Tuy nói là bữa tiệc tối nhưng vừa sang đầu giờ chiều đã có người lục tục đến, từ trên xuống dưới nhà họ Mạc đều vội vàng tiếp đón, vì người đến đều là anh em bạn bè tri kỷ nên cũng không quá khách sáo. Kỳ Ngọc Châu sợ La Duyệt Kỳ mệt nhọc nên đã cố ý dặn cô tạm thời không cần ra tiếp khách, đợi yến hội chính thức bắt đầu bà sẽ giới thiệu cô với mọi người, đến lúc đó cùng nhau ăn một bữa cơm là được.
La Duyệt Kỳ cũng hiểu làm thế cô sẽ được thoải mái không ít, cô không quen thuộc những trường hợp như thế, nếu phải lập tức đối diện với nhiều người như vậy chắc chắn cô không thể làm nổi, vì thế cô vô cùng vui vẻ với sắp xếp của Kỳ Ngọc Châu.
Buổi tối, khi sắc trời đã sẫm xuống, toàn bộ đèn đuốc nhà họ Mạc đều được thắp sáng, ở ngoài vườn cũng đèn đuốc sáng trưng như ban ngày. La Duyệt Kỳ ở trong phòng ngủ, đứng ở trước cửa sổ sợ hãi ngắm cảnh trí trước mặt, thầm than thật sự là quá đẹp.
“Bé cưng, em nhìn cái gì vậy? Tiệc tối bắt đầu rồi, chúng ta xuống lầu thôi.” Mạc Duy Khiêm đứng phía sau La Duyệt Kỳ nói.
“Bên ngoài thật xinh đẹp, lòng em khó tránh khỏi sợ đến ngây người thôi.” La Duyệt Kỳ quay đầu cười với Mạc Duy Khiêm.
“Em chỉ nói bên ngoài xinh đẹp nhưng chính em mới đẹp hơn tất cả những cảnh sắc ngoài kia, em cảm thán làm gì chứ?” Ánh đèn chiếu vào nụ cười trong suốt trên gương mặt La Duyệt Kỳ khiến Mạc Duy Khiêm cảm thấy người trước mặt mình là người đẹp nhất, không ai sánh bằng.
La Duyệt Kỳ càng cười tươi hơn: “Em chỉ là đang than thở chắc một tháng nhà anh phải nộp rất nhiều tiền điện thôi.” Nói xong liền không nhịn được mà bật cười.
Mạc Duy Khiêm cũng bị chọc cười nói: “Suy nghĩ rất sâu sắc, nhưng mà anh thật sự cũng không biết là phải nộp bao nhiêu, có cơ hội sẽ hỏi thử xem.”
“Nhà anh đâu thèm để ý chút tiền lẻ đó chứ.”
“Vấn đề không phải là có tiền hay không mà bình thường nhà anh cũng không trang hoàng như thế, chỉ có sự kiện hay hoạt động quan trọng mới thế, dù có nhiều tiền hơn nữa cũng không thể tiêu xài phung phí đúng không nào?” Mạc Duy Khiêm tươi cười giải thích.
La Duyệt Kỳ đảo mắt hỏi: “Vậy ý anh là bình thường nên tiết kiệm một chút?”
Mạc Duy Khiêm ôm chầm lấy La Duyệt Kỳ, cùng cô đi ra cửa đồng thời đùa: “Cả nhà đều phải tiết kiệm, chỉ mình em dùng tùy tiện được chưa? Hôm nay có rất nhiều anh chị em cùng thế hệ, chắc sẽ không dễ dàng buông tha ông xã em đâu, không khéo sẽ bị họ ép thành méo mó mất, em ăn xong cứ về phòng nghỉ ngơi trước, đừng để ý đến anh.”
“Vậy anh cũng phải uống ít thôi nhé, lớn tuổi rồi phải chú ý sức khỏe.”
Mạc Duy Khiêm vừa nghe thế đã không vui: “Em ghét bỏ anh đó sao? Lòng em vẫn nghĩ đến cái vị xấp xỉ cùng tuổi với em chứ gì?”
“Hazz, sao anh không biết đùa thế chứ, em nói giỡn thôi mà, anh không hiểu sao!” La Duyệt Kỳ hơi sốt ruột, sợ Mạc Duy Khiêm luẩn quẩn trong lòng.
“Con người luôn sợ nhất chuyện người khác lấy thứ mình để ý ra để nói giỡn, anh có thể không nghĩ đến chuyện anh lớn tuổi hơn em rất nhiều sao, mà em còn có một người tâm đầu ý hợp cùng tuổi nữa chứ. Nhưng mà, dù ông xã em có lớn tuổi hơn nữa cũng hoàn toàn có thể thỏa mãn nhu cầu của vợ anh, không tin sau này chúng ta cứ thử xem.” Mạc Duy Khiêm nói xong liền trượt cánh tay đang ôm eo La Duyệt Kỳ xuống mông cô, thò tay nhéo nhéo cặp mông xinh đẹp hai cái.
Mặt La Duyệt Kỳ đỏ hồng: “Đúng là càng già càng không đứng đắn, mọi người còn đang chờ đấy, anh còn không mau lên.”
Đến đại sảnh đã trang trí lại, chỉ thấy bên trong có hơn mười bàn khách, La Duyệt Kỳ hơi căng thẳng. Mạc Duy Khiêm đỡ cô đến ngồi bàn chủ nhà, sau đó Mạc Nhữ Đức mới đứng lên.
“Người đến hôm nay đều là người nhà và bạn bè thân thiết cho nên không cần chú ý quy củ lễ nghi khách sáo, tôi và bạn già về nhà mấy ngày, mọi người đều thay nhau mở tiệc đón gió tẩy trần, vì thế theo thường lệ gia đình tôi cũng tổ chức tụ hội một lần. Nhưng lần tụ hội này cũng khác với trước kia, hôm nay tôi còn muốn giới thiệu với mọi người một nhân vật vô cùng quan trọng, chính là con dâu tương lai của nhà họ Mạc chúng tôi - La Duyệt Kỳ.
La Duyệt Kỳ đối diện với tràng vỗ tay nhiệt liệt, chỉ mỉm cười đứng bên cạnh Mạc Duy Khiêm cúi đầu chào.
Lúc này Mạc Nhữ Đức tiếp tục nói: “Tôi đã nói nhiều rồi, phía sau để Duy Khiêm nói vài câu với mọi người.”
Mạc Duy Khiêm đợi cha mình ngồi xuống mới chậm rãi nói: “Ba tôi vừa giới thiệu con dâu Mạc gia, bây giờ tôi xin giới thiệu thêm, ngoài Duyệt Kỳ, năm sau nhà họ Mạc chúng tôi sẽ có thêm một miệng ăn nữa. Chắc mọi người đều đã biết việc Duyệt Kỳ đang mang thai đúng không, tôi biết mọi người đang nghĩ gì, tôi tự nhận mình là người làm việc nhanh nhẹn gọn gàng, vợ và con cùng ôm về nhà. Cho nên hôm nay nếu có ai hâm mộ ghen tị gì thì cứ việc xông lên, tôi sẽ tiếp chiêu hết!”
Mọi người nghe xong đều cười ha hả, cũng có người kêu lên: “Lời này là do cậu tự nói đấy nhé, đừng tưởng là đã tự nhận trước rồi mà có thể bị xử nhẹ, cậu nhanh chân nhanh tay như thế mày cũng không thèm nói cho mọi người, cứ chờ mà bị phạt đi.”
“Tôi chịu hết còn không được ư? Tôi lập tức uống trước mấy chén với cậu! Bây giờ tôi đề nghị các vị trưởng bối, người thân bạn bè đồng thời nâng chén vì cuộc tụ họp hiếm khi được đông đủ này của chúng ta!”
Tất cả mọi người đều hô vang, tiếp theo là những tiếng chạm ly vang dội, mọi người đều uống một ly, sau đó bữa tiệc chính thức được bắt đầu.
Một lát sau, ngoài cửa lại có một người tiến vào, phía sau còn có hai người đi kèm. Người kia vừa tiến vào mọi người đều tiếp đón chào hỏi, đi đến đâu mọi người cũng đều đứng lên, còn có người kích động bắt tay với người kia.
“Là Văn Thụy tới, mau đưa cơm canh nóng lên đây, bên ngoài trời lạnh, để nó uống ngụm canh cho ấm bụng đã.” Kỳ Ngọc Châu nhìn thấy con rể tới thì vô cùng vui vẻ.
Văn Thụy đến gần, đầu tiên anh xin lỗi cha mẹ vợ vì đã đến muộn, sau đó Kỳ Ngọc Châu lại giới thiệu La Duyệt Kỳ để hai người làm quen. La Duyệt Kỳ nở nụ cười lễ phép, cũng không biết nên nói sao cho phải, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy lãnh đạo cao tầng chân chính nên cảm thấy ta chân hơi luống cuống.
“Không cần căng thẳng, sau này chúng ta đều là người một nhà rồi. Duy Khiêm đúng là có phúc, lấy được người vợ trẻ trung xinh đẹp như Duyệt Kỳ. Nghe nói ngay cả con trai cũng có luôn rồi, đúng là niềm vui nhân đôi.”
La Duyệt Kỳ ngại ngùng cười, Mạc Duy Khiêm lại đỡ cô ngồi xuống.
“Sau này anh ấy cũng là anh rể em, em đừng căng thẳng quá. Mà lại nói, dù sao cấp bậc của anh cũng không nhỏ, sao chưa bao giờ thấy em kinh sợ với anh như thế, để anh được hưởng chút mùi vị được vợ sùng bái.” “Mạc Duy Khiêm trêu La Duyệt Kỳ, muốn cô thả lỏng hơn.
“Điều đó sao giống nhau được, anh đừng tạo thêm phiền phức cho em nữa.” Vừa đối mặt với Mạc Duy Khiêm, La Duyệt Kỳ lập tức thay đổi thái độ.
“Đúng thế, chị của anh cũng đối xử với anh rể anh như thế, phụ nữ các em đúng là chỉ có tài bắt nạt chồng thôi.” Mạc Duy Khiêm vừa nói vừa gắp rau cho La Duyệt Kỳ.
“Anh không biết hôm nay là ngày gì hay sao mà lại đến muộn thế. Cha mẹ em về nước đã bao lâu rồi, anh đã từng đến thăm hỏi chưa? Không đến cũng đành, thế mà hôm nay còn đến muộn!” Mạc Duy Hoa đợi ông xã mình ngồi xuông bên cạnh mới bắt đầu quở trách.
Văn Thụy ho nhẹ một tiếng: “Lúc sắp tan tầm lại có văn kiện cần phê duyệt, vì văn kiện đó ngày mai phải phát đi rồi nên anh phải ở lại, nếu không đã không đến muộn rồi. Anh đã thăm hỏi ba mẹ rồi, chỉ là lúc đó em không có ở đây.”
“Duy Hoa, con không được nói Văn Thụy như thế. Văn Thụy đã sớm tới thăm ba mẹ rồi, con không thấy thì đừng tùy tiện nói linh tinh.” Kỳ Ngọc Châu dạy bảo con gái.
“Con đâu có nói lung tung, người nói lung tung là anh ấy kìa, Duyệt Kỳ mang thai con trai hay con gái anh ấy có thể quyết định được hay sao chứ?” Mạc Duy Hoa đè giọng xuống rồi lại liếc xéo Văn Thụy một cái. Chị nói với hắn lời Trịnh tiên sinh đâu phải là để hắn đi ba hoa khắp nơi chứ. Cha mẹ chị còn lo Trịnh tiên sinh chẩn đoán nhầm, không muốn tăng thêm áp lực cho Duyệt Kỳ nên mới không chịu nói ra, thế mà người này trực tiếp nói thẳng như thế. May mà Duy Khiêm và Duyệt Kỳ không để ý, nếu không chắc chắn sẽ có chuyện!
Văn Thụy cũng nhìn vợ mình, vốn định nói chính cô ấy nói với hắn là con trai, sao giờ lại thành nói bậy? Kết quả anh vừa nhìn sắc mặt không tốt của vợ thì lại không nói thêm nữa, lập tức chuyển đề tài, anh chỉ vào hai người vẫn đứng bên cạnh: “Thư ký Trần và Thư ký Lí tăng ca với anh cũng chưa ăn tối, nên anh liền dẫn họ tới đây luôn.”
“Vất vả cho mọi người quá, lại phải cố gắng cùng anh ấy, để tôi gọi người đưa hai vị đến vị trí, cũng uống trước một bát canh cho ấm bụng nhé.” Mạc Duy Hoa vô cùng nhiệt tình tiếp đãi hai vị thư ký này.
“Anh rể anh cố ý mang theo thư ký đến để chứng minh anh ấy thực sự làm việc bận rộnđấy, anh ấy sợ chị gái anh mắng anh ấy tới muộn.” Mạc Duy Khiêm nói như chế giễu bên tai La Duyệt Kỳ.
“Chị gái anh quản lý anh rể anh nghiêm thế sao?” La Duyệt Kỳ hơi giật mình.
“Không phải anh đã nói với em rồi sao, trong cái vòng luẩn quẩn này anh rể anh nổi tiếng là ‘vợ quản nghiêm’ đấy, nhưng với thân phận địa vị của anh ấy thì cũng nên như thế, sau này em cũng phải quản anh như thế đó.”
“Anh thật kỳ lạ, có người đàn ông nào lại nguyện ý để vợ quản lý mình chứ?”
Mạc Duy Khiêm cười hì hì nói: “Như thế mới chứng minh được rằng em để ý anh, nếu không cả ngày anh phải nhìn anh rể được chị quan tâm, thật mất mát.”
La Duyệt Kỳ cũng cười: “Anh cứ trêu em đi, nếu em coi là thật, đến khi kết hôn rồi lập tức sẽ trông coi thật nghiêm ngặt, anh rất đào hoa, em cũng không muốn thành người vợ bị phản bội.”
Mạc Duy Khiêm nghe xong cũng cười theo.
“Anh nói em còn định ở đây bao lâu nữa vậy? Ở nhà không có em và Tiêu Tiêu, căn phòng vô cùng lạnh lùng.” Văn Thụy đột nhiên nhớ tới chuyện quan trọng này.
“Hôn lễ của Duy Khiêm không cần chuẩn bị hay sai? Anh còn biết lạnh lùng? Có bao nhiêu người nhớ thương anh đấy! Nghe nói chỗ các anh mới có một nhân viên phiên dịch mới, đẹp như tiên nữ hạ phàm, nơi nơi móc nối quan hệ muốn đến bên cạnh anh, có chuyện này không hả? Thật ra em cũng hiểu rồi, nếu cứ lo được lo mất ma đề phòng cũng chẳng có ý nghĩa, không bằng cứ cho anh không gian phát huy, anh thấy sao hả?” tin tức Mạc Duy Hoa cực kỳ nhạy bén.
“Em đừng nói mãi mấy lời này với anh, em xã giao còn ít hay sao? Nếu em coi trọng tinh anh nào trong giới kinh doanh thì cũng nói trước một tiếng để anh còn tìm hiểu, chẳng phải em trai em luôn lấy việc công trả thù riêng sao, nghĩ anh không dám chắc? Cái gì mà nhân viên phiên dịch đẹp như tiên thiên chứ, ai chẳng biết anh sợ vợ, không muốn thăng quan nữa hay so mà dám đẩy phụ nữ đến bên cạnh anh chứ? Hôm nay ăn xong em về nhà với anh đi, hàng ngày anh sẽ cho người đưa đón em, không làm ảnh hưởng tới việc chuẩn bị hôn lễ đâu.”
