Tình Bất Phong Ma, Ái Bất Thành Hoạt


*Phiên ngoại 8

Đảo mắt Mặc Đam mang thai đã nhanh đủ tháng, Trầm Cố càng cẩn thận chăm sóc y.

Xe ngựa ngừng ở trong rừng sâu, Trầm Cố ôm Mặc Đam xuống xe hóng mát một chút.

Mặc Đam ưỡn bụng bự to lớn, đi ôm cổ Trầm Cố, âm thanh trong suốt lộ ra tình ý ôn nhu: “Không cần lo lắng, ta rất tốt, không có việc gì.” Y biết Trầm lang một mực lo lắng việc sinh sản của y, dẫu sao lần trước trải qua thật sự là quá gian nan.

Y cũng không phải không sợ, chẳng qua là so với thống khổ trên thân thể, y càng không cách nào cự tuyệt mang thai huyết mạch của Trầm lang.

Y yêu hắn như vậy, hôm nay rốt cuộc được ở bên người hắn như mong muốn, chỉ muốn đem hết toàn lực, cho hắn càng nhiều một chút, nhiều một chút nữa.

Cho dù lại sinh lần nữa, y cũng không có việc gì, vì Trầm lang, làm sao y cũng có thể kiên trì nổi.

Một đoàn quả cầu thịt Ấm áp sát đến trước người Trầm Cố, Trầm Cố theo bản năng đỡ eo có chút thô to của xà yêu, tránh cho đụng đến bào thai trong bụng của y.

Xà yêu dùng gò má cọ cằm của hắn, cố ý lấy lòng.


Trầm Cố vốn là bởi vì y sắp sinh còn không chịu yên tĩnh mà có chút trầm lặng cũng không giữ được, “Ngươi nha.” Một bên ôm lấy eo y, một bên nâng bụng mang thai nặng nề của y.

Tư thế nhón chân ôm mình như bây giờ của Mặc Đam đối với dựng phu thời kỳ cuối mà nói có điểm cố hết sức.

Mặc Đam thở phào nhẹ nhõm, yên lặng cười một tiếng, chân nhưng mềm nhũn, cả người liền muốn ngã xuống.

Trầm Cố kịp thời ôm tốt y, vội vàng hỏi: “Nhưng có chỗ nào khó khăn chịu?”

Thanh âm Mặc Đam có chút buồn rầu: “Ta không có sao, chính là, chính là chân mềm nhũn...” Lúc trước hai người ở trên xe ngựa lại là một phen thân mật ôn nhu mà kịch liệt, thân thể y không chịu nổi, lập tức liền tiết mấy lần, suýt nữa liền bị kích thích hôn mê, hôm nay chân vẫn là có chút chua xót.

Trầm Cố đỡ y đến cái ghế dưới tàng cây, kéo y ngồi ở trên đùi Trầm Cố, ôm cả người vào trong ngực.

Mặc Đam nằm ở trên vai Trầm Cố, trong lòng vừa xấu hổ lại ngọt.

Cuộc sống như thế thật tốt đẹp, y vô cùng vui vẻ, chỉ hận không được kéo dài vô hạn.


Vì sự vuốt ve quan tâm của Trầm lang, dù là biết rõ sắp sinh bên ngoài có nhiều bất tiện, nhưng y vẫn là lựa chọn sinh hạ hài tử ở trên đường.

Y hưởng thụ sự sủng ái từng li từng tí và dung túng bất đắc dĩ, cho nên đau một ít lại có cái gì đâu.

Sau khi dùng bữa ăn Trầm Cố đỡ Mặc Đam đi đi lại lại để tiện cho sinh sản về sau.

Bụng của Mặc Đam vừa tròn lại lớn, rủ xuống trên người để cho hai chân xà yêu không tự chủ liền tách ra, từng bước một có chút giống con vịt.

Quả thực không coi là đẹp mắt, nhưng đặt ở trên người Mặc Đam Trầm Cố thấy rất thuận mắt.

Mặc Đam ngừng một lát, nhíu mi hừ nhẹ một tiếng.

“Thấy đau sao?”

Sản kỳ gần tới, bởi vậy thường xuất hiện trận đau, Trầm Cố thuần thục xoa bụng kéo căng, để cho y dựa vào trong ngực mình tiết kiệm sức lực.

“Không sao, chỉ có một chút điểm đau.” Mặc Đam mỉm cười với Trầm Cố, nhưng sắc mặt có chút trắng.

Dựng bụng dưới bàn tay cứng rắn giống như tảng đá, Trầm Cố nơi nào không biết xà yêu đau đến không phải chỉ một chút.

Nhưng cũng không cách nào, chỉ có thể thay y xoa xoa chờ cho đến khi trận đau này qua đi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui