Cuộc sống không buồn không lo nhanh chóng kết thúc, Văn Hào và bạn anh nhanh nhanh chóng tốt nghiệp đại học sau đó đi nghĩa vụ, dù đi nghĩa vụ họ vẫn không quên giấc mơ của mình, ngày nghỉ vẫn hay đến nhà hàng hát.
Mặc dù số lần diễn ít hơn trước rất nhiều nhưng chỉ cần nhà hàng dán thông báo, lập tức sẽ hấp dẫn thành viên cũ đến, không phải vì nghĩ vụ quân sự mà bị ảnh hưởng.
Về phần Tạ Thi Âm và Kỷ Văn Hào, hai người quen nhau rất thuận lợi, có lẽ bình an chính là hạnh phúc, đi theo anh, không có nhiều chuyện thú vị, mặc dù cuộc sống vẫn cực khổ, nhưng mà cô vẫn vui vẻ chịu đựng.
Anh thường nói với cô về ước mơ của anh, mới đầu cô còn cho rằng đó là hy vọng không thực tế, nhưng vì sau vẫn cầu nguyện, hy vọng có một ngày anh thực hiện được ước mơ của mình.
"Em biết không? Thật ra thì khi học năm ba đại học đã có công ty đĩa nhạc đến tìm bọn anh, nhưng sau khi bọn anh thương lượng thì quyết định đợi sau khi tốt nghiệp rồi tính tiếp."
"Tại sao?"
"Bởi vì sau khi ra mắt sẽ rất bận rộn, không có nhiều thời gian giống như bây giờ, muốn hát gì thì hát."
"Anh không sợ cuối cùng công ty đĩa nhạc không cần bọn anh nữa sao?"
Anh rất tự tin, lông mày cũng không nhếch lên, "Sao có thể có thể chứ?"
Cô cười vì tự tin của anh, dựa vào ngực anh. Trên thực tế, mặc dù nghe anh nói về tương lai, cô đều cảm thấy mình không thuộc về nó.
Nếu có một ngày, anh thật sự thực hiện được giấc mơ rồi, thì trong giấc mơ đó có cô không?
Thật sự cô không biết, cũng không cách nào tưởng tượng nổi.
Năm tháng trôi qua, cô dần dần thích anh, mặc dù rất lý trí, không đến nỗi không có anh thì không được, nhưng vẫn không thể phủ nhận... cô đã thật sự thích anh.
Đêm hôm đó, hơn mười giờ, Tạ Thi Âm tan việc đang chuẩn bị về nhà. Bên ngoài mưa to, cô che dù từng bước từng bước đi về nhà.
Hôm nay A Hào bắt đầu nghỉ phép, nhưng mai anh mới đến tìm cô, lúc chiều anh gọi điện nói với cô như thế.
Anh nói, ban nhạc xảy ra chút chuyện, anh phải xử lý, cho nên ngày mai mới đến tìm cô.
Tạ Thi Âm đi vào nhà trọ của mình, đúng lúc gặp một người phụ nữ trung niên là hàng xóm của cô.
Bà thấy Tạ Thi Âm, lập tức lôi kéo cô, nói với cô: "Thi Âm, bạn trai cô cả người ướt sũng, đang ngồi trước cửa nhà cô đó!"
Tạ Thi Âm sửng sốt, ba chân bốn cẳng vội vàng chạy lên lầu, đi đến lầu hai nơi mình ở liền thấy Kỷ Văn Hào ngồi trước cửa nhà cô. Cả người ướt đẫm, ngồi dưới đất, trong miệng ngậm điếu thuốc, phiền muộn rít một hơi rồi lại một hơi.
"A Hào?"
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, tay khẽ run. Anh đợi cô, đợi thật lâu, những lúc phiền muộn như thế này anh chỉ muốn gặp cô.
Tạ Thi Âm ngồi xổm xuống, lập tức thấy trên mặt anh vừa hồng lại vừa tím, cô kinh ngạc kêu lên, "A Hào, sao anh bị thương vậy?"
Anh cười khổ, giống như đứa trẻ bị lạc đường không biết nên làm gì, cô không chịu được liền ôm anh vào ngực.
"Anh đánh nhau với A Cường... nhưng cậu ta thảm hơn anh nhiều."
"Đánh nhau? Sao lại đánh nhau?"
Kỷ Văn Hào tựa vào ngực cô, rầu rĩ nói, "Cậu ta nói, anh chỉ muốn đè ép cậu ta, còn nói anh coi thường cậu ấy, mẹ nó! Anh đâu có như vậy..."
Tạ Thi Âm thở dài, mới bắt đầu cô đã biết một núi không thể chứa hai cọp, hai người tài hoa giống nhau ở chung một chỗ, chắc canh sẽ có xung đột.
"Người anh ướt hết rồi, vào nhà hãy nói." Mở cửa kéo anh vào phòng, trước tiên lấy khăn lông cho anh tắm, sau đó tìm vài bộ quần áo mà trước đó anh để lại trong nhà cô.
Cầm quần áo đi ra, mới phát hiện anh vẫn ngồi dưới đất, khăn lông cũng không dùng, giống như có tâm sự nặng nề.
"A Hào!"
"Anh bị ba anh đuổi khỏi nhà rồi."
Rất kinh ngạc, "Tại sao có thể như vậy?"
"Ông ấy nói nếu như anh kiên trì muốn làm ca sĩ, thì sẽ đoạn tuyệt quan hệ cha con với anh... Có nghiêm trọng như thế không?" Giọng nói của Kỷ Văn Hào trống rỗng.
"A Hào..." Khó trách...
