Tình Bất Tận


Phó Minh Khải trong lòng đang còn thắc mắc một việc về thi thể của mình như thế nào nên muốn trở về nhà xem thế nào, Kiều phu nhân thấy Kiều Mịch Na có vẻ muốn ra ngoài nên tới hỏi thăm ..
“Mịch Na, con muốn đi ra ngoài à?”
“Vâng.

Con muốn đi thăm một người bạn, được không ạ?”
“Đương nhiên là được.

Nhưng mà sức khỏe con vẫn chưa hồi phục hoàn toàn không nên tự lái xe, nhờ tài xế đưa đi đó có biết chưa?”
Kiều Mịch Na vui vẻ gật đầu đồng ý nhờ tài xế đưa đến nhà cũ của mình ..
“[Nhưng kỳ lạ là ký ức khi bị hại của mình hầu như không hoàn chỉnh, đây là muốn mình tự tìm ra đáp án mà không cần trợ giúp à?”]
Một hồi sau cũng đã đến khu phố nhà của Phó Minh Khải, nhưng vì từ ngoài vào nhà xe hơi không vào được nên Kiều Mịch Na nhắn tài xế chờ, còn mình tự đi bộ vào.

Bước từng bước và nhớ lại thời gian trước đây từng đi cùng với người bạn thân và cũng là mối tình đầu, đến trước cửa nhà thì nhìn thấy trước cổng nhà treo tang trắng ..
“[Chắc không phải lễ tang của mình chứ?!]”

Tiếp tục bước đến nhìn thấy thông tin lễ tang đề tên Phó Minh Khải thì lòng anh chợt nhói, người tổ chức dĩ nhiên là ba mẹ nuôi đã có tuổi của anh vẫn đang khóc vì sự ra đi của mình ..
“[Ba, mẹ.

Con trai có lỗi để hai người kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.]”
Phó Minh Khải bước vào tham dự với thân phận của Kiều Mịch Na, tiến từng bước chân nhìn di ảnh của chính bản thân mình.

Lúc này, người bạn thân mà Phó Minh Khải từng nhắc là Ninh Chí Tuân và bạn gái Đặng Tú Lệ vừa tiếp khách xong nên vào nghỉ ngơi chợt nhìn thấy Kiều Mịch Na_một người lạ hoàn toàn đối với Ninh Chí Tuân nhưng điều anh chú ý đến lại là vẻ đẹp của cô khiến Đặng Tú Lệ có phần ghen tị ..
“Nè, anh nhìn gì đấy?”
“À không, chỉ là cô gái đó ..”
“Cô ta làm sao? Anh mê à?”
“Em nói gì thế? Chỉ là anh và Phó Minh Khải chơi thân với nhau rất lâu nhưng chưa từng gặp hay biết cậu ấy có người bạn gái đó .”
Tuy là lễ tang nhưng đối với vẻ đẹp của Kiều Mịch Na lại có điều gì đó rất thu hút người khác giới nên không ít người trao ánh nhìn đến cô.

Kiều Mịch Na bước đến chỗ ba mẹ của Phó Minh Khải mình tâm sự.
“Con chào hai bác, mong hai bác nén đau thương ..”
“Cô là ..?!”
“Con là Kiều Mịch Na, là bạn tâm giao của Phó Minh Khải ạ.”
“Minh Khải vốn có rất ít bạn ngoại trừ Ninh Chí Tuân, không nghĩ cô cũng là bạn của Khải nhi.”
“Dạ.

Vì con sống bên nước ngoài một thời gian nên chỉ trao đổi với Minh Khải qua mạng xã hội thôi ạ, nhưng con cũng biết anh ấy không muốn hai người tiễn anh ấy bằng nước mắt đâu như vậy anh ấy sẽ rất là đau lòng đó ạ.”
Nghe lời khuyên chân thành từ Kiều Mịch Na nên ba mẹ của Phó Minh Khải cũng nhẹ bớt nỗi lòng.

Tuy vậy phía Ninh Chí Tuân vẫn luôn tập trung vào Kiều Mịch Na nên nhân lúc Đặng Tú Lệ không chú ý đã đến tìm gặp cô ..

“Chào cô, tôi là Ninh Chí Tuân_bạn thân lúc sinh thời của Phó Minh Khải.”

Nhìn lại mối tình đầu của mình khiến Phó Minh Khải trong lòng nhói đau nhớ lại một vài ký ức nhưng vẫn tỏ ra bình thường ..
“Chào anh.

Tôi là Kiều Mịch Na, không biết có chuyện gì không?”
“Tôi và Minh Khải luôn như hình với bóng nhưng lại không biết cậu ấy có một cô bạn gái xinh đẹp như cô đây, có thể cho tôi hỏi hai người quen nhau như thế nào không?”
“Tôi và anh ấy tình cờ quen nhau qua mạng xã hội khi còn ở nước ngoài, nghe tin anh ấy mất nên trở về viếng thôi.”
“Vậy sao?”
Đặng Tú Lệ quay trở lại thì đã thấy Ninh Chí Tuân nói chuyện với cô gái đó nên đã nổi cơn ghen đến hỏi chuyện, nhìn Kiều Mịch Na như muốn chứng mình đây là người của cô vậy.

.
“Nếu không còn gì nữa, tôi xin phép!”
“Thấy gái đẹp là mê nữa, đúng không hả?”
“Anh không có mà.”
“[Quả nhiên hai người họ đã bắt đầu quen nhau rồi!]”
Mải suy nghĩ mà không chú ý nên Kiều Mịch Na vô tình đụng phải một người đàn ông cao lớn hơn cô một cái đầu, suýt té ngã thì được người đó đỡ lại như hoàng tử đỡ công chúa khiến bốn mắt nhìn nhau.
“[Ánh mắt này ..

tại sao lại quen thuộc đến vậy?!]”

“[Người này dường như mình đã từng gặp ở đâu rồi nhở?]”
Nội tâm Phó Minh Khải muốn nhảy ra ngoài nhưng vẫn phải bình tĩnh mà quay trở về thực tại ..
“Xin lỗi anh.

Là do tôi không chú ý, anh có bị thương ở đâu không?”
“Không sao.”
Chỉ trả lời mỗi hai chữ rồi bước vào lễ tang, Phó Minh Khải thắc mắc tại sao người này lại tới viếng mình trong khi vốn chưa từng quen biết nhau sâu xa nhưng càng nghĩ đầu càng đau nên anh quyết định về nhà.

Còn người đàn ông đó đứng trước di ảnh của Phó Minh Khải mà tỏ vẻ đau lòng ..
“[Minh Khải.

Tôi trở về rồi nhưng sao em lại bỏ tôi mà đi rồi?]”
Nụ cười trên di ảnh vẫn mãi còn đó khiến người đàn ông chợt nhớ lại lần đầu gặp Phó Minh Khải, cậu ấy cũng nở nụ cười tỏa nắng khiến anh ngất ngây như thế..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận