Tình Bất Phong Ma, Ái Bất Thành Hoạt


Nhưng cũng may, ở mỗi một ngày sống trong mộng tưởng hồi ức, trong đau khổ nhớ nhung tình dục, thời gian cũng trôi qua từng chút một… Đảo mắt, đã đến lúc cuộc sống Trầm Cố rời khỏi đế đô…

Mặc Đam ở trước thủy kính cẩn thận sửa sang lại dung mạo, đối với mỗi một sợi tóc đều nhất nhất cẩn thận chỉnh sửa, rõ ràng dung nhan trong kính đã đủ hoàn mỹ, y càng cảm thấy không đủ.

Y vốn trước sau như một tự cho mình là kẻ mạnh, nhưng ở trước mặt Trầm Cố, nếu là có thể được hắn chú trọng thêm một phần, y càng muốn lấy sắc hầu người.

Khó đè nén kích động, Mặc Đam ra khỏi núi.

Y cố ý đi đến địa phương nhiều người, nhanh tai nghĩ phải nghe đến lời khen của mọi người đối với nhiếp chính vương, đó là người yêu của y ~

Nhưng mà nhiếp chính vương phù chính đế vương vốn nên được nâng lên thành quốc sư, lúc y chưa biết Trầm Cố từng nghe người qua đường nói, nhưng lúc này lại không người nói tới?!

Mặc Đam mơ hồ bất an.

Nhưng mà mặc hắn muốn hỏi thăm thế nào, đều không có tin tức của Trầm Cố!

“Không biết ngươi đang nói gì...”

“Nhiếp chính vương? Nào có cái gì nhiếp chính vương? Đương triều không phải thái hậu buông rèm chấp chính, tám đại thần đứng đầu sao?”

“Ấu đệ của tiên đế? Không hề từng nghe qua có một Cố vương gia nha?”


“Không từng nghe nói...”

“...!Không có chuyện...”

Làm sao có thể? Tại sao có thể như vậy? Trầm Cố thì sao? Trầm Cố thì sao?

Tâm thần đại loạn một cổ tanh ngọt xông lên cổ họng.

Sẽ không! Y không tin, đúng rồi, nhất định là quê nghèo vùng đất hoang tin tức bế tắc, chính là nói, tin tức hoàng tộc thế nào lại là dân chúng tầm thường có thể biết.

Đi hoàng thành, đi hoàng thành nhất định có thể tìm được Trầm lang!

Lập tức Mặc Đam liền lao tới đế đô, hoàn toàn không để ý long khí nơi hoàng thành đế đô vây quanh, căn bản không phải địa phương yêu loại có thể đi vào.

*

Mặc Đam liều mạng tám trăm năm đạo hạnh khác với tiểu yêu, chịu đựng uy áp của long khí lên thần hồn và trên thân thể xé ra vô số vết thương đau đớn, lục soát từng chút lại từng chút trong hoàng thành, giọt máu trên người rơi chớp mắt liền bị long khí đốt thành tro biến mất không thấy dấu vết.

Không.

Không.


Không có dấu vết cuộc sống của Trầm Cố đã trải qua, không có ai biết tồn tại của hắn, không có bất kỳ đồ gì liên quan đến hắn.

Giống như cho tới bây giờ Trầm Cố hắn không tồn tại qua vậy.

Làm sao có thể…

Mặc Đam dưới thương tích khắp người cuối cùng không gánh nổi uy áp hoàng thành, đuổi ra bên ngoài thành.

Thất hồn lạc phách, chật vật cực kỳ.

Nếu như không Trầm Cố, vậy y coi như còn sống lại có ý nghĩa gì?

Trong lòng Mặc Đam trống rỗng, nhưng mà cuối cùng không chịu cứ buông tha như vậy.

Mặc Đam dựa vào ấn tượng mơ hồ trong trí nhớ, men theo đường đi từ lúc sau khi Trầm Cố rời kinh tìm, y nghĩ, luôn sẽ có đầu mối.

Nhưng mà một đường đi tìm, thời gian năm chớp nhoáng mà qua, tên Trầm Cố này người này giống như chưa bao giờ tồn tại qua vậy, trừ Mặc Đam, không người biết nữa.

Trên đường tìm thậm chí Mặc Đam còn gặp thanh thanh.

Tên thanh xà vẫn là bộ dáng ngu xuẩn đến chết làm cho người chán ghét.

Một cái chớp mắt Mặc Đam sinh lòng may mắn.

Coi như, Trầm Cố ở bên người thanh xà, cũng là tốt.

Cho dù lần này hắn vẫn không thuộc về mình, nhưng hắn, chỉ cần tồn tại ở cõi đời này, vẫn là tốt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận