La Duyệt Kỳ bị biểu hiện vô cùng đau xót của Mạc Duy Hoa đả động, không nhịn được mà nói toàn bộ suy nghĩ trong lòng ra: “Em có thể hiểu sự khó xử của chị nhưng mà em cũng sợ hãi lắm. Hai nhà chúng ta chênh lệch quá lớn, Duy Khiêm lại là người vĩ đại như vậy, em không biết vì sao anh ấy lại thích em nữa, em thật sự không tin tưởng được cuộc sống sau khi kết hôn. Đã thành vợ chồng, hàng ngày sẽ sinh hoạt cùng nhau, sẽ có rất nhiều mâu thuẫn trong công việc và cuộc sống. Người phụ nữ hoàn hảo như chị còn vất vả như thế huống chi là kẻ không hiểu gì như em, khi đó em phải đối mặt với tình huống phức tạp thế nào đây?”
Mạc Duy Hoa nghe người khác a dua nịnh hót đã nhàm tai, nhưng lúc này La Duyệt Kỳ đang biểu hiện sự lo lắng về cuộc sống hôn nhân trong tương lai nên từ hoàn mĩ kia nghe càng thêm chân thành hơn. Lời nói vô tâm của La Duyệt Kỳ khiến Mạc Duy Hoa vui mừng muốn chết, xem ra hình tượng của chị trong lòng La Duyệt Kỳ thật sự hoàn mĩ! Càng nhìn càng thấy em dâu tương lai này thuận mắt, nếu sau này chị quan hệ tốt với La Duyệt Kỳ thì còn sợ gì thằng ranh hỗn láo Duy Khiêm kia phát giận với chị nữa chứ?
Nghĩ thế, Mạc Duy Hoa chỉ ước không thể tổ chức hôn lễ thật nhanh thôi! Chị ngồi xuống bên người La Duyệt Kỳ, nắm lấy tay cô vỗ về: “Em đó, lo lắng mấy chuyện dư thừa đó làm gì chứ, đâu phải em không biết Duy Khiêm thích em thế nào chứ. Em không giống chị, lúc trước là do chị chủ động theo đuổi ba Tiêu Tiêu, người ta đâu có coi trọng chị đâu, riêng điều này đã khác hắn với trường hợp của em rồi. Lại nói em nhỏ hơn Duy Khiêm rất nhiều, dù sao nó cũng phải thương yêu đau lòng vì em, về phần công việc và cuộc sống của nó thì em chứ chậm rãi làm quen là được. Duy Khiêm rất bao che người nhà, sẽ không làm em khó xử đâu, bằng năng lưc của nó thì cũng không cần phu nhân phải đi xã giao gì cả, em yên tâm đi! Nếu thật sự không được thì còn chị đây mà, em có khó khăn gì chị sẽ giúp em là được rồi đúng không?”
La Duyệt Kỳ không ngờ Mạc Duy Hoa lại tích cực vun vào cho hôn sự của cô và Mạc Duy Khiêm đến vậy, phu nhân quan lớn xuất thanh danh gia như chị ấy lại thấu tình đạt lý đến thế khiến cô không còn lý do gì mà phản đối nữa, nhưng cô còn chưa chuẩn bị xong tâm lý, thật sự không có cách nào tổ chức hôn lễ vội vàng thế được.
Mạc Duy Hoa cũng không ép, chỉ cười nói: “Em đừng gấp, chị còn ở đây một thời gian nữa, em cứ suy nghĩ chuẩn bị tốt rồi lại tính. Thấy Duy Khiêm bảo hôm qua em ngủ không ngon hả, mau về phòng ngủ bù một lát đi.”
La Duyệt Kỳ gật gật đầu đầy biết ơn, nói cảm ơn xong liền về phòng.
Lúc này Mạc Duy Khiêm cùng cháu gái Tiêu Tiêu bước ra khỏi thư phòng, thấy chỉ có mình Mạc Duy Hoa ở phòng khách thì lập tức hỏi: “Sao rồi chị?”
“Duyệt Kỳ lo lắng nhiều quá nên gánh nặng cũng nhiều, chị đã cố gắng khuyên cô ấy thả lòng, chờ một thời gian xem sao.”
Mạc Duy Khiêm vừa nghe thế liền nhíu mày: “Em cứ tưởng chị đã xử lý xong chuyện này rồi chứ. Chị, đây là chuyện lớn cả đời em đấy, chị không dùng hết sức thì sao mà được chứ?”
Mạc Duy Hoa tức giận nói: “Chị dám không dùng hết sức sao, Duyệt Kỳ lo lắng cũng là bình thường thôi, cô ấy không tin tưởng cuộc sống sau hôn nhân, không tin tưởng em. Giờ cô ấy đã mang thai rồi mà vẫn không chịu đồng ý cưới, chuyện này phải hỏi em đấy! Em đừng có mà ở đây sưng mặt lên với chị, nếu đến thứ năm tuần sau mà cô ấy vẫn chưa đồng ý thì chị sẽ bảo anh rể em tới đây làm công tác tư tưởng cho cô ấy, thế là được chứ gì?”
“Chị thích kêu ai tới thi tùy, em chỉ cần kết quả, không quan tâm quá trình, cuối tuần sau cha mẹ sẽ trở lại, tự chị xem mà làm!”
Mạc Duy Hoa nghe lời nói không phân biệt phải trái của Mạc Duy Khiêm thì tức lộn ruột: “Em có biết nói lý không hả? Em kết hôn hay chị kết hôn mà em ép chị như thế?”
Mạc Duy Khiêm định nói gì đó thì đã thấy La Duyệt Kỳ đứng ở cửa phòng ngủ, liếc mắt nhìn mình như thế liền xoay người về phòng mất. Vì thế cũng không thèm tranh cãi với Mạc Duy Hoa nữa mà vội vã đuổi theo.
Mạc Duy Hoa thở phì phì ngồi xuống sô pha, Văn Tiêu Tiêu nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, vừa rồi ba ba điện thoại tới hỏi khi nào chúng ta trở về để ba còn sắp xếp lịch trình.”
“Về cái gì mà về, con gọi cho ba con nói mặc kệ có lịch trình quan trọng gì đều xếp sau đi, thứ năm tuần sau ba con phải có mặt ở đây, một nhà ba người chúng ta cùng quậy với tên cậu ác ma kia của con!”
Văn Tiêu Tiêu che miệng cười, cầm điện thoại của Mạc Duy Khiêm gọi cho ba ba mình.
“Duyệt Kỳ, em sao vậy, có phải giận anh không?” Mạc Duy Khiêm nhìn gương mặt bình tĩnh của La Duyệt Kỳ, cũng không hiểu hắn chọc giận cô lúc nào nữa.
Vốn dĩ La Duyệt Kỳ định ra dặn dò bảo mẫu và chuyên gia dinh dưỡng làm vài món ăn cho mẹ con Mạc Duy Hoa, không ngờ lại nhìn thấy Mạc Duy Khiêm không thèm nói lý bắt nạt người khác đúng như lời Mạc Duy Hoa nói, mà còn bắt nạt người chị gái tốt như Mạc Duy Hoa nữa chứ, đùng là khiến cô hơi tức giận.
“Sao anh có thể đối xử tệ đến thế với chị gái của mình chứ? Em là con một, cả đời cũng không biết được tình cảm anh chị em là gì. Còn anh, anh thấy có ai như anh không, chị gái anh đối xử với anh tốt như thế, vì anh nên chị ấy mới đến đây, mà anh còn đối xử tệ bạc với chị ấy nữa!”
Mạc Duy Khiêm cảm thấy thật kỳ lạ, chuyện này là sao đây? Sao mà mới được một lát cô nhóc này đã nghiêng hẳn về phía chị hắn rồi?
