúp:D]
Je:"..."
Vãi shit-
[Je: Sao ngài lại nghĩ thế:)??]
1
Je hết sức khó hiện nhìn màn hình điện thoại đang hiện dòng chữ "Boss đang soạn tin..." bên góc nhỏ màn hình, cứ kéo dài thế trong 2 phút
5
Gì lâu dữ zậy bar??
[Boss: Thì theo như ta suy đoán, trong phạm vi một tuần sau khi "vụ đó" xảy ra thì đến 70% sau khi ta ước lượng, ngươi sẽ đến hỏi xin ý kiến của ta hoặc Izan. Nhưng quá một tuần có vẻ ngươi vẫn không có động tĩnh, hỏi Ie thì mới lòi ra là ngươi cắm đầu làm việc nên ta cũng không vội. Cơ mà xui cái ngươi lại lăn đùng ra bệnh, nên theo linh cảm + cái logic ta đã suy ra, ngươi đã và đang suy nghĩ muốn nát óc.]
4
Đến bây giờ, Je mới nhận ra là ông boss của mình giỏi văn nghị luận vãi ò. Tuy câu từ có thể không hay, cơ mà đủ lí lẽ bằng chứng như này thì cũng xem là ok đi:)
6
Sau một lát Je mới đúc kết lại-
Bỏ mẹ. Hết chối. Hết cứu.
4
[Je: S- Sao ngài lại có cái thứ gọi là "linh cảm" ấy vậy. Trước giờ ngài có tin vào cái thứ ấy đâu??] - Je đương nhiên vẫn chưa sẵn sàng cho một cuộc "nói chuyện" nghiêm túc...
[Boss: Chắc ta muốn lắm. Mấy ngày trước con Izan khốn nẹn nhồi cho ta một đống kiến thức tâm lý, với cái lý do củ chuối là chỉ vì nó đang CHÁN. Nên bây giờ ta mới có cái thứ suy nghĩ lệch quỹ đạo ấy, thế thôi.]
Je một lần nữa rơi vào khoảng không im lặng:...
Izan, cô được lắm>:0!
Je im lặng, cuối cùng vẫn quết định kể lại mọi chuyện, dẫu sao thì cũng chẳng chết ai được.
.
.
.
.
"Je, không ai có thể quyết định vận mệnh và cuộc đời của ngươi, không ai có đủ quyền lực , đủ tư cách để phán xét và soi mói ngươi. Mọi thứ đều có hướng đi của nó, tình yêu như một ván cờ, thua thắng đều nằm trọn trong tay của chủ nhân nó. Tình yêu không giống như thứ gọi là chiến trường, bom đạn. Vốn dĩ kết quả đã định sẵn, chỉ có cách 'ứng xử' của người trong cuộc mới có thể thay đổi vận mệnh ấy..."
.
.
.
.
"Thưa ngài?"
.
.
.
.
"Có những lúc bản thân ngươi cần tham lam, cần ích kỷ một chút. Để sau này khi nó đã qua rồi thì đừng hồi hận. Hối hận vì sao khi ấy ta không thể quyết định được đúng sai mà chỉ vì thứ suy nghĩ tiêu cực của bản thân lại bị dồn đến chân tường. Vì ngươi sẽ chẳng có cơ hội thứ hai đâu."
3
.
.
.
.
"Ta chỉ có thể nói như vậy. Còn lại, ngươi hãy làm theo thứ gọi là 'con tim' của mình, mọi thứ đều là do chính ngươi quyết định. Không có thứ gọi là 'duyên trời định' hay 'thần linh', hãy nghịch thiên và suy nghĩ cho chính bản thân mình đi."
5
.
.
.
.
Về phần Nazi, hắn thậm chí còn không thể hiểu nổi bản thân mình, tại sao lại có thể nói ra những lời như thế, có thể đưa ra một lời khuyên cho một hình ảnh của bản thân mình trong quá khứ. Hắn đã từng như Je, một kẻ mù lòa giữa tình yêu. Tưởng chừng Nazi sẽ mãi là một kẻ độc tài cao ngạo, cuối cùng lại vì một người mà dần thay đổi, dần hoàn thiện bản thân chỉ để xứng với đối phương.
10
- Nazi, cacao nóng của em nè.
Tông giọng trầm của Ussr vang lên bên tai kéo Nazi khỏi dòng suy nghĩ hỗn độn, hắn quay đầu ngước nhìn đôi mắt màu hổ phách ấm áp.
- Cảm ơn.
Từ hồi thế chiến, mọi cử chỉ hành động của y đều rất cẩn thẩn và luôn vạch ra một ranh giới phòng thủ với người xung quanh. Kể cả đôi mắt của Ussr cũng luôn mang theo một vẻ cứng rắn lạnh lùng, toát lên vẻ uy lực của một vị chỉ huy. Con ngươi của y luôn co lại hết sức đề phòng, cơ mà bây giờ thì sao??
- Xô!
- Hửm? - Ussr đang chăm chú xem bộ phim đang chiếu trên TV, nghe tiếng Nazi liền quay lại nhìn hắn, con ngươi giãn ra hết cỡ, tròn xoe.
9
...Từ khi nào mà gấu bự lạnh lùng với người ngoài của hắn là biến thành thỏ nâu đáng yêu rồi!??...
7
- Không, không có gì. Ta quên rồi. - Nazi dời ánh nhìn sang màn hình TV, mặc kệ Ussr đang giở trò với mình.
Y đặt ly cacao của mình lên bàn, 'thuận tay' kéo luôn Nazi vào lòng mình, gác cằm lên đỉnh đầu hắn. Nazi cũng chẳng buồn phản ứng gì nhiều, cứ thế để im cho Ussr ôm ấp, mắt vẫn chăm chăm vào TV
Cả Nazi cũng đã thay đổi, hắn đã dần chuyển sang một hướng tích cực hơn đôi chút, đỡ cục súc hơn, đỡ nóng tính hơn, không còn đụng tí là cầm súng bắn lỗ đầu người ta mà chỉ 'xuyên thủng xọ' đối phương bằng sực mạnh của ngôn luận + lí lẽ. Cơ mà ít ra thế vẫn đỡ hơn.
2
Cả hắn và y đều đang dần thay đổi, dần hoàn thiện bản thân...
Đều là vì đối phương...
9
2
(Lười tỉa tóc kiểu:)))
2
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...