Anh và A Cường thường xuyên xảy ra tranh chấp, nhưng chỉ trong một thời gian ngắn là sẽ không sao, nhưng lần này tâm trạng anh lại kém như vậy, hóa ra là vì còn có nguyên nhân khác.
"Ông ấy còn cắt đứt mọi trợ cấp kinh tế, mẹ kiếp, quá xem thường anh rồi! Tưởng rằng không có ông ấy thì anh không sống được sao!"
Tạ Thi Âm cầm khăn lông lau tóc giúp anh, "Đừng nghĩ quá nhiều, thuyền tới cầu tự nhiên thẳng."
"Anh đã đụng vào cầu rồi!"
"Nói kiểu gì vậy?"
Vừa nói vừa cười, quả nhiên cô có ma lực có thể làm tâm trạng của anh tốt hơn, khiến anh cảm thấy mọi chuyện đều không nghiêm trọng.
Đối mặt với nhiều chuyện phiền não, trực giác nói cho anh biết nên đi tìm cô, cô có thể làm tan hết mọi ưu phiền của anh.
Ở cùng với cô thật thoải mái.
"Lau khô tóc sau đó đi tắm đi, cả người anh đều ướt coi chừng bị cảm đó."
Kỷ Văn Hào ngoan ngoãn cầm lấy quần áo vào phòng tắm, chỉ mất năm phút anh đã tắm xong, nhẹ nhàng khoan khoái đi ra, nhìn thấy Tạ Thi Âm đang bận rộn trong phòng bếp, chuẩn bị bữa khuya cho anh.
Bỗng nhiên anh cảm thấy đây là hạnh phúc anh theo đuổi đã lâu... một không gian không cần quá lớn, có người con gái anh yêu ở đó là đủ rồi.
Tối nay, ở lại đây đi!
Một tiếng sau, chuẩn bị đi ngủ. Đêm đó Kỷ Văn Hào ngủ bên cạnh Tạ Thi Âm, đây là lần đầu tiên, nên ai cũng khẩn trương, lần đầu tiên gần nhau như vậy.
"Ngủ sớm đi! Chuyện của A Cường ngày mai lại nghĩ biện pháp."
"Được!"
Nhưng hai người vẫn không ngủ được, nhiệt độ cơ thể của người bên cạnh quá cao, khiến tim mình đập nhanh mất khống chế. Rốt cục Kỷ Văn Hào mất khống chế trước, anh lật người lại ôm cô vào ngực.
Cô luốn cuống, nhưng không sợ. Biết người đàn ông này đã nhiều năm, từ lúc anh là một sinh viên ngây ngô, đến khi trở thành một người đàn ông tành thục.
Anh nhìn chằm chằm cô, từ lông mày đến mi tâm (điểm giữa hai chân mày), đến gương mặt, lỗ mũi, đến cằm, cuối cùng dừng lại ở cánh môi, nhìn thật kỹ, sau đó cũng nhấm nháp thật kỹ.
Cô rất đẹp, cũng rất ngọt, giống như trong tưởng tượng của anh, nhiều ngày rồi mỗi giây mỗi phút anh đều yêu thích không buông tay, mỗi ly mỗi tấc anh đều không kiềm chế được.
Cứ như vậy lún vào thật sâu! Không cần phải tỉnh lại, cũng không muốn tỉnh lại, từ đó không thể tự kềm chế.
"A Hào." Cô thở dốc, cuối cùng anh cũng tỉnh táo lại.
Kỷ Văn Hào cố gắng đè nén tiếng thở dốc và kích động của bản thân, áp chế đầu mình tỉnh táo lại, thấy rõ mình đã gần như cởi quần áo của cô. "Xin lỗi, anh..."
"Đồ gốc, xin lỗi gì chứ." Ôm lấy cổ của anh, kéo anh về phía mình.
Giống như lúc đồng ý lời tỏ tình của anh, cô không nói gì, mà chỉ làm, dùng hành động nói lên tình cảm của mình.
Nhận được sự cho phép của cô, giống như được ông trời ban ơn. Anh vĩnh viễn nhớ ngày này, có một cô gái, giao chính mình cho anh.
"Tiểu Âm, anh yêu em."
Anh tiếp tục động tác vừa rồi, lần này không dừng lại nữa, hình như đã quyết tâm dũng cảm tiến tới. Anh cởi ra quần áo của cô ra, khám phá cơ thể hoàn mỹ của cô, tiếp tục hôn điên cuồng.
Bên ngoài mưa to tầm tã, tiết tấu cuồng hoan trong phòng vang lên giống như mưa rền gió dữ. Họ khám phá cơ thể của nhau, thăm dò linh hồn của nhau.
Anh cảm giác như mình đã đến chỗ ấm áp nhất nhất của cô trong trí nhớ anh đó là trái tim cô, sự dịu dàng bên trong con người cô, khiến anh cam tâm tình nguyện dừng lại, từ nay trở đi sẽ nghỉ chân ở đó.
Không biết qua bao lâu, luôn cho rằng mình cứ như vậy mà ngất đi, nhưng cô vẫn cảm nhận được, anh dịu dàng ôm cô vào ngực, khẽ vuốt tóc của cô, vỗ nhẹ cơ thể cô.
"A Hào..."
"Anh ở đây, vĩnh viễn anh sẽ không rời khỏi em."
Anh nhìn người đang buồn ngủ trong lòng nói ra lời thề của mình, anh tin rằng nhất định cô sẽ nghe được.
Trẻ tuổi chính là như vậy, luôn dũng cảm theo đuổi tình cảm, không hề e dè thề thốt, luôn cho rằng đó là lời nói vĩnh hằng.
Đây chính là trẻ tuổi...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...