Nhắc tới câu chuyện cũ chồng chất vết thương này, Ôn Tửu kích động đau lòng, cũng rất tức giận, vốn muốn nhẹ lời chia tay hòa bình với Yến Luật,
nhưng giờ phút này lại bị khơi mào giận dữ, trong tâm trạng không khống
chế được, liền không chút khách sáo tiễn khách.
Yến Luật biết sợ rằng tâm trạng cô giờ phút này còn kích động và cáu kỉnh
hơn lúc mình nhìn thấy bức ảnh, trong tình huống này, bất kể anh giải
thích như thế nào, xin lỗi ra sao, chỉ sợ đều trở thành vô ích. Chỉ có
chờ Ôn Tửu tỉnh táo lại rồi nói sau.
Anh im lặng đi ra khỏi phòng Ôn Tửu.
Cửa phòng tức khắc đóng sập lại ngay phía sau anh, anh cảm thấy bản thân
lại bị khóa ở bên ngoài cánh cửa trái tim Ôn Tửu, hơn nữa lúc này đây,
sợ rằng còn khó mở hơn so mới trước đó.
Anh không nghĩ tới sự thật lại là như vậy. Sao anh cũng không nghĩ ra được
Ôn Tửu sẽ có một em gái, hơn nữa giống cô như thế. Cho nên nhìn đến ảnh
chụp này, anh không hề nghi ngờ mảy may, nhận định luôn đó là Ôn Tửu.
Anh đương nhiên càng không nghĩ tới Thương Cảnh Thiên lại lừa gạt anh,
hai người quen biết nhiều năm, lại là bạn bè hợp tác làm ăn.
Anh lập tức xuống tầng, lái xe tới câu lạc bộ tư Kim Sắc. Đêm nay, Thương
Cảnh Thiên mở tiệc chiêu đãi vài vị lãnh đạo chủ quản hạng mục ăn cơm,
bởi vì Yến Luật vội vã gặp Ôn Tửu, cho nên đã từ chối.
Đến câu lạc bộ, anh vào thang máy lên tầng bảy.
Đẩy ra cửa phòng Sơn Hải Cư, trong căn phòng tráng lệ, Thương Cảnh Thiên
vắt chéo chân ngồi ở trên sô pha kiểu dáng Châu Âu, trong tay cầm di
động đang trò chuyện vui vẻ.
Nhìn thấy Yến Luật, anh ta lập tức đứng lên, dùng tay ra hiệu mời Yến Luật ngồi, tươi cười hòa nhã, phong lưu phóng khoáng.
Yến Luật không ngồi xuống, mà là lạnh lùng nhìn anh ta.
Thương Cảnh Thiên phong lưu trời sinh, Yến Luật sớm biết. Nhưng anh là người
công và tư rõ ràng, cũng không vì sinh hoạt cá nhân của Thương Cảnh
Thiên mà phủ định tài năng buôn bán của anh ta. Nhưng giờ phút này, Yến
Luật bắt đầu cảm thấy vài nguyên tắc trong quá khứ của mình đã quá rộng
rãi, nhân phẩm thấp kém, mặc dù có năng lực cỡ nào, cũng chỉ có thể kính nhi viễn chi (đứng xa mà nhìn ).
Thương Cảnh Thiên vừa thấy sắc mặt Yến Luật không bình thường, liền cúp điện
thoại, cười nói: “Không phải là cậu có việc không đến sao? Chuyện đã
xong xuôi ?”
Ánh mắt Yến Luật sắc bén như hàn kiếm, “Thương Cảnh Thiên, tôi và anh đã
quen biết rất nhiều năm. Tôi là người như thế nào, anh hẳn biết rất rõ.”
“Làm sao vậy?” Thương Cảnh Thiên ngầm có chút căng thẳng.
“Chuyện tấm ảnh là thế nào? Vì sao anh muốn gạt tôi đó là Ôn Tửu?”
