Lúc Cố Trường Tân đưa Bạch Lăng trở về, quả nhiên nhìn thấy sạp trái cây ở nhà đã bày xong, cô sợ Bạch Chí Thanh nhìn thấy anh nên liền thúc giục anh rời đi. Cố Trường Tân lén lút như vậy thì trong lòng ít nhiều có chút không nguyện ý, chỉ là trước mát cũng chưa có biện pháp. Anh vuốt vuốt mái tóc dài của cô nói: "Trước tiên thắt tóc lại đi đã, anh ở đây nhìn em, không qua."
Người đến người đi trên đường, sao cô không biết xấu hổ thắt tóc lại chứ, mặc dù trong lòng phiền muộn lúc ra cửa quá vội vàng nên quên thắt tóc lại, cũng không dám nói rõ, chỉ là nhiệt tình dỗ dành cho qua: "Được rồi, một lát em sẽ thắt tóc lên mà. . . Anh mau trở về đi, bị ba mẹ em nhìn thấy sẽ không tốt."
Cố Trường Tân rướn cổ sang bên kia thăm dò, chỉ nhìn một cái lại rụt trở về: "Ba em không có ở đây, trước tiên nhớ ăn sáng. . . Hai ngày nữa, anh lại tới tìm em."
"Vâng." Bạch Lăng nhận lấy hộp giữ ấm, ngoan ngoãn đồng ý: "Vậy lúc đó đợi khoảng bảy giờ tối anh tới đi, lúc ấy là lúc em dọn sạp."
"Được, cũng không cần quá mệt mỏi." Cố Trường Tân lại nhẹ nhàng bóp tay nhơ be mềm mại không xương của cô rồi xoay người rời đi.
Bạch Lăng cầm hộp giữ ấm đứng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của anh cười ngây ngô cả buổi rồi mới chạy vào sạp hàng.
"Con đi đâu vậy? Trễ như vậy mới đến. . . Ba con mới vừa rồi bốc lửa thật lớn!" Mẹ Bạch Lăng vừa thấy cô chạy tới liền trách móc, vừa mới nói thì đã nhìn thấy hộp giữ ấm trong tay cô: "Cái này ở đâu ra?"
"À, tối hôm qua trong nhà Vu Tinh không có ai, một mình cô ấy nên sợ, gọi con tới với cô ấy, con về chào bà ngoài. Đây là bữa sáng nay bà ngoại làm, con dậy trễ, xem ra không kịp, bà dùng hộp giữ ấm, kêu con mang tới đây ăn."
"Vu Tinh lần trước bảo con giúp làm gia sư sao?"
"Vâng." Bạch Lăng thấy sắc mặt mẹ không dễ coi nên cũng không dám ăn sáng, chỉ cúi đầu sửa lại thùng trái cây ở bên cạnh.
"Trước tiên đừng làm, tới đây ăn bữa sáng đi. . . Tiểu Lăng, con hỏi bạn học của con một chút , lúc nào thì có thể đưa tiền làm gia sư tiền cho chúng ta, ngày nào ba con cũng lầm bầm, làm cho mẹ cũng khó mà nói."
"Mẹ. . . Cho ba nói một chút, con rảnh sẽ đi hỏi." Bạch Lăng cúi đầu húp cháo, trong lòng nhanh chóng tính toán: "Bây giờ ở nhà bà ngoại, ba mẹ cho mình một chút tiền xài vặt, tiết kiệm được, rồi đi tìm một vài việc vặt để làm, nói không chừng qua một tháng nữa mà có thể gom đủ khoản tiền kia."
"Ừ, con ăn trước đi, mẹ về dán hộp."
Sauk hi Bạch Lăng ăn sáng thì liền bắt đầu bận rộn, gần đây trời nóng nực, người mua dưa hấu rất nhiều. Từ nhỏ cô đã đi theo cha mẹ sống ở bên cạnh sạp trái cây, cắt dưa hấu rất thành thục, chỉ là dù quen thuộc thế nào cũng khó tránh khỏi sẽ xuất hiện sai lầm. Bởi vì trong lòng còn một chút việc, cả ngày lòng cô đều không yên, lúc giúp khách hàng cắt dưa hấu, dao cắt dưa hấu khẽ rạch lại, quẹt trúng một ngón tay.
Ngón tay thấm những giọt máu, cô tìm khăn tay che lại, đè vết thương, chờ máu đông lại thì bắt đầu bỏ khăn ra. Tuy nói khoản tiền kia có kế hoạch tốt rồi nhưng lỡ xảy ra chuyện ngoài ý muốn cũng không chừng. Huống chi, mấy ngày nay Cố Trường Tân trở về, theo tính tình của anh, nếu biết cô vì lần trước viện cớ đi gặp mà kẹt tiền thì lại ầm ĩ một trận cho coi.
"Nghĩ gì thế? Anh cũng đã tới rất lâu rồi mà cũng chưa thấy em nhúc nhích." Cố Trường Tân nhìn người trước mặt, khóe miệng khẽ nhếch lên cười hỏi.
"Hả?" Bạch Lăng phục hồi tinh thần vì tiếng cười trầm thấp của anh: "Không có gì. . . Chỉ là không chú ý tới anh. . ."
"Tay sao thế?" Cố Trường Tân thấy trên ngón giữa tay trái có vết máu nhỏ thì cau mày hỏi.
"Lúc nãy không chú ý bị dao quẹt một cái. . ." Bạch Lăng có chút không để ý trả lời, chạm đến ánh mắt đau lòng xen lẫn trách cứ của anh, trái tim cũng mềm nhũn: "Không sao mà, sẽ tốt thôi, cũng không còn chảy máu nữa."
"Em còn mong chảy máu hả?" Cố Trường Tân tức giận vỗ đầu của cô, dùng ít sức lực, kéo ngón tay cô, cẩn thận từng li từng tí lật xem: "Vết thương không sâu, lại rất dài, không nên đụng nước mấy ngày, mùa hè dễ nhiễm khuẩn."
"Vâng." Thật ra thì trong lòng Bạch Lăng rất rõ ràng, làm sao có thể không động vào nước, trong nhà còn có một đống chuyện cần cô làm.
"Em đừng nghĩ sẽ gạt được anh!" Cố Trường Tân ngước mắt nhìn cô một cái, gương mặt lạnh lùng nói: "Chút suy nghĩ đó của em không phải anh không nhìn ra."
Bạch Lăng rủ mắt không nói thêm gì nữa, có khách tới, dĩ nhiên cô đứng dậy giúp một tay cân trái cây, cắt dưa hấu, thu tiền. Cố Trường Tân thấy, đè vai của cô lại, để cho cô ngay ngắn ngồi trên ghế, anh lấy đòn cân lại rồi bắt đầu làm một chuỗi động tác. Bạch Lăng có chút sững sờ nhìn người con trai trước mặt, lần đầu tiên cô cảm thấy Cố Trường Tân thật sự trưởng thành, là một người đàn ông rồi, dù động tác anh cầm dao gọt dưa hấu vụng về tức cười, nhưng cô vẫn cho rằng đây mới là Cố Trường Tân đẹp trai nhất cô đã gặp.
"Bông nhài nhỏ à, tới xem một chút đi, đây là bao nhiêu?" Cố Trường Tân nghiên cứu đòn cân một lúc lâu, cuối cùng có chút thất bại quay đầu lại cầu cứu Bạch Lăng.
"Bốn kí hai." Sau khi Bạch Lăng xem giúp thì che miệng lại cười trộm.
Cố Trường Tân lầm bầm đôi câu, mới bắt đầu cắt dưa hấu, thu tiền. Cụ ông mua dưa hấu nhìn thấy cũng cười to, râu ria run lên: "Cậu trai, cậu còn không có bản lĩnh như cô ấy đấy?"
"Tôi không làm được cái này thôi." Cố Trường Tân bất mãn trả lời: "Sau này cô ấy cũng sẽ không làm này nữa, phải biết những cái này làm gì?"
"Sau này cô ấy không làm thì làm sao sống? Mấy người trẻ tuổi chỉ thích tự cho là đúng, nuôi sống mình mới là căn bản nhất." Cụ ông nghe Cố Trường Tân nói thì không ngừng lắc đầu.
"Tôi nuôi cô ấy!" Cố Trường Tân nói rành mạch.
Cụ ông kia sững sờ, xách dưa hấu rồi lắc đầu rời đi. Bạch Lăng cũng đang sững sờ, cô không phải chưa nghĩ tới cuộc sống sau này của hai người sẽ như thế nào, chỉ là Cố Trường Tân chưa từng chính miệng nói ra. Cảm giác giống như là mình vẫn luôn cho là chỉ có một mình mình đang lên kế hoạch chuyện nào đó, thật ra thì còn có một người nghĩ chu toàn hơn cả mình, hơn nữa mọi chuyện lấy mình làm đầu.
"Cảm động như vậy à?" Cố Trường Tân sờ sờ mặt của Bạch Lăng, cười nói.
"Cố Trường Tân. . ." Bạch Lăng kéo tay của anh xuống, hốc mắt đỏ đỏ: "Bọn họ nói lần này rất có thể mẹ em sẽ sinh bé trai, nếu quả thật là như vậy mà nói thì em có thể không thể tiếp tục học nữa. . . Sau này có thể anh phải nuôi em rồi."
"Anh nuôi em!" Cố Trường Tân nắm đầu ngón tay của cô, giống như là ám hiệu thâm tình nào đó.
Khoảng thời gian gần đây, lời hứa của anh càng ngày càng nhiều, nhưng cô tuyệt đối không cảm thấy đây chẳng qua là anh thuận miệng nói, ngược lại, cô càng tin tưởng anh, chỉ cảm thấy bất kỳ một câu nào do anh nói là anh nồng nàn nhất, tất cả tất cả đều làm cho Bạch Lăng cảm thấy, một đời một kiếp một đôi, thật sự chính là anh thôi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...