“Anh cũng không nghĩ lại xem chị anh sống khó khăn thế nào, địa vị của chị ấy khiến người ta hâm mộ nhưng kèm theo đó là rất nhiều trách nhiệm và nghĩa vụ, chẳng những chị ấy phải chịu đựng cơn giận của anh rể anh, còn phải nén giận trước người thân ruột thịt của mình nữa, em không đồng ý hôn sự thì có liên quan gì đến chị ấy hả? Sao anh không tìm lí do ở chính mình ấy, sao không đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ xem em băn khoăn cỡ nào chứ?” La Duyệt Kỳ càng nói càng cảm thấy Mạc Duy Hoa đáng thương.
Cô ấy đang nói về chị gái hắn sao? Mạc Duy Hoa phải chịu đựng cơn giận của anh rể hắn? Còn phải nén giận ở nhà mẹ đẻ?
“Duyệt Kỳ, chẳng lẽ tối qua em thiếu ngủ nên xuất hiện ảo giác rồi? Người em đang nói không phải là chị gái của anh đấy chứ? Có phải là nhầm người rồi không? Em đang nhầm lẫn giữa nhân vật phim truyền hình và chị gái anh đấy à?”
“Anh mới xuất hiện ảo giác ấy, em vô cùng tỉnh táo! Chị gái anh đau khổ lắm mới theo đuổi được anh rể anh, đã là người ở thế bị động rồi mà giờ anh rể anh còn làm lãnh đạo lớn như thế, dĩ nhiên càng không biết quý trọng người vợ tốt như chị ấy. Còn anh thì sao? Chỉ biết ỷ vào cha mẹ bất công, cứ thế muốn làm gì thì làm trước mặt chị gái, không hai lòng một chút liền quát nạt…”
“Hazz, khoan khoan, càng nói càng không ra sao cả, người trong lời em nói không phải chị gái anh. Mạc Duy Hoa mà anh quen, tính tình còn kém hơn anh nữa đấy, ai bảo chị ấy theo đuổi anh rể anh? Tự chị ấy nói hả? Anh rể anh đã được công nhận là ông chồng mô phạm điển hình trong vòng luẩn quẩn ấy đấy, đánh không đánh lại, mắng không đáp lời, lúc trước khi chưa thành cán bộ cao cấp có việc gì mà anh ấy không chịu làm cho chị ấy đâu? Nhà anh không thiếu tiền, việc anh ấy có thể làm chỉ là giặt quần áo nấu cơm, tự hầu hạ chị gái anh! Em chỉ dựa vào mấy câu nói vừa rồi của anh mà đã kết luận là anh bắt nạt chị ấy, nhà mẹ đẻ kinh bỉ chỉ ấy sao? Anh không so đo với Kim Đào vì em và cậu ấy có những 5 năm tình cảm, anh so không nổi nhưng đối với người chị gái vừa mới xuất hiện mà em cũng thiên vị như thế là sao? Là cố ý chọc tức anh hay là từ trước đến giờ em vốn không tin anh? Nếu không sao em có thể chấp nhận thà để đứa nhỏ sinh ra trở thành con hoang không có hộ khẩu cũng không thèm đồng ý kết hôn với anh hả?”
Mạc Duy Khiêm cũng trở nên ương ngạnh, lòng hắn vô cùng khó chịu, sao vợ hắn cứ luôn bênh vực người ngoài như thế chứ? Nếu cứ tiếp diễn mãi thì sau này hắn có ngày nào sống yên không?
Chẳng lẽ Mạc Duy Hoa lại nói dối cô sao? Cô nên tin ai đây? Nhìn sắc mặt trắng bệch của Mạc Duy Khiêm, chắc là đã tức đến không thở nổi rồi.
“Anh đừng có giận như vậy, đây cũng chẳng phải là chuyện gì lớn, anh là cha đứa bé, dĩ nhiên là em tin anh, chị gái anh thật sự lợi hại vậy sao? Đúng là hại em lo lắng vô ích mà.”
“Chị ấy nói thế đơn giản vì muốn em đồng ý kết hôn, cũng chỉ muốn tốt cho chúng ta thôi, em đừng trách chị ấy.” Mạc Duy Khiêm nghe La Duyệt Kỳ nói thế thì lại vui vẻ trở lại.