Nụ cười của Thương Cảnh Thiên tắt ngấm, giọng điệu đổi thành chân thành mà uyển chuyển, “Yến Luật, cậu là người bạn tôi coi trọng nhất. Tôi không
thể trơ mắt nhìn Ôn Tửu vì trả thù tôi, mà lợi dụng cậu, lừa gạt cậu. Cô ta tiếp cận cậu là vì tôi. Cô ta giả vờ yêu cậu cũng là vì muốn tìm cơ
hội trả thù tôi. Cho nên tôi mới ngăn cản cậu như vậy.”
Yến Luật cười lạnh: “Anh luôn mồm nói suy nghĩ cho tôi, thật ra là sợ Ôn
Tửu nhắc tới sự việc trước kia với tôi, khiến tôi nghi ngờ nhân phẩm của anh, sợ Ôn Tửu cản trở tôi và anh hợp tác đi?”
Thương Cảnh Thiên dừng một chút, “Cũng có nguyên nhân này, hạng mục này đối
với anh đối với tôi, đều rất quan trọng. Tôi không muốn vì bất kỳ ai,
bất kỳ chuyện gì mà ảnh hưởng tới hạng mục này.”
Giọng Yến Luật lạnh lùng nói: “Đối với tôi, không có hạng mục gì quan trọng hơn Ôn Tửu.”
Thương Cảnh Thiên thót tim, vội hỏi: “Cậu có ý gì?”
“Hạng mục này, dừng ở đây. Tôi sẽ không tiếp tục hợp tác với anh.”
Yến Luật liền xoay người đi.
Thương Cảnh Thiên không nghĩ tới Yến Luật lại sẽ vì Ôn Tửu mà không đếm xỉa gì đến lợi ích khổng lồ sắp tới tay này.
Yến Luật có thể vứt bỏ, anh lại không thể, anh đã trút toàn bộ tài sản,
cũng gửi gắm hi vọng có thể hãnh diện trước mặt anh trai Thương Lương
Thần.
Dưới tình thế cấp bách, anh ta đuổi theo, kéo lại tay Yến Luật, “Yến Luật,
kinh doanh là kinh doanh, chúng ta đều là người trưởng thành, không nên
nhất thời xúc động tình cảm liền ném đi lợi ích tới tay.”
Yến Luật chán ghét nâng lên cánh tay, khuỷu tay vừa nhấc đánh về phía dưới
xương sườn Thương Cảnh Thiên. Trong cơn tức giận, Yến Luật không khống
chế sức lực, ra tay hơi nặng. Thương Cảnh Thiên ai u một tiếng hô đau,
khom lưng đỡ xương sườn, đau đến trắng bệch cả mặt.
Yến Luật trên cao nhìn xuống anh ta, giận nói: “Nếu anh không làm như vậy,
mặc dù Ôn Tửu nói cho tôi biết chuyện Dịch Đường và anh, tôi còn có thể
hợp tác với anh như trước. Như lời anh nói, chúng ta đều là người trưởng thành, trong chuyện làm ăn, kiêng kị nhất là làm theo cảm tính. Nhưng
mà hiện tại không giống, tôi và anh lại tiếp tục hợp tác, chính là đào
hầm tự chôn, bảo hổ lột da. Anh tự giải quyết cho tốt.”
Rầm một tiếng, Yến Luật đóng sập cửa đi khỏi.
Thương Cảnh Thiên chậm rãi ngồi xổm xuống, mãi lâu mới chuyển đến trên sô pha, mặt xám như tro.
Yến Luật lái xe rời khỏi câu lạc bộ tư Kim Sắc. Bóng đêm như mực, tâm trạng anh cũng đen tối như thế, hoàn toàn không biết cứu vãn như thế nào.
Thật sự là quan tâm sẽ bị loạn, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Anh
luôn luôn tự xưng là cơ trí nhạy bén, thế nhưng lại bị một cái kế vụng
về như vậy mà hiểu lầm Ôn Tửu.
Cá tính Ôn Tửu mạnh mẽ như thế, chỉ sợ lúc này đây, anh là thật sự chết không có chỗ chôn.
Nhưng mà anh sao cam tâm buông tha được. Lần đầu tiên anh rung động trước một người phụ nữ, bức thiết muốn kết hôn với cô ấy như vậy. Anh lấy hộp
nhẫn trong túi áo ra, nhẹ nhàng mở ra. Kim cương xinh đẹp, phát ra ánh
sáng rực rỡ.
Yêu một người, thật ra không liên quan tới thời gian dài ngắn, có lẽ vào
một khắc nhìn thấy cô cứu Lục Bình Dũng trên tầng cao nhất kia, anh đã
nhận định đây là cô gái đời này anh muốn nắm tay.
Anh cất hộp, lấy di động ra, gửi một tin nhắn thật dài đi, vứt bỏ tự tôn, khẩn thiết nói lời xin lỗi, nhận sai.
Đây là chuyện duy nhất trước mắt anh nghĩ ra được. Đáng tiếc Ôn Tửu không
hề đáp lại, đây là trong dự đoán trước. Cô nhất định còn chưa nguôi
giận.
Anh thở dài, dọc theo đường cái chậm rãi lái xe trở về, ven đường cái có
cửa hàng bán hoa. Anh xuống xe, mua bó hoa hồng to nhất. Trở lại Lục
Nhân Các, đứng ở trước cửa phòng Ôn Tửu, anh nâng tay gõ cửa. Bên trong
lặng yên không tiếng động, anh chấp nhất gõ hồi lâu, bên trong vẫn không hề động tĩnh.
Anh lấy di động ra, gọi điện thoại cho Ôn Tửu. Ôn Tửu không tiếp. Nhưng
trong phòng cũng không có tiếng chuông di động, xem ra cô ấy không ở
trong phòng. Lòng anh trùng xuống, lúc này hiểu được, khẳng định là cô
đã trở về nhà cha mẹ, hơn nữa trong khoảng thời gian này tất nhiên không ở đây.
Nguyễn Thư tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm thì thấy ông xã Cố Mặc mất vui
ngồi ở đàng kia, chua chát nói: “Điện thoại của em cứ kêu mãi, một người tên là khách hàng tiên sinh gọi ba cuộc gọi cho em, hừ.”
Nguyễn Thư bật cười, “Khách hàng tiên sinh chính là Yến Luật đó.”
Ngày đó ở trong hôn lễ lưu số của Yến Luật, bởi vì tìm chữ “Yến” phải tìm
rất lâu, cô bận việc nên lưu luôn là khách hàng tiên sinh, vẫn không sửa lại.
Thế này Cố Mặc mới thay khuôn mặt tươi cười, chân chó lại đây lau tóc cho cô.
Nguyễn Thư gọi lại, cô còn không biết Ôn Tửu và Yến Luật đang ầm ĩ muốn chia tay.
“Xin chào, tôi là Yến Luật, cô có rảnh không, tôi có chút việc muốn nhờ cô giúp đỡ.”
“Chuyện gì a?”
“Gặp mặt nói sau.”
“Vậy, ngay tại tiệm cà phê dưới tầng chúng tôi đi.” Nguyễn Thư báo địa chỉ nhà Cố Mặc cho Yến Luật.
Cúp điện thoại, cô liền đứng dậy thay quần áo, Cố Mặc đang chờ lăn ga
giường nuốt nước miếng, cả giận; “Đã muộn thế này anh ta còn tới tìm
em?”
Nguyễn Thư trợn trắng mắt, “Tám giờ đã khuya sao? Trước kia tám giờ không phải anh vừa mới bắt đầu sống về đêm sao?”
Cố Mặc đành phải sống một ngày bằng một năm chờ ở trong tân phòng, mắt
thấy đã qua nửa giờ, Nguyễn Thư còn chưa trở về, anh đang định đi xuống
dưới tầng tìm cô, vừa lúc Nguyễn Thư đã mở cửa trở lại.
“Yến Luật tìm em có chuyện gì?”
“Anh ta và Ôn Tửu chia tay, tìm em tới hỏi, có cách nào để Ôn Tửu đổi ý không.”
Cố Mặc thực ngoài ý muốn, “Vậy em nói như thế nào?”
Nguyễn Thư sờ sờ tóc, thở dài: “Em nói, không có cách nào.”
“Em thực nhẫn tâm.”
“Là thật sự không có cách. Ôn Tửu rất dứt khoát trong chuyện tình cảm, không giống em, không quả quyết.”
“Lòng thực cứng rắn.”
“Không phải nhẫn tâm, mà là nó khuyết thiếu cảm giác an toàn. Em nói tới cảm
giác an toàn trong tình cảm. Khi cậu ấy chưa sinh ra, cha đẻ đã thay
lòng đổi dạ vứt bỏ mẹ cậu ấy, về sau, em gái cậu ấy lại bị người ta đùa
bỡn tình cảm ngã tầng mà chết, anh thử nghĩ tới cảm nhận của cậu ấy xem. Cho nên, cậu ấy có yêu cầu rất cao với đàn ông, cũng yêu cầu rất hà
khắc với tình cảm. Một khi cảm thấy không thích hợp, liền lập tức bứt
ra.”
Cố Mặc gật đầu: “Em nói rất đúng, cũng khó trách cô ấy xinh đẹp như vậy, vẫn không bạn trai.”
Nguyễn Thư bất đắc dĩ thở dài: “Cho nên, em cũng không có cách nào ổn cả. Em khuyên Yến Luật buông tha.”
Cố Mặc chậc chậc nói: “Em và Ôn Tửu thật đúng là một đôi bạn tốt, người
khác đều giảng hòa, không khuyên chia tay, các em thì ngược lại, khích
lệ chia tay, kế tiếp có phải em định giới thiệu bạn trai mới cho cô ấy
không? Tựa như lúc trước cô ấy bảo em đá anh, còn giới thiệu Hứa Toản
cho em.”
“Đúng, em đang có ý này. Anh nói Thẩm Dục thế nào?”
Cố Mặc không nói gì, yên lặng đồng tình đồng bào Yến tiên sinh.
Nguyễn Thư ngoài miệng nói không giúp Yến Luật, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy
anh và Ôn Tửu thực xứng đôi, hơn nữa thái độ Yến Luật thành khẩn chân
thành như thế, quả thật cô có chút không đành lòng. Ôn Tửu lần đầu tiên
yêu đương, cô làm bạn tốt, vẫn rất hy vọng cô bạn có thể có kết cục viên mãn tốt đẹp. Vì thế sáng hôm sau, nhân dịp buổi chiều không có lớp,
Nguyễn Thư liền đi công ty Ôn Tửu, tìm cô ấy ăn cơm trưa.
Thật sự là cực kỳ trùng hợp, trong thang máy cô gặp một anh chàng ở cửa hàng bán hoa, trong tay là một lãng hoa thật lớn, cắm đầy hoa hồng
Champagne.
Nhìn anh chàng cũng đi tầng hai, cô có trực giác đây là tặng cho Ôn Tửu, quả nhiên, anh chàng giao hoa cùng cô một trước một sau lên tầng hai, hỏi
bảo vệ: “Xin chào, xin hỏi văn phòng cô Ôn Tửu ở đâu? Tôi là nhân viên
giao hoa của cửa hàng hoa Hương Hương dưới tầng.”
Nguyễn Thư cười nói: “Tôi biết, anh đi theo tôi.”
Cô gỡ cửa văn phòng Ôn Tửu.
Ôn Tửu vừa thấy phía sau cô là hoa hồng Champagne, liền phì cười: “Đây là ý gì, cậu tính cầu hôn tớ hay sao?”
Nguyễn Thư mỉm cười không nói.
Anh chàng giao hoa ra: “Mời cô ký tên.”
Sau khi ký tên, Ôn Tửu mới phát hiện giữa bó hoa hồng to kia có tấm thiệp.
Cô cầm lên xem thì thấy người ký tên là Yến Luật, lập tức sa sầm mặt.
Nguyễn Thư mỉm cười nhìn Ôn Tửu, nhắc tới ý nghĩa của hoa hồng Champagne. “Yêu em là hạnh phúc lớn nhất kiếp này của anh, nhớ em là đau khổ ngọt ngào
nhất của anh. Không có em, anh giống như là con thuyền lạc hướng giữa
biển khơi.”
Ý nghĩa này thật đúng là hơi giống tình hình của hai người lúc này, Ôn
Tửu hơi lúng túng, giận lườm cô: “Giỏi lắm giỏi lắm, mình biết cậu có
trí nhớ tốt, lời nói buồn nôn như vậy cũng nhớ rành mạch thế.”
Nguyễn Thư nghiêm mặt nói: “Một câu cuối cùng mình còn chưa nói đâu, chính là, anh chỉ chung tình với một mình em.”
Ôn Tửu càng xấu hổ hơn: “Chút nữa xin cậu mang về nhà tặng cho Cố Mặc nhà cậu, ném bỏ cũng đáng tiếc.”
“Thực nhẫn tâm, aiz, ngày hôm qua mình gặp Yến Luật, anh ta gầy xọp đi.”
Ôn Tửu giả vờ thu dọn đồ đạc, im lặng không nói.
Nguyễn Thư ôm vai Ôn Tửu, mỉm cười nói: “Đi thôi, cùng nhau xuống tầng ăn cơm. Mình mời khách.”
Bởi vì một giờ còn phải đi làm, hai người dùng cơm ngay tại một tiệm thức
ăn nhanh dưới tầng. Phục vụ mang thực đơn lại đây, Ôn Tửu cầm thực đơn
cúi đầu xem.
Nguyễn Thư lưu ý quan sát biểu cảm của cô, âm thầm cảm thấy không ổn, nếu cô
ấy rất khổ sở rất buồn bực, chuyện này tỏ rõ cô ấy đã lún rất sâu, Yến
Luật muốn cứu vãn rất dễ dàng, nhưng mà cô ấy lại tỏ vẻ bình thản thong
dong, chẳng lẽ Yến Luật đã là mây bay thoáng qua rồi?
Aiz, trong lòng yên lặng thắp nến cho Yến tiên sinh.
Ôn Tửu cầm thực đơn gọi đồ ăn, giao cho người phục vụ, đột nhiên lối đi
nhỏ đối diện đi tới một người đàn ông cao gầy tuấn lãng. Cô cảm thấy là
lạ, ngẩng đầu lên nhìn, ra là Yến Luật.
Xem ra là vừa hết giờ làm, anh ta tới tặng hoa cho Ôn Tửu.
Nguyễn Thư vội vàng cười ngoắc: “Khách hàng tiên sinh, khéo như vậy, đến cùng
nhau ngồi đi.” Cô còn lo lắng Ôn Tửu không cho Yến Luật ngồi xuống, vội
vã tự chủ trương dịch vào bên trong, để ra vị trí trống cho Yến Luật.
Yến Luật cười cười với Nguyễn Thư, “Sau khi hết giờ tôi cố ý tới đây.” Nói
xong, anh nhìn Ôn Tửu đối diện, ánh mắt thâm tình như vậy, ngay cả
Nguyễn Thư cũng cảm thấy lòng mình muốn tan ra.
“Vậy cùng nhau ăn cơm đi.” Ôn Tửu cười cười với anh, thái độ lại vô cùng thân thiết.
Yến Luật thấy thế rất bất ngờ, trong lòng vừa vui lại vừa khó tin, chẳng lẽ cô tha thứ cho anh nhanh như thế?
Trong bữa ăn Ôn Tửu và Nguyễn Thư nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng cũng nói vài câu với Yến Luật, tuy rằng là nói mấy câu không có gì đặc biệt, lại cho Yến Luật hy vọng thật lớn.
Anh cảm thấy Ôn Tửu đã tha thứ cho anh, không chỉ không tỏ mặt lạnh, còn
cùng ăn cơm, nói chuyện phiếm với anh. Sự phát triển của tình hình hoàn
toàn ra ngoài dự đoán của anh, nói thật anh đã chuẩn bị tốt lại đây sẽ
bị hắt nước trà, không nghĩ tới lại được tiếp đãi như vậy.