Mạc Duy Hoa hé miệng cười, cũng không để ý đến ông xã của mình nữa mà đứng dậy đi mời Ngô Phái Thanh và cha mẹ cô ta tới đây.
“Ba mẹ, hai vị này chính là cha mẹ Phái Thanh.”
“Mau mời ngồi, tôi vẫn muốn cảm ơn gia đình ta mà không có thời gian cho nên mới cố ý mời mọi người tới đây, gia đình ta đã sinh được một cô con gái thật tốt, lúc ở nước ngoài chúng tôi đã làm phiền con bé không ít.”
Ngô Lượng lập tức cười nói: “Nên mà nên mà, sau này tôi sẽ bảo Phái Thanh thường xuyên tới thăm mọi người.” Nói xong lại nhìn Văn Thụy ngồi gần đó một cái, do dự có nên chào hỏi hay không.
Kỳ Ngọc Châu nhận lấy chiếc hộp cổ kính mà người làm đưa tới: “Đây là một bộ trang sức bằng ngọc, tuy không đáng giá gì nhiều nhưng cũng không phải thứ tầm thường, coi như để biểu đạt chút lòng biết ơn của chúng tôi đi.”
Mẹ Ngô Phái Thanh là Dương Cúc sáng lên, dĩ nhiên bà ta biết nhà họ Mạc đã đưa ra thì không có thứ gì là kém cỏi cả, lòng vô cùng vui vẻ nhưng vẫn khách khí nói: “Phái Thanh cũng có duyên phận với ngài, lễ vật này sao chúng tôi có thể không biết xấu hổ mà nhận được chứ?”
Nhưng cũng chỉ từ chối có lệ rồi cũng nhận lấy, lại hàn huyên một lát rồi liền trở về vị trí của mình.
“Hazz, con gái chúng ta đúng là không có cái số ngồi vào vị trí đó mà, vừa rồi tôi nhìn thấy người phụ nữ kia cũng bình thường thôi, đâu có xinh đẹp như Phái Thanh, cũng chẳng có khí chất gì, đơn giản là có chút thủ đoạn thôi.” Dương Cúc vừa cảm thán vừ nhìn về phía bàn chủ nhà kia.
“Được rồi đừng nói nữa, lát nữa về nhà hết đi, ngoài nhà họ Mạc cũng vẫn còn những người khác mà, thiếu gì người có điều kiện tốt chứ?” TRong lòng Ngô Lượng cũng cảm thấy bị đè nén nhưng cũng chẳng có cách nào.
“Tốt? Ông xem xem có bao nhiêu người có điều kiện tốt hả? Những kẻ đó đang ngồi hết ở cái bàn kia kìa, số mệnh Mạc Duy Hoa tốt cũng chỉ vì gia thế cô ta tốt, La Duyệt Kỳ này không biết kiếp trước thắp bao nhiêu hương mà chẳng có gì nổi bật cũng có thể được gả vào nhà họ Mạc.”
“Hôn lễ còn chưa cử hành mà, cô ta còn chưa được gả vào nhà họ Mạc.” Ngô Phái Thanh đột nhiên mở miệng.
Ngô Lượng và vợ liếc nhìn nhau, cũng không muốn kích thích con gái thêm nữa liền nhanh chóng chuyển đề tài bàn về chuyện khác.
Ngô Phái Thanh nhìn Mạc Duy Khiêm đang nói đùa với La Duyệt Kỳ ở xa xa, cảm thấy lòng đau đớn khó chịu.
Lúc đã ăn no, La Duyệt Kỳ được Hàn Giang và Vương Bằng hộ tống trở về phòng.
“Mợ, sao mợ không ra ngoài, lúc này ở bên ngoài vui lắm, cậu bị người ta chuốc thật nhiều rượu, đã mơ mơ hồ hồ rồi.” Văn Tiêu Tiêu chạy tới tìm La Duyệt Kỳ.
“Vẫn uống sao, cậu con không có chuyện gì đấy chứ, mấy người đó vẫn chưa buông tha cậu con sao?” La Duyệt Kỳ hơi lo lắng.
“Còn sớm mà, có rất nhiều người muốn uống rượu với cậu, nhưng có chú Đổng chăm sóc cậu rồi, không sao đâu ạ, mợ, con với mợ tán gẫu nha.”
La Duyệt Kỳ nghĩ nghĩ lại hỏi: “Con có thấy dì Ngô Phái Thanh không?”
“Thấy, dì ấy vẫn chưa ăn xong, dì ấy và ba mẹ không quen ai, ba người ngồi đó thật khó chịu, chẳng hiểu sao họ còn chưa chịu về nhà nữa!”
La Duyệt Kỳ nghe xong càng cảm thấy lo lắng, khi nào Ngô Phái Thanh chưa rời khỏi nhà họ Mạc thì cô vẫn không thể thả lỏng cảnh giác được.
“Mợ, mợ sao thế? Có phải là mợ lo lắng không? Con biết dì Ngô Phái Thanh thích cậu nhưng điều đó cũng vô cụng thôi, cậu chỉ thích mợ như ba con chỉ thích mẹ con thôi.” Văn Tiêu Tiêu vô cùng thông minh, chỉ một lát đã hiểu được vì sao La Duyệt Kỳ không vui.
La Duyệt Kỳ cười cười: “Mợ và cậu con chưa kết hôn, dĩ nhiên phải lo lắng hơn rồi, mợ cũng thích cậu con nên càng sợ cậu con bị người khác cuốn lấy hơn.”
Văn Tiêu Tiêu liên tục gật đầu: “Con hiểu rồi mợ, mợ yên tâm, giờ con sẽ đi trông chừng dì ấy, khi nào dì ấy rời khỏi con sẽ về báo với mợ!”
Cô bé này thật thông minh, chính cô còn chưa nghĩ ra cách gì để đối phó mà cô bé đã có cách rồi, đúng là gen di truyền ưu tú khác hẳn người thường mà.
Có đứa bé lanh lợi như Văn Tiêu Tiêu giám sát, cuối cùng La Duyệt Kỳ cũng yên lòng, nằm trên giường một lát liền buồn ngủ.
“Mợ, mợ mau tỉnh dậy đi!”
La Duyệt Kỳ vốn cũng chưa thật sự ngủ nên lập tức tỉnh tao, nhìn Văn Tiêu Tiêu đang nửa quỳ bên cạnh giường hỏi: “Sao vậy Tiêu Tiêu?”
“Báo cáo cơ mật, cậu say quá không uống nổi nữa, chú Đổng đã đưa cậu về phòng ở lầu hai, con đi theo dì Ngô Phái Thanh, thấy dì ấy cũng vụng trộm lên lầu hai, cháu thấy chắc chắn là muốn tới phòng tìm cậu rồi, mợ mau đi xem đi!”
La Duyệt Kỳ giật mình, chiêu này đúng là rất cao! Mạc Duy Khiêm nhất định là uống nhiều lắm, nếu không cũng không phải để Đổng Nguyên đưa về phòng, Ngô Phái Thanh đúng là dám nắm chặt mọi cơ hội. Người trong đại sảnh nhiều như thế, nếu cô ta thật sự làm ra chuyện gì cũng khó mà nói rõ được, chính bản thân cô cũng không dễ dàng tha thứ cho loại phản bội bất đắc dĩ này, giống như trường hợp của Kim Đào lúc trước vậy! Nhưng mà giờ đây cô sẽ không trốn tránh một cách tiêu cực, cô cần hạ gục hoàn toàn đối thủ
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...