“Không trách, thân phận chị gái anh tôn quý như thế mà có thể lo lắng cho em như thế, em vô cùng cảm động, cũng thêm phần tin tưởng, không sợ phải gặp gỡ cha mẹ anh như trước nữa.”
Mạc Duy Khiêm ôm chầm lấy La Duyệt Kỳ nói: “Ba mẹ anh đều là người rất hiền lành, em gặp rồi sẽ biết.”
La Duyệt Kỳ gật gật đầu, cảm thấy hơi buồn ngủ, Mạc Duy Khiêm nhanh chóng đỡ cô nằm xuống, đợi cô ngủ say mới đi ra ngoài.
“Chị, chị diễn tấn bi kịch trước mặt như thế là định một tên bắn chết mấy con chim đây?” Mạc Duy Khiêm vừa ra khỏi cửa đã tìm chị gái mình tính sổ.
Mạc Duy Hoa cười nói: “Làm gì có nhiều mục đích như em nói chứ, chẳng qua là chỉ để Duyệt Kỳ nhanh chóng đồng ý kết hôn với em thôi.”
Mạc Duy Khiêm cũng cười: “Nếu thế thì tốt, chỉ sợ mục đích chính của chị là tính kế em thôi, may mà em đã giải thích rõ với Duyệt Kỳ rồi, cô ấy sẽ không trách chị.”
“Thằng ranh thối tha, chị một lòng nghĩ cho em mà em còn bóc mẽ chị thế hả?”
“Nếu không thì phải làm sao? Để bà xã em nghi ngờ em, coi thường em chắc? Chị, chị có nhiều cách để tạo nên hình tượng vĩ đại của em mà, sao lại nói xấu chửi bới em thế chứ, anh rể em nói sao?”
Mạc Duy Hoa cầm tạp chí nhìn về phía Mạc Duy Khiêm: “Anh ấy nói thứ năm tuần này sẽ gọi điện cho Duyệt Kỳ, làm công tác tư tưởng cho cô ấy, em biết là anh rể em am hiểu việc này nhất mà, nếu vẫn không được anh ấy sẽ nghĩ cách khác, mấy ngày nay phải tiếp đón phái đoàn nước ngoài tới, anh ấy không đến đây được.”
Mạc Duy Khiêm gật gật đầu rồi mới hài lòng trở về phòng cùng La Duyệt Kỳ nghỉ ngơi.
Lúc ăn cơm chiều, La Duyệt Kỳ nghe Tiêu Tiêu nói chuyện anh rể Mạc Duy Khiêm sẽ gọi điện cho mình thì sợ tới mức đầu đầy mồ hôi, cũng không ăn nổi cơm nữa mà thuyết phục Mạc Duy Hoa hủy bỏ cuộc nói chuyện này đi. Chuyện này thật quá dọa người, cô là cái gì mà phải để lãnh đạo cao cấp như thế khuyên giải chứ?
“Em đừng lo lắng, đều là người nhà, sau này còn thường xuyên gặp mặt nữa mà. Anh rể em rất biết làm công tác tử tưởng, nghe anh ấy nói chuyện xong em sẽ cảm thấy thoải mái hơn nhiều đúng không?” Mạc Duy Hoa không đồng ý hủy bỏ cuộc nói chuyện này.
La Duyệt Kỳ thật sự lo lắng, đánh chết cũng không muốn làm phiền đến tầng lớp lãnh đạo cao cấp, cuối cùng sau bao lần cầu xin mà không đạt được mục đích, đành phải mở miệng đồng ý cuối tuần sẽ cùng chị em nhà họ Mạc trở về gặp cha mẹ Mạc Duy Khiêm.
Mạc Duy Khiêm vui muốn chết, ngay ngày hôm sau lập tức tăng tốc xử lý nốt các vấn đề còn lại ở thành phố Danh Tĩnh.
Vì trong lần điều tra giải quyết lần này Cục trưởng cục công an thành phố - Triệu Chấn không hề hợp tác làm bậy với Trần Đông Thành và tập đoàn phi pháp kia, đồng thời dám dũng cảm đấu tranh vì lẽ phải, được xưng là cán bộ thanh liêm hiếm có. Dưới sự đề cử của Mạc Duy Khiêm, lại lo lắng đến tình huống đặc thù của Danh Tĩnh hiện tại, các trình tự liên quan đều được đơn giản hóa, Triệu Chấn được bổ nhiệm thành phó thị trưởng quản lý thành phố Danh Tĩnh, tạm thời làm chủ quyết định mọi việc thay Thị trưởng, chờ sau khi mọi việc ổn định mới bầu cử lại bộ máy cán bộ.
Mà căn cứ theo nguyên tắc nhanh gọn, đám người Trần Đông Thành và Lưu Dương cũng bị tách ra, đưa tới các địa điểm khác nhau để tiến hành thẩm tra xử lí.
Khi La Duyệt Kỳ ngồi trên máy bay, vụ án ở thành phố Danh Tĩnh đã khiến toàn quốc rung động, chỉ là một vụ án tham ô nhưng lại có sự góp mặt của toàn bộ các ngành chính phủ trong thành phố, mấy trăm cán bộ bị bãi miễn thậm chí là bị bắt nhốt. Hơn nữa, hoạt động của vợ của hai người Trần Lưu trong thời gian này cũng bị điều tra toàn bộ, kéo theo mấy tổng biên tập tòa soạn và trưởng đài truyền thông ngã xuống.
Trên máy bay, Mạc Duy Hoa không thể không kiêu ngạo nói với La Duyệt Kỳ: “Lần này Duy Khiêm thật sự đã lập công lớn, thanh danh cũng lan truyền ra ngoài, khi thảo luận ai cũng nói Duy Khiêm không sợ mệt nhọc, gian nguy, vượt qua đủ loại khó khăn để điều động nhân viên các ngành liên quan, kiên quyết vạch trần xét xử vụ án tham ô ở Danh Tĩnh, tinh thần này đáng để toàn thể nhân viên học tập. Còn nói sau khi phán quyết sẽ sửa sang lại các tài liệu liên quan tạo thành tư liệu học tập, mà vụ án này cũng sẽ trở thành vụ án điển hình được ghi vào sách luật pháp!”
La Duyệt Kỳ cũng vui vẻ, chỉ nghe Mạc Duy Hoa nói thôi mà mặt mũi đã đỏ bừng, hé miệng cười vui vẻ, lại nhìn Mạc Duy Khiêm ngồi bên cạnh thì cảm thấy ngứa ngáy, cuối cùng không nhịn được mà hôn hắn một cái.
“Vợ anh thật sự rất vui vẻ vì anh nhỉ?”
Mặt La Duyệt Kỳ lập tức đỏ bừng nhưng trước mặt Mạc Duy Hoa, cô không thể làm gì Mạc Duy Khiêm được, chỉ có thể quay mặt đi không thèm để ý tới hắn nữa.
Mạc Duy Hoa trợn trắng mắt liếc em trai một cái, thật sự không thấy chút trầm ổn nào hết!
“Sao hả, chẳng lẽ chị không nhìn nổi cảnh em hôn vợ em?”
“Chị đây không thèm chấp nhặt với em. Duyệt Kỳ, nếu lần này không phải vì quá sốt ruột thì nhất định sẽ không để em đang mang thai mà còn đi máy bay, cũng may là đoạn đường ngắn, nhưng sau lần này nhất định em phải ở một chỗ, tuyệt đối không thể đùa với sức khỏe đứa trẻ được.” Mạc Duy Hoa không thèm để ý đến Mạc Duy Khiêm, chỉ chăm chú nói chuyện với La Duyệt Kỳ.
Ý là sau này cô cứ ở lại nhà họ luôn không về nữa? La Duyệt Kỳ cảm thấy trước mặt chị em nhà họ Mạc, cô căn bản là kẻ ngu ngốc, mặc kệ cô nói sao cũng không lại được với hai chị em kia, tuy rằng không quá tình nguyện nhưng dù sao cô đã lên máy bay, cũng không thể mặc kệ sức khỏe của đứa bé được nên chẳng thể nói gì nữa, chỉ có thể đồng ý.
Mạc Duy Khiêm lại vui tươi hớn hở, âm thầm giơ ngón tay cái với chị mình, Mạc Duy Hoa khẽ cười không nói: Mang thai 7 tháng mới cấm đi máy bay, thời gian này chỉ cần không ngồi ở hàng ghế thường là sẽ không sao, chẳng qua chị chỉ thuận miệng nói thế thôi, ai dè La Duyệt Kỳ lại tin tưởng thế chứ.
Gần trưa, đoàn người xuống máy bay, lên chiếc xe đặc biệt đã chờ lâu, đi về nhà họ Mạc.
Sau khi chiếc xe đi vào cửa lớn, La Duyệt Kỳ nhìn mọi thứ trước mắt mà sợ hãi than thở, chỉnh thể tòa nhà theo phong cách Châu Âu, trong sân có đài phun nước, tượng điêu khắc… khiến người ta cảm thấy như đến một nước khác vậy, thật sự rất đẹp, rất lãng mạn.
Mạc Duy Khiêm đỡ La Duyệt Kỳ xuống xe, sau đó nắm tay cô đi vào nhà chính.
Mạc Duy Hoa cười nói: “Chị đi gặp ba mẹ, ngày hôm qua họ vừa mới về, để chị mời họ xuống, nhất định phải làm ba mẹ kinh ngạc vui sướng mới được!”
Mạc Duy Khiêm xua xua tay để Mạc Duy Hoa đi nhanh, bản thân hắn ở lại cùng La Duyệt Kỳ, còn dặn dò người làm chuẩn bị đồ ăn, hắn sợ La Duyệt Kỳ đói bụng.
Mạc Duy Hoa đi vào phòng cha mẹ, thấy cha mẹ cô đang ngồi trên ghế vui vẻ trò chuyện với người khác.
“Ba, mẹ, hai người đã về rồi?”
Kỳ Ngọc Châu nhìn thấy con gái thì vui vẻ nói: “Sao con tới đây nhanh vậy? Văn Thụy có đi cùng con không?”
“Mẹ, Văn Thụy bận lắm, chắc qua hai ngày nữa mới tới đây được, ba mẹ vừa đi là đi liền nửa năm chẳng muốn về nhà luôn. Con nói cho ba mẹ biết nha, hôm nay Duy Khiêm cũng về cùng con đấy.”
“Thật sao? Nó đang ở đâu vậy, chuyện này đúng là quá trùng hợp, mẹ đang muốn bảo nó sắp xếp thời gian về nhà một chuyến, không ngờ lại trùng hợp đến vậy. Phái Thanh, mau tới chào chị Duy Hoa đi cháu.”
Lúc này Mạc Duy Hoa mới chú ý người đang nói chuyện phiếm với cha mẹ mình là một cô gái vô cùng xinh đẹp, thanh tú. Nhưng mà chị không quen biết người này.
“Đây là Ngô Phái Thanh, là hàng xóm với cha mẹ ở nước ngoài, cô ấy học về đàn dương cầm, thường xuyên tham gia biểu diễn, còn đoạt không ít giải thưởng nữa. Chắc con biết cha cô ấy đấy, chính là phó cục trưởng Ngô Nghiên, nửa năm qua Phái Thanh thường xuyên ở cùng cha mẹ, thật ra con bé đã học xong, có thể về nước lâu rồi nhưng vì cha mẹ mà đã bỏ qua mấy lần đại nhạc hội trong nước rồi, con nói đứa bé này sao lại ngoan thế chứ?”
Ngô Nghiên? Mạc Duy Hoa nghĩ một lát, không có ấn tượng gì, chỉ cục trưởng đã nhiều lắm rồi chứ nói gì là phó cục trưởng, thôi đợi lúc khác tìm hiểu sau, nhưng mẹ chị sao lại giới thiệu như thế, lại cả lời nói lúc trước nữa, không phải định giới thiệu cô gái này cho Duy Khiêm đấy chứ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...