Nguyễn Thư cũng thực ngoài ý muốn, không phải Yến Luật nói, Ôn Tửu quyết tuyệt chia tay với anh ta sao, thấy thế nào cũng không phải như vậy a. Chẳng
lẽ là Yến Luật chuyện bé xé ra to, sợ bóng sợ gió một hồi?
Ăn xong, Ôn Tửu gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền.
Nguyễn Thư muốn mời khách, Ôn Tửu cười đè lại tay cô ấy: “Đây là dưới tầng công ty mình, sao có thể cho cậu mời.”
“Để anh.” Yến Luật lấy tiền ra thanh toán.
Ôn Tửu ngăn cản anh, rất thành khẩn nói: “Hôm nay tôi mời. Tối hôm qua
thái độ của tôi không tốt cho lắm, xin lỗi anh, xin anh đừng để trong
lòng.”
Yến Luật vừa mừng vừa lo nhìn cô nhìn cô. Xem ra là đã tha thứ cho anh, anh còn tưởng rằng phải qua ải đầu dài đằng đẵng đây này.
Ôn Tửu cười cười: “Tuy rằng chúng ta chia tay, nhưng anh vẫn là khách hàng của tôi. Mời khách hàng ăn cơm coi như là công việc của em.”
Yến Luật giật mình nhìn cô, không phải một ly nước trà hắt lại đây, mà là một chậu nước lạnh hắt xuống dưới.
Ôn Tửu còn chưa lấy tiền ra, Yến Luật đã thanh toán xong, rầu rĩ nói: “Anh phải về đi làm, buổi tối em lại mời anh đi.”
Nói xong, liền xoải bước rời khỏi tiệm thức ăn nhanh.
Nguyễn Thư xưa nay mềm lòng, nhìn bóng dáng Yến Luật, thật sự là không khỏi
đồng tình, “Ôn Tửu, cậu thật sự không tính tha thứ cho anh ta sao? Mình
cảm thấy tuy anh ta phạm sai lầm, nhưng tội không đáng chết a. So với Cố Mặc, anh ta tốt hơn không biết bao nhiêu lần.”
Ôn Tửu cười cười: “Thật ra, mình đã tha thứ cho anh ấy.”
Nguyễn Thư vừa mừng vừa sợ, vỗ tay nói: “Thật sự là quá tốt.”
Ôn Tửu nghịch ngợm cười, “Mình là loại phụ nữ lòng dạ hẹp hòi tính toán
chi li sao? Ngay cả mẹ Dịch Đường mình cũng có thể tha thứ, chuyện nhỏ
ấy của anh ấy ở trong mắt mình đã là gì?”
Sau khi Dịch Đường mất, Đường Quân bị kích thích tinh thần trở nên không
bình thường, Dịch Triệu Quân đưa bà đến viện điều dưỡng cũng chẳng quan
tâm mà tìm niềm vui mới khác, ngược lại là Ôn Tửu thường xuyên đi chăm
sóc bà.
Nguyễn Thư khen ngợi gật đầu: “Đúng, cậu và mẹ cậu đều là những người phụ nữ khoan dung độ lượng.”
Ôn Tửu cười cười: “Nhưng mà mình cũng không định làm lành với anh ấy.”
Nguyễn Thư tươi cười cứng lại rồi, “Vì sao?”
Ôn Tửu cười thở dài: “Bởi vì mình phát hiện, tính cách của mình và anh ấy
không thích hợp ở bên nhau, mình hẳn là tìm một người giống cha mình
vậy.”
Nguyễn Thư yên lặng thầm nghĩ, khách hàng tiên sinh, anh xong rồi.
Khoảng cách giữa tính của ngài cùng với cha Hứa xa tít tắp, Tôn Đại Thánh làm một cái Cân Đầu Vân cũng không vượt qua được a…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...