"Jo...Joker... em vừa giết người. Em phải làm sao đây."_Harleen run sợ nhìn Joker.
"Em không cần phải lo, em đã làm rất tốt, Harley à. Giờ thì... ngoan ngoãn ở yên trong đây đi cô tiến sĩ!"_Joker nhếch mép, bất ngờ xô cô vào trong buồng giam, khóa cửa.
"JOKER, THẢ EM RA! ANH CÓ NGHE THẤY KHÔNG, THẢ EM RA!!"_Harleen đập cửa, gào lên với hắn nhưng hắn nào có quan tâm. Joker quay lưng đi thẳng cùng với khẩu súng máy trong tay.
Bất lực ngồi trong buồng giam, chợt Harleen nghe thấy tiêng súng nổ. Joker, lẽ nào anh ấy đã gặp nguy. Joker!!
Nhưng nỗi bất an của cô nhanh chóng bị xua tan bởi giọng cười 'thương hiệu' của hắn ta. Giọng cười ám ảnh mà cô hằng si mê.
Lát sau, một gã lính đánh thuê không biết từ đâu ra mở cửa buồng giam. Ngỡ Joker đã nghĩ lại, cô chạy ra, định ôm lấy hắn thì bị gã lính đánh thuê bế thốc lên, nói một câu không đầu không đuôi:
"Ông chủ muốn gặp. Đừng chống cự."
Bản năng của mình cho cô biết lúc này trống trả là vô ích, cô đành phải ngoan ngoãn nằm yên trên vai gã kia. Rời tầng 7, hắn bê cô đi về phía hành lang, một mùi hương không dễ chịu cho lắm xộc vào mũi cô. Là mùi máu. Xung quanh lối đi la liệt xác người, hầu hết đều là bác sĩ và cảnh sát trực đêm tại đây.
Harleen Quinzel dần mất bình tĩnh khi hắn ta đang đưa cô về phía phòng mổ. Bọn chúng sẽ làm gì cô chứ, hay nay mai cô lại biến thành cái xác gớm ghiếc bị rạch nát bươm như người đàn ông trong bar hôm nọ.
"Bịch"_Gã lính đánh thuê ném cô lên giường mổ một cách bạo lực. Và lúc này, cô chợt nhận ra ở đây không chỉ có một, mà là hơn một chục tên lính đánh thuê, vũ trang tối tân đang vây lấy cô.
Hai tên bặm trợn giữ chặt tay chân của Harleen, còn một tên thì trói chặt cô vào giường, không sao cựa quậy được. Nhìn qua bên trái mình, Harleen nhìn thấy cỗ máy sốc điện, chuyên dùng để trừng trị những tù nhân thích gây rối. Cô bắt đầu hoảng loạn, và trong tột cùng của sự sợ hãi, cô gào thét tên Joker:
"JOKER, CỨU EM VỚI!! JOKER, ANH Ở ĐÂU RỒI... JOKER..."
"Anh đây... anh đây."
Nhìn thấy Joker, cô mừng đến rơi nước mắt. Nhưng một lần nữa, hắn lại đẩy cô xuống đáy của tuyệt vọng.
"Joker, cứu em.."
Vuốt ve gương mặt xinh đẹp giờ đã lấm lem nước mằt của cô, hắn thản nhiên thốt ra từng chữ, từng chữ một:
"Bình tĩnh đi em yêu, chỉ là sốc điện thôi mà. Dòng điện chạy qua đầu sẽ chẳng khiến em cháy đen đâu. Em sẽ chết thật đẹp đẽ.... Đây chính là phần thưởng cho em khi đã giúp tôi. Tận hưởng nhé!"
"Nhưng Joker, em đã yêu anh, đã làm tất cả những gì anh muốn. Em thậm chí còn giết người vì anh cơ mà..."
"Em yêu tôi?"
"Đúng,em yêu anh."_Mắt Harleen như bừng sáng, biết đâu Joker cảm nhận được tình yêu cô dành cho hắn.
"YÊU TAO? MÀY YÊU TAO BẰNG CÁCH CỐ TẨY NÃO TAO VỚI THỨ THUỐC XANH LÈ KIA À?"_Hắn tức giận đấm vào giường, cô chỉ biết nhắm mắt chịu trận, nước mắt lăn dài trên má.-"Ngoan nào, Harley..."-Con người hắn quả thực rất ghê gớm, vừa nãy doạ cô sợ chết khiếp, bây giờ đã quay lại dịu dàng với cô.
Joker vặn dòng điện đến mức cao nhất, nhưng khi cúi xuống nhìn cô, đôi mắt cô nhòe ướt nhìn hắn. Đôi mắt ấy không trách cứ, không oán hận hắn. Đến phút cuối, hắn vẫn là lẽ sống của cô.
Chỉnh lại dòng điện xuống mức trung, hắn nói:
"Tôi sẽ không giết em đâu, tôi sẽ chỉ làm em đau, RẤT đau."
Chèn sợi thắt lưng da vào giữa hai hàm răng cô, hắn vẫn bình tĩnh lạ lùng:
"Tôi không muốn hàm răng trắng sứ xinh đẹp của em bị phá hỏng."
Harleen nhắm mắt chờ đợi, Joker cầm lấy hai dụng cụ sốc điện, dí sát vào hai thái dương của Harleen. Cô nghiến răng chịu đựng.
Trước khi ngất đi, cảm giác cuối cùng của cô là sự đau đớn từ hai bên thái dương, dần lan đến từng tế bào trong cơ thể và cuối cùng là đi xuyên qua não.
Sau việc đó, Joker bỏ đi, để lại cô nằm trong phòng mổ tại bệnh viện. Hắn tin chắc dòng điện vừa rồi không giết được cô, nhưng chắc chắn sẽ xóa sạch mọi kí ức của cô, bao gồm kí ức